Bạn đang đọc Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng: Chương 17 : Tình Yêu Bị Đầy Đọa . Ra Đi Để Nó Không Còn Đau Khổ Vì Hắn
– Anh Khánh , em đã trở về bên anh !
Xào xạt , xào xạt tiếng lá quệt trên đường cuốn theo cơn gió lạnh . Giọng nói tỏng trẻo của người con gái với bộ váy trắng thuần khiết kia vang lên . Ánh chiều tà hắc lên bóng hình 3 người họ đứng đó . Không biết vì sao nhìn họ thật khác biệt . Cô gái trẻ với gương mặt thanh tú , tươi sáng ấy thật sự rất hợp đôi với hắn . Còn nó thì thật là khác biệt .
Hắn sau khi nghe thấy giọng nói năm xưa lại như mất hồn , cỗ chưa xót lại trào dâng trong lòng hắn . Người hắn yêu 2 năm trước bỏ đi với người người khác giờ lại quay trở về bên hắn ; khiến hắn có một nỗi cay đắng không sao xóa nhòa . Nó , người được coi là thứ 3 kia thì đang đứng hình và không thể hình dung được về cảnh tượng hiện tại. Gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng thoáng chút đau buồn .
Đôi mắt lục bích rũ xuống , hàng mi dài cong vút nhưng lại mang sự buồn . Nó cũng hiểu được cảm giác của người con trai bên cạnh . Hắn giờ ứ họng không nói thành lời, gương mặt tối sầm và tái nhợt . Nó cũng biết rằng chuyện gì đang xảy ra ….
– Trở về ? Hừ … sau bao nhiêu chuyện , cô bỏ đi với thằng khác giàu hơn tôi để sống sung sướng giờ lại quay về đây làm gì ? Hành hạ tôi sao , nực cười thật ! – Hắn miệng nói mỉa mai nhưng lòng đắng chát không nào thấu hiểu
– Em…. Anh hãy nghe em giải thích , Khánh à ! 2 năm trước , em bỏ đi vì có lí do mà . Anh phải tin em .
– Haha…. tin cô ? Tin cô để rồi bị đá sao … tôi đủ ngu một lần chứ không bao giờ ngu lần thứ 2 . Lí do ? – Hắn căm phẫn nhìn cô gái trẻ
– Em ra đi vì em biết rằng chúng ta cần có một khoảng thời gian suy ngẫm lại mọi chuyện và giờ em trở về bên anh để chúng ta làm lại từ đầu nha anh !
– Suy ngẫm ? Làm lại từ đầu ?! Nghe thật buồn cười . – Hắn cười như ko cười nhìn người con gái kia
– Cô ta là ai vậy ?
Cô gái kia giờ mới chú ý tới nó , nhìn nó từ đầu chí cuối ; ánh mắt khinh bỉ , coi thường .
– Thật xấu xí và mạt hạ .
– IM MIỆNG ! Cô không có quyền phán xét cô ấy . – Hắn lớn tiếng quát
– Anh… em yêu anh mà ! Tại sao ? Cô ta là gì chứ ?
– Yêu tôi ?! Cho là thế đi thì sao . Cô ấy là người quan trọng đối với tôi , cô thắc mắc sao ? – Hắn nhìn người đối diện ko chút sắc thái biểu cảm thân thiện
– Cô ta làm sao có thể so sánh với 2 năm yêu nhau của chúng ta chứ . Em mới là người yêu của anh .
– Cô cút ngay đi ! Đừng có vác cái mặt dày như thớt đến đây nữa . Không thì đừng trách lưỡi dao vô tình .
– Sao … sao anh lại phũ phàng với em như vậy ?! Em yêu anh thật lòng mà . – Lại “cải lương lệ ái”
BỐP !
Nó như chết lặng , chưa định hình được gì thì đã bị một cái tát trời ráng của cô gái kia . 5 đầu ngón tay còn in rõ trên mặt nó , thứ nước nóng , tanh kia đang ứa ra từ khóe miệng nó . Đau nhưng thấm . Nó như sắp khóc thì ra cái tát đó là để nói với nó rằng : nó là nguyên nhân gây ra việc này nhưng nó nào có làm chi nên tội mà bị như vậy . Người yêu hắn quay về mắc mớ gì đến nó mà phải chịu cái tát vô nghĩa kia .
Ngẩn mặt nhìn thẳng con ngươi đang nhìn nó , ánh mắt sắc lém như dao kia đang nhìn cô gái trẻ . Bước thẳng không quay đầu nhìn hắn lấy một lời .
– Chi Băng … Chi Băng … – Hắn định chạy theo nó nhưng bị người con gái kia giữ lại (gọi là cô ta nhé )
Nó tự nhủ rằng đừng nghe đừng nhìn đừng nghoảnh đầu ….
