Bạn đang đọc Tam Đại Tiểu Thư Danh Tiếng – Chương 26
– -¤–^] (CHAP TWENTY-SIX) [^–¤- –
♂ ♥ ♀
_Ê, thấy William đâu không? – Rose chạy xuống quán café, nơi 4 người kia đang ngồi, hỏi
_Trời, William của bà, ở chung phòng với bà giờ hỏi tụi tôi là sao? – Narcissus trêu đùa hỏi lại
_Không biết, ăn trưa xong, tụi tôi lên phòng. Tôi đi tắm một tí, sau đó thì không thấy William đâu hết
_Bạn trai của bà mà không lo giữ. Mà chắc đi đâu một lát thôi, có cần chạy đôn chạy đáo đi tìm như trẻ lạc vậy không – Narcissus tiếp tục
_Vớ vẩn, Dylan nhà bà đột nhiên biến mất thì bà có vậy không? – Rose đốp lại
_Gọi điện thử xem – Violet nhàn nhã nâng li trà trong tay
_Không được, khóa máy rồi – Rose ủ dột trả lời
_Thôi, lên phòng ngủ một giấc. Lúc dậy thì William đã về. Không có gì đâu, hắn lớn rồi – Violet dịu giọng khuyên nhủ, trấn an Rose. Cả đám cũng về phòng ngủ trưa
> 6pm, đang thiu thiu giấc ngủ trưa muộn màng, nhóc dế Iphone của Rose reo lên. Ok, là số BF của nàng-William
_Alo – Rose hậm hức trả lời. Thứ nhất, phá giấc ngủ, thứ 2, còn cay cú chuyện anh biến mất không dấu vết
_Em yêu, đừng khó chịu thế. Ra cửa sổ nhìn xuống đi – William ngọt ngào dỗ dành
_Chờ xíu – Rose có nhiều phần tò mò, đi lại phía của sổ lớn hướng ra biển. Bất giác miệng cười thật tươi. William điển trai, lịch lãm đứng dưới bãi cát, 1 tay bỏ trong túi quần, tay kia đang cầm điện thoại áp vào tai, ngước nhìn lên phía cửa kính. Xung quanh là….
_Xuống đây đi – William thúc giục, lập tức Rose bỏ lại khung cửa kính sau bước chạy vội
_Em, sao đứng lại. Đến đây với anh này – Tắt điện thoại bỏ vào túi, William đưa tay ra đón về phía nàng. Ánh mắt Rose ngập tràn yêu thương, khóe miệng luôn duy trì nụ cười tỏa nắng đầy ấp hạnh phúc. Bước chân chậm rãi tiến tới. William đang đứng trong một vòng trái tim lớn được kết bằng vô số ốc và sao biển, lung linh ánh nến mập mờ, ấm áp. Gió biển lạnh mát cuốn những ngọn sáng nhỏ ấy hơi nghiêng nghiêng. Đôi tình nhân xinh đẹp như tiên đồng ngọc nữ chìm đắm trong ánh nhìn của nhau. Hương mặn của đại dương quyện hương yêu nồng nàn vây chặt lấy con tim của họ, màn đêm đã dần che lấy bầu trời. Một cảnh tượng lãng mạn hiện ra trước mắt. Rose làn tóc, tà váy tung bay như thiên tiên, nàng đưa tay về phía tình yêu trong lòng mình. William đón lấy bàn tay trắng mền, nhỏ nhắn giữ chặt trong tay mình, là để giữ lấy tình yêu suốt đời, là để nắm gọn hạnh phúc của cả 2, là để bên nhau mãi mãi
_Anh đi đâu từ trưa tới giờ, lại còn khóa máy? Biết em lo không? – Rose hờn giận, trách yêu
_Đi chơi – William giương mắt đùa giỡn. Nàng chỉ “Ơ” lên một tiếng, rồi quay phắt qua chỗ khác. Anh vội vàng mang khuôn mặt đáng yêu vể đối diện với mình, yêu chiều vuốt nhẹ mi mắt nàng – Giỡn thôi, giận thật hả? Anh xin lỗi vì làm em lo lắng. Anh mất tích là để làm những thứ này cho em nè. Em thấy sao?
_Thật không?
