Đọc truyện Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch – Chương 12: Bài tập
Một buổi sáng như mọi buổi sáng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu qua tấm kính chịu lực, dường như vẫn không đủ sức để đánh thức 3 con heo đang ngủ say sưa kia:-Ư…ớ, sao mình lại ngủ ở đây????????? Nó là người đầu tiên thức dậy
-Làm gì và hét ồn vậy??? Nguyệt Anh cũng nửa tỉnh nửa mơ
-Sao tui lại ngủ ở phòng bà?….Chẳng lẽ nhân lúc nửa đêm nửa hôm bà bắt cóc tui sang đây?
-Chính bà tự mò qua thì có!
-Ồ!!!!!!!! vậy à! Nhớ rồi, cảm ơn bà đã cho bọn tui mượn phòng ngủ!
-Không sao không sao! Anh nói rồi đạp đạp cái chân của Chi
-Còn sống hay chết rồi vậy?
-Cư nhiên là còn sống, hỏi lạ vậy? Linh Chi dụi mắt
-Làm Vệ sinh cá nhân đi, tui xuống làm đồ ăn sáng!
-Ừ!!!!!!!!!
Tại bàn ăn__________
-Ngon quá!!!!!!!!!!!!!
-Tui mà lại!
-Mà từ hôm qua đến giờ không thấy Thiên Ân đâu nhỉ? Chi hỏi
-Không phải là bà đuổi nó đi chứ? Anh nghi ngờ
-Gần đúng, nó nói không thể sống với mấy bà chị bê bối luộm thuộm cộng thêm cái tính lười nữa nên đã cuốn gói đi rồi!
-Chỉ có 2 bà thui nha! Anh trêu chọc
-Hì hì
-Mà nghe nói, cái cô bé xinh xinh lúc trước va phải Ân học cùng lớp với cậu nhóc!
-Vậy là bọn chúng có nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi!
-Ừ, ừ
-Tui ăn xong rồi! Anh lên tiếng
-Ừ Đi học nha!
-Ừ
Trường Kousei, vẫn như thường lệ, tiết mục đã được dư luận đánh giá cao sẽ được phát miễn phí tại trường:
-ANH TUẤN!!!!!!!!!!!! Ở ĐÂY NÈ!!!!!!!!!!!!!!!
-BẢO!!!!!!!!!!!!!!!!! NHÌN EM ĐI!!!!!!!!!!!
…….Vân vân và mây mây, tất nhiên đối với bọn nó cũng như vậy
Người băng rôn, người khẩu hiệu la hét om sòm….
Chạm mặt cũng nhìn nhau tóe lửa….
Không thể thiếu những màn cãi nhau đặc sắc của Phong và Minh, những người còn lại ngồi xem kịch hay….
Tuy nhiên, tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên…
Tâm trạng chán nản….
Lếch cái thân tàn ma dại vào lớp, trong đầu không ngừng lặp lại một câu hỏi…
“Người ta sinh ra cái trường học để làm gì nhỉ?”
Tiết đầu tiên của bà giáo ngày hôm qua…
Cái điệp khúc hằng ngày vang lên…
-Nào các em, buổi sáng tốt lành! Bà giáo cười rõ tươi
-Buổi sáng tốt lành, cô giáo!
-Bài tập cô giao, các em làm xong chưa?
-Có 2 bạn chưa làm thưa cô! Lớp trưởng báo cáo tình hình.
-Cái tên Thế Nam chết tiệt, ai mượn mi thông báo chứ ! Nó rủa thầm
-Cậu chưa làm bài tập hả? Nam Phong hỏi nhỏ
-Chuyện rõ như ban ngày rồi còn gì! Cậu cũng vậy hả?
-Hỏi hay nhỉ, làm rồi thì cần gì nói với cậu?
-Nè hồi nãy lớp trưởng nói có 2 người, là tớ và cậu vậy cái tên Lam Kỳ kia không phải là…
Một tiếng thét chói tai vang lên cắt đứt cuộc đối thoại của 2 người:
-TRÒ NÀO CHƯA LÀM BÀI ĐỨNG LÊN CHO TÔI!!!!!!!!!!
Nó và và Phong ngậm ngùi đứng dậy, ném cho Kỳ cái nhìn oán trách:
-Là em thưa cô!
-Trò giỏi nhỉ, mới hôm qua được điểm tối đa thì vênh mặt hả? Trò tưởng trò giỏi rồi không cần học nữa phải không?Kì thi sát hạch đã cận kề vậy mà không chịu làm bài tập thì làm sao mà đạt được điểm chuẩn đây hả???????
-Thưa cô em có lí do riêng ạ! Nó bình tĩnh
-Lí do?
-Dạ tại tối hôm qua mẹ của em đột nhiên ốm liệt giường làm em chạy đôn chạy đáo lo thuốc than cho mẹ, “thái y” chuẩn đoán mẹ bị bệnh nan y, phí chữa trị lại đắt đỏ, nhà em nghèo không có tiền cho mẹ nhập viện để chữa trị, vì quá thương mẹ em thức đêm chăm sóc, không có thì giờ nghĩ đến bài tập, vậy nên…. Nói đến đây nó ngừng lại
Liếc sang Nam Phong, quả đúng như nó nghĩ sắc mặt anh chàng ngày càng biến dạng:
“Cái gì mà bệnh nan y? Mi xạo vừa thôi, mẹ mi mà biết chắc tức đến thổ huyết”
“Làm ơn đừng nói gì cả, hãy nghĩ đến tương lai của tớ sau này!”
“Tương lai của mi đã sớm tắt ngóm, có muốn nghĩ cũng không được!”
“Thôi mà”
Kết thúc màn đấu mắt, nó nhìn sang Lam Kỳ, cậu chàng trao cho nó tia kì dị, môi giật giật không ngừng, ở phía trên bà cô đã khóc thút thít
-Tội nghiệp, em còn nhỏ mà tận hiếu với mẹ như thế quả thật rất đáng khen, thôi cô bỏ qua lần này, 2 trò ngồi xuống đi!
“Chiêu này của cậu công hiệu thật!” Phong nhìn nó tán thưởng
“Tớ mà he he”
Tiết học trôi qua êm đềm và nhanh chóng.