Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 42: Rắc rối


Đọc truyện Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa – Chương 42: Rắc rối

– Vậy được. Đi thôi – Anh thản nhiên nói, kéo tay nó ra ngoài.

Nó mở cửa xe thì lại bị anh chặn lại. Nó chau mày, khó chụi nhìn anh. Lại gì nữa đây?

– Chúng ta đi trung tâm Mega Mall đi.

Nó lắc đầu, cái đó hôm mới về Việt Nam đi rồi. Xem anh tính câu giờ bằng cách nào nữa.

– Vậy đi Royal City.

– Đi hết rồi.

– Đi lại có sao đâu?

Chẳng có gì hay. Lại phải quay xe về Thanh Xuân. Hừ.

– Mua bánh mì. – Nó lạnh lẽo nhìn cửa hàng bánh mì đối diện ra lệnh.

– Muốn ăn thì nói thêm chủ ngữ giùm vào đi – Anh cau có – Mà anh không đi đâu. Sao anh phải cửa hàng bé xíu đó.

– MUA. – Nó trừng mắt

– Được rồi. Bực ghê. Tự nhiên thích ăn bánh mì đó. Có gì thú vị chứ? Mất cả hình tượng. – Anh vừa than thở vừa qua đường.

Chỉ đợi anh đi qua, nó vẫy taxi chuồn đi trước . Lúc anh về, đã chẳng thấy nó đâu.

– Cô gái vừa nãy đâu? – Anh hỏi bảo vệ trước nhà hàng.

– Cô gái ấy bắt taxi đi rồi ạ.

Anh tức giận ném chiếc bánh mì vào sọt rác. Lao lên xe phóng nhanh về nhà, dù sao giờ đến sân bay cũng chẳng kịp, anh lại có hẹn rồi.

Căn bản là hôm nay trời đẹp, tính nó cũng dễ chụi. Nếu không chẳng biết anh sẽ đi về đâu.

Youre insecure

Dont know what for

Youre turning he when you walk through the door-or-or


Dont need make-up

To cover up

Being the way that you are is enough-ugh-ugh

– A ha, giờ mới nhớ. – Anh cầm điện thoại nó đung đưa trong tay.

– Gọi gì? – Anh hờ hững trả lời.

– Đủ rồi đấy Kai. Thù dai.

– Đùa tý thôi mà. Tôi với nó vừa đi ăn Lotteria ha ha.

– Ăn Lotteria. Sắp trễ chuyến bay rồi còn 5 phút nữa .

– Ai biết được. Nó vừa trốn xong. May ra 15 phút nữa tới.

– 15 phút? Cậu đang đùa tôi đấy hả?

– Thế thì cậu phải đợi xem, bang chủ Devil Phong có tài năng đua xe thế nào?

– KAI.

– Gì? Mà cầu nguyện cho nó cẩn thận. Bị công an túm cũng lằng nhằng đấy. khà khà.

……………..

– Yêu Cầu Quý Khách Vào Trong , Máy Bay Chuẩn Bị Cất Cánh – Tiếng loa vang lên mà hắn vẫn đứng như trời chồng, không xê dịch nổi một bước, rốt cuộc nó đang làm gì vậy chứ?

– Mời quý khách vào trong, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi ạ – cô tiếp viên e thẹn nhìn hắn khẽ giục.

– ….. – hắn im lặng, siết chặt tay không nói gì ..

– Thưa quý khách , …. – cô tiếp viên lặp lại câu nói.

– Tôi phải đợi một người.

– Nhưng máy bay sắp cất cánh rồi ạ – cô tiếp viên lo lắng


– Không sao.

– Vậy .. vậy tôi đi trước – cô tiếp viên ngại ngùng, luyến tiếc nói rồi vào trong.

– Yêu Cầu Hành Khách Thắt Dây An Toàn, Máy Bay Chuẩn Bị Cất Cánh.

Hắn ngồi gục trên ghế đợi, vậy là trễ chuyến bay rồi. Nó làm gì mà còn chưa tới nữa. Cảm giác chờ đợi này như thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể hắn. Còn đau rát , khó chụi hơn cả khi hắn ngồi trước cửa đợi mẹ trở về nữa.

………….

– Này, cô ơi, để tôi lái xe đi. Tôi xin cô đấy. Xe này là của công ty, không phải của tôi đâu. Cô đi thế này sẽ gây tai nạn mất. Không thì thế nào cũng bị công an xếch cổ về đồn cho xem – Ông tài xế khẩn khoản cầu xin.

Nó không nói gì, bình thản lái xe, khuôn mặt lạnh băng, hoàn toàn không để ý đến lời ông tài xế than vãn.

– Gia đình tôi chỉ trông chờ vào việc tôi lái xe này thôi. Bị về đồn công an, tôi lấy đâu ra tiền đền xe, tiền phạt rồi cả sáng sẽ chẳng được miếng nào nữa. Tôi xin cô. Để tôi lái cho.

– Câm – miệng – nó lãnh khốc ra lệnh, hàn khí tỏa ra khiến ông tài run sợ , ngừng than, chỉ biết nhìn nó phóng như hỏa tốc, vượt cả đèn đỏ.

Kít ttttttttttttttttttt……….

– Cô đến sân bay Nội Bài sao? – Ông tài vừa nôn ọe vừa hỏi.