_Thật mà, anh đâu dám nói dối em – Lại chạm vào mi mắt mỏng
_Ừ, đẹp lắm, rất đẹp – Rose đảo mắt ngắm nghía trái tim ốc biển xung quanh mình
_Còn thứ quan trọng nhất
_Cái gì? – Rose nghiêng đầu thắc mắc. William cười hiền, xòe bàn tay hoàn toàn rỗng không ra trước mặt, càng gây khó hiểu. Ngón giữa đập xuống lòng bàn tay, một tiếng tách sát bên tai làm nàng thoáng giật nhẹ người. Anh đưa bàn tay rỗng lúc nãy ra lần nữa. Bây giờ đã có thay đổi, trên lòng tay có 2 chiếc nhẫn bạc lớn nhỏ nhưng giống hệt nhau. Hắc, William cũng biết làm ảo thuật
_T & T hả? – Cầm chiếc nhẫn lớn hơn lên, săm soi dòng chữ T & T 4ever tinh xảo, nhã nhặn được khắc lặp lại nhiều lần suốt vòng nhẫn, cách nhau bằng mộ viên kim cương nhỏ
_Đúng, Tường và Tâm, anh thích được em gọi là Tường hơn – Chân tình nhìn sâu vào đôi mắt sáng của nàng
_Được, Tường của em – Rose gọi ngọt, ngọt đến tận tâm can anh
_Đeo cho anh – William đưa tay trái mình ra, Rose mỉm cười rồi cẩn thận đeo vào ngón áp út. Không chờ, anh nhanh chóng giữ lấy tay phải nàng đeo nốt chiếc nhẫn còn lại
_Bây giờ, chúng ta chính thức là của nhau – Vuốt nhẹ mi mắt, sau đó anh liền cúi xuống để môi áp môi, nồng nàn với hành động tình yêu.
_A, quà ra mắt bạn gái anh – William cầm lên một cái chậu cá trong suốt, được thắt một cái nơ nhỏ ở miệng chậu. Bên trong, có 2 chú cá trông rất đẹp, rất lạ mắt. Chúng màu đỏ au, có vài sọc xanh đen trên thân, nhỏ nhỏ xinh xinh, cứ bơi quấn lấy nhau
_Này là cá Thiên thần lửa, chỉ mỗi ở Maldives mới có thôi. Chúng ta sẽ cùng nuôi nó, được không?
_Thiên thần lửa, tên rất hay. Mình sẽ nuôi nó – Rose tươi cười, nâng chậu cá lên nhìn ngắm thích thú
_A, em sực nhớ ra chuyện này. Ngồi xuống nói cho nghe – 2 người ngồi cạnh nhau, tựa vào vai anh, vừa ngắm nhìn biển cả, vừa tận hưởng tình yêu
_Chuyện gì?
_Lần đầu tiên mình gặp nhau, em đã cứu anh một mạng, sau đó anh trở thành osin cao cấp cho em với một thời hạn tùy ý em đúng không? – Rose gác cằm lên vai William, lém lỉnh hỏi
_Đúng là vậy. Em còn nhớ sao? anh tưởng em quên rồi chứ – Dịu dàng lướt nhẹ môi mình qua môi đỏ của nàng
_Cơ bản là không ai muốn có một người làm bá đạo, dám nạt lại chủ trước mặt nhiều người như anh. Nhưng giờ em nghĩ lại rồi, em cứu anh đến 2 lần, kể cả lần ở sân sau trường nữa. Vì vậy em quyết định rồi… – Rose cố tình kéo dài lấp lửng
_Quyết định gì? – William nóng lòng hối thúc
_Quyết định, anh, Đoàn Lâm Tường sẽ là người của một mình em đến suốt đời, phải nghe lời, nuông chiều, chăm sóc, yêu thương duy nhất em. Cấm không được phản bội em, suy nghĩ thôi cũng không được – Rose bá đạo dõng dạc tuyên bố. Nghe vậy, William lắc đầu cười lớn. Thật không biết nói sao với cô bé này nữa
_Tường! anh cười cái gì hả? Chọc quê em đó hả? – Rose bực dọc, đánh bôm bốp vào người anh
_Anh đâu dám chọc em – Nhanh chóng thu lại nụ cười, trở lại vẻ nghiêm túc – Em à, ngay từ lần đầu thấy em, anh đã quyết định sẽ dùng cả đời để yêu em, phục vụ em, chỉ riêng mình em mà thôi. Vì em là nữ thần của anh, là nữ thần lấy cắp trái tim, linh hồn anh, khiến anh yêu cả đời. Hiểu chưa? – William nâng cằm nàng lên, mãnh liệt dùng môi và lưỡi để chứng minh câu nói……