Đọc truyện Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Tam Đại Thiếu Gia Siêu Quậy – Chương 32
Mấy ngày hôm sau tại sân bay.
“Huhu mấy cậu đi rồi ai mà chơi với tớ đây huhu.” – Windy khóc lóc thảm thiết.
“Huhu tớ cũng không muốn xa cậu đâu, xa nhau rồi ai mà ăn hiếp cái tên Kaito với tớ đây.” – Kelly cũng khóc lóc thảm thiết và ôm chầm Windy.
“Thôi đi hai người, diễn sâu quá rồi.” – Jack tách 2 đứa này ra, nãy giờ người ta nhìn tụi này bằng ánh mắt khác người ghê luôn.
“Khi nào rảnh tụi tớ sẽ qua thăm 2 cậu hihi.” – Rachel nói.
“Nhớ nha~” – Windy mặt buồn rười rượi nói.
“Thôi lên máy bay đi mấy đứa.” – Lynn gọi.
“Vâng~” – Cả 6 đi lên máy bay.
Máy bay bắt đầu cất cánh, Kevin ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhìn xuống dưới, vẫn còn thấy Windy và Jack đang vẫy tay ở dưới. Anh cũng ko ngờ là mình đã ở đây được 5 tháng rồi. Bên đây anh đã gặp được bạn bè, những sự kiện kì ảo, và rất nhiều thứ khác nữa… Nhưng đặc biệt hơn là anh đã gặp được bạn thân là con gái.
“Nghĩ cái gì mà đăm chiêu dữ vậy?” – Rachel đi đến ngồi cạnh Kevin.
“Nghĩ gì đâu, mà ai cho mi ngồi cạnh ta hả?”
“Ta thích đấy, thì sao?”
“Uầy, lúc đầu khi quen mi ta còn thấy mi còn ý tứ này nọ, mà khi thân nhau mới thấy mi nhây kinh.” – Kevin trề môi nói.
“Tại mi là đồng bọn của ta mà hihi, ta với mi cũng nhiều sở thích chung lắm nha, thích BTS nè, anime nè…” – Rachel liệt kê ra.
“Ta thích anime hồi nào?”
” Hôm bữa mi xem đó chi?”
“À lúc đó là ta nể mi hồi nhỏ cho ta thấy được ánh sáng nên mới vậy đó.” – Kevin nói nhỏ dần dần.
“Mi nói cái gì mà ta không nghe gì hết vậy?” – Rachel nhăn mặt.
“Thôi không có gì đâu.” – Kevin xoa đầu Rachel.
“Cái tên đáng ghét” – Rachel liếc mắt lên Kevin.
——————–
[Về Việt Nam là nói tiếng Việt nhé]
Trải qua 7 tiếng trên máy bay, cuối cùng tụi nó cùng tụi hắn đã về Việt Nam. Lúc này đã là 18h00.
“Việt Nam!!! Ta đã trở về rồi đây!!!!”
“Thôi đi con này.” – Nguyệt Nhi (Rachel) kéo Ngọc Linh (Kelly) lại.
“Lên xe về thôi 3 đứa.” – Nguyệt Như (Lynn) lấy xe oto ra.
“Vậy còn 3 tên này thì sao ạ?” – Nhật Anh (Lily) chỉ vào tụi hắn.
“Tụi ta chờ tài xế.” – Lâm Phong (kaito) trả lời.
Và sau đó hai bên nhà ai về nhà nấy.
Trên xe.
“Sao tao lo khi về nhà sẽ bị ăn chửi quá à.” – Nhật Anh lo lắng nói.
“Có gì đâu! Có gì thì tao, mày với con Nhi chịu chung.” – Ngọc Linh hồn nhiên nói.
“Moá mài”
Nguyệt Như đưa Ngọc Linh và Nhật Anh về rồi cùng với Nguyệt Nhi về chung đến nhà.
Biệt thự Trịnh gia.
Cả hai nuốt nước bọt cái ực, nhìn vào căn biệt thự không thay đổi nhưng có điều là sát khí hơi bị nhiều.
“Sao em cảm thấy có cái cảm giác không lành nhỉ?” – Nguyệt Nhi lạnh xương sống.
“Vào đi.” – Nguyệt Như đẩy cô vào bên trong.
Vào bên trong thì cả hai đã thấy 2 đại boss đang ngồi chiễm chệ trên sofa.
“Chào pama ạ.” -Nguyệt Nhi gãi đầu lên tiếng.
“Về rồi à? Sao không ở bển luôn đi.” – Ông Trịnh lạnh lùng nói.
“Vâng a~”
“Mau đưa hành lý cho quản gia rồi ngồi vào đây nhanh.” – Bà Trịnh tiếp lời
Và sau đó.
“`×€_|÷°_|°√√_•×¢×`_|÷£đhwhhuwbdjud-#-₫-;”
“×£÷€÷|_°•√_•_•×°×€×€×£×¥×~=`=`”
….
Hiện tại là cô đang bị pama “đọc rap” liên hồi và có khả năng không dừng lại. Nhi liếc sang Nguyệt Như thấy cô đang đứng 1 góc cười cười càng khiến Nhi tá hỏa lên.
Thế là hơn 1 tiếng sau mới hết cái trận chiến này.
Và ông bà Trịnh qua nói chuyện hỏi thăm Ntuyệt Như, bơ cô luôn.
Nguyệt Nhi buồn bã đi lên lầu, vừa vào phòng liền nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình. Cô lấy điện thoại và điện video cho Ngọc Linh và Nhật Anh.
_Nhi Nhi (Rachel): Ê tao mới bị tẩm 1 trận rồi, bên tụi bây có bị gì không?
_Linh Lém Lỉnh (Kelly): làm gì mà không, xém nữa là tao bị cắt luôn cái thẻ tính dụng luôn kìa.
_Anh Lùn (Lily): Tao cũng bị như tụi mày nè, pama kinh khủng lắm luôn.
_Nhi Nhi (Rachel): Haizzz mệt dễ sợ, mà tụi mày có liên lạc với 3 tên kia không?
_Linh Lém Lỉnh (kelly):Chưa.
_Anh Lùn (Lily): Ê mai có đi học không? Tao nhớ cái lớp của tụi mình quá à.
_Nhi Nhi (Rachel): làm gì mà không có! Tao muốn gặp đồng bọn của tao vãi luôn.
…
Cả đám bàn này bàn nọ rồi tắt, Nguyệt Nhi xuống dưới nhà. Đến chỗ pama của cô.
“Papa à~”
“Rồi biết, ta đăng kí học dùm con rồi.” – Ông Trịnh đọc báo và nói.
” Ủa sao papa biết hay quá vậy?” – Nguyệt Nhi khá ngạc nhiên.
“Chị con có bàn về vụ này rồi, mai con đi học được rồi đó.”
“Vâng ạ~”
Ngay lập tức, cô lên phòng nằm ngủ.
Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra đây?