Bước chân của nó ban đầu nhanh một nhanh nhưng giờ càng ngày càng chậm . Nó như khụy xuống , như cả bầu trời sụp xuống người nó . Đầu óc nó trổng rỗng , lòng ngực thì thắt lại . Lần đầu trong đời , nó biết cảm giác yêu . Nhưng Yêu là gì ? Nó còn không rõ huống chi là đau nhưng cũng đúng thôi . Nó sợ yêu , lấy Saphia con bạn thân nó ra làm minh chứng thì cũng đủ biết rồi . Nó như sắp vỡ òa , lần đầu tiên khóc vì một thằng con thằng con trai … Cũng có lẽ cái mà nó nhận lại chỉ là sự đầy đọa về tình thân chứ không phải tình yêu . Nó đau !!!
Mấy tuần sau đó , cô ta đã chuyển vào lớp nó học . Lương Ngọc Linh Chi là tên cô ta , một cái tên đẹp . ( cx đc) Và càng ngày mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn . Mỗi lúc mỗi nơi Linh Chi , cô ta luôn bên cạnh hắn không rời nửa bước . HỌ cũng thân mật hơn với nhau trước mặt nó . Họ cũng cười đùa trc mặt nó khiến cho tim nó như có tiếng nứt .
Vào ngày hôm trước , Linh Chi đã gọi nó lên sân thượng để làm rõ mọi chuyện …
Gió đông bắc thổi vào Hà Nội khiến cho cái lạnh của Hà Thành càng cảm nhận rõ hơn . Nó đứng trên sân thượng , hơi gió phả lên gương mặt tuyệt sắc kia . Khiến cho nó tê tái đến dại khờ .
Kẹt
– Đã để cô đợi lâu ! – Linh Chi lên tiếng
– Không sao ! – Chỉ ngắn gọn vậy thôi
– Tôi sẽ vào thẳng vấn đề . Tôi biết cô yêu Khánh và còn biết rằng Khánh cũng có cảm tình với cô . Hừ … nhưng đừng chớ vội mừng vì cái gọi là cảm tình ấy chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi . Sắp tới tôi và Khánh sẽ đính hôn , tôi đã có thai với anh ấy được vài tuần rồi . Chúng tôi đã có con . Tôi mong rằng có sẽ đến tham dự lễ đính hôn của chúng tôi .
Như không tin vào chính đôi tai của mình nữa … ” Có con ” … “ĐÍnh hôn” …. haaaa … cái gì vậy ? Hắn ta thật đã làm đến mức này rồi ư ? Vậy cái thích của nó chỉ là thứ mà hắn không màng tới mà gạt bỏ đi thôi sao . Vậy mà nó đã gạt bỏ lòng tự tôn của chính bản thân mình nhưng kết cục nhận được là đây sao . Không có chút công bằng nào hết !
Sau hôm đó , nó không đi học mà chỉ ru rú ở biệt thự . Moon đã hết lời khuyên ngăn nhưng nó vẫn cố chấp không chịu mở miệng nói lấy nửa lời . Nó đã khóc , khóc nhiều lắm ! Tối đó nó về và đã khóc thật lớn , gào thật to để xả nỗi buồn trong lòng nhưng sao nó nhiều quá cứ như chất cả tấn kim loại .
Giờ nó đã hiểu thế nào là yêu rồi ? Thì ra yêu là đau , là khổ , là oan trái . Cứ ngỡ yêu sẽ là hạnh phúc nhưng chữ ngờ ở đời nó nhiều bất ngờ lắm . Nó đã hiểu thế nào là chấp nhận từ bỏ . Nó đã cố gắng với lấy hắn , níu kéo hắn và muốn hắn biết rằng nó yêu hắn ! Nhưng sao … hắn lại đối xử với nó như vậy ?! Thế những kỉ niệm ngày qua là gì chỉ là an ủi , xoa dịu chỉ là muốn biết nó là người thế nào rồi quay ngoắt như không biết nó .
Nó cười mà lệ rơi mãi không ngừng tràn mi , nó im lặng với tất cả chỉ nhìn mọi thứ với ánh mắt u ám mà thôi . Nó suy ngẫm rất nhiều và đã quyết định ra đi . Nó muốn quên đi hắn , không muốn phải khóc nữa . Không muốn phải nhung nhớ , mong chờ hắn đáp trả lại tình yêu ấy của nó . Nó và hắn không duyên không phận , xa nhau là ý trời không yêu nhau là do trời . Vậy sao cần gì phải ở lại trốn này , người cha bội bạc nó đã trả thù xong , bạn bè đã hạnh phúc còn nó bơ vơ giữa biển người nghiệt ngã vậy làm gì . Ra đi là cách duy nhất để nó bắt đầu lại …
BẮT ĐẦU LẠI VỚI CUỘC SỐNG KHÔNG CÓ HẮN . QUÊN ĐI TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG NGHIỆT NGÃ VÀ ĐẦY ĐỌA ẤY .
” Chúc anh hạnh phúc , Bảo Khánh ! EM YÊU ANH NHƯNG EM SẼ QUÊN ĐƯỢC ANH THÔI ANH ĐỪNG LO ! “
Nụ cười buồn , với hàng nước mắt lăn dài . Người con gái ấy đã ra đi trong nước mắt và sự lặng lẽ để lại cho người với nỗi đau khổ tột cùng .