Nó cười khẩy ném cho ông một sấp tiền, làm tài xế mà còn say xe, nghỉ sớm đi là vừa. Ông tài thở dài cầm sấp tiền, số tiền gấp mười mấy lần số tiền cần thanh toán. Haizz, số ông thật sự là đen hay đỏ đây?

– Chào ông, chúng tôi là cảnh sát giao thông. Mời ông về đồn vì tội vượt đèn đỏ, đi quá tốc độ và đi vào đường ngược chiều. – Ba người cảnh sát giao thông giơ tay chào, nghiêm mặt nói.

– Hả? Nhầm rồi, không phải tôi lái xe. Là cô gái kia. Là cô ấy – Ông chỉ về hướng nó đang đi.

– Ông là tài xế. Lẽ nào để khách chở. Mời ông theo chúng tôi về đồn.

– Không đâu. Tôi không ….

– Chuyện – gì? – Nó gằn giọng, bực bội xen ngang cuộc nói chuyện.

– Đó. Chính cô tiểu thư này là người lái xe. – Ông tài xế hốt hoảng chỉ nó.

– Cô là người lái xe phải không? – Một ông cảnh sát da ngăm đen hỏi cô.


– Rồi sao? – Nó hiên ngang khoanh tay trước ngực, chả tỏ vẻ gì sợ hãi.

– Cô đã vi phạm luật giao thông. Yêu cầu cô về đồn.

Môi nó cong lên thành nụ cười khinh thường. Nó chìa tay trước mặt ông tài.

– Điện thoại?

– Cô muốn mượn điện thoại sao? – Ông tài run sợ vội vã lấy chiếc điện thoại của mình đưa cho cô với ánh mắt cầu cứu. Mong sao cô có quan hệ gì với cấp trên, để cả hai được bình an.

Nó nheo mắt, chẹp miệng ấn số gọi cho ai đó. Vài phút sau, nó quay lại, trả điện thoại cho ông tài, khinh khỉnh nhìn cảnh sát.

– Nếu cô không đi. Chúng tôi buộc phải bắt cô đi. – Tên cảnh sát trừng mắt tiến đến.

Reng …. Reng …. Reng …..

Đột nhiên, một tên cảnh sát có điện thoại, hắn hắng giọng, lễ phép, cười nói với đầu dây bên kia rồi e dè đứng trước mặt nó.

– À, thật xin lỗi tiểu thư. Chúng tôi không biết. Mong cô bỏ qua.

– Đúng vậy, chúng tôi thật sự không biết chỉ thi hành nhiệm vụ thôi.

– Vâng vâng. Có gì cô hãy cho qua. Chúng tôi làm vậy cũng vì an toàn người tham gia giao thông.

– Mà hai người có thể đi được rồi. Chúng tôi xin phép.

Nó phẩy tay, chán nản chẳng thèm liếc.

– Haizz, cảm ơn cô. Tôi cũng phải đi rồi – Bác tài cúi đầu, vào trong xe chạy đi.

Nó mệt nhọc nhìn đồng hồ. Đúng là sui sẻo, trễ mất hơn chục phút rồi. Bây giờ biết hắn ở đâu mà tìm đây. Điện thoại thì không có, mà có thì số hắn nó cũng chẳng nhớ nổi.

Nó mở túi, lấy kính đeo vào, đội mũ lên để tránh gây sự chú ý, rồi bắt đầu tìm hắn.

Tất cả là tại thằng anh trai đáng ghét. Từ ngày về Việt Nam, tính tình thất thường, thời tiết, thế này giống về để trả thù lắm sao?

– Này, Jasmin – Là tiếng của hắn, nó xoay người lại, nhìn hắn đang vẫy vẫy trước hàng ghế đợi.

– Sao giờ em mới tới vậy? Chuyến bay bị trễ mất rồi. – Hắn nhún vai, thở dài nói.

Nó gật gù , ngồi cạnh hắn, kéo sụp chiếc xuống. Giờ không có điện thoại, danh bạ cũng mất, không thể liên lạc với chủ tịch tập đoàn hàng không được.

Nó vòng tay qua eo hắn làm hắn bất ngờ tim đập rộn lên. Nó móc túi lấy điện thoại hắn ra bấm số gọi cho ba. Cuộc sống khi không có điện thoại và máy tính thì nhạt nhẽo hơn cả bánh bột không nhân.

– Alo – giọng đầu dây bên kia vang lên quyền uy.


– Ba – nó não nề gọi

– Jasmin hả? Sao con lại dùng số này. Máy điện thoại con đâu? – Nghe thấy tiếng nó, ông liền vui mừng hỏi.

– Tại – anh – Kai – nó gằn giọng khó chụi.

– Được rồi. Ba sẽ trừng trị, không thể để anh bắt nạt con được ha ha. Ở bên Việt Nam có gì vui không con? Mà con dùng máy ai vậy?

– Con bị trễ chuyến bay – Nó không trả lời câu hỏi của anh, nhanh chóng vào vấn đề chính.

– Vậy à? Con định đi đâu?

– Tokyo.

– Con đang ở sân bay nào?

– Nội Bài.

– Được rồi. Ba sẽ lập tức cho chuyến bay khác. Con đợi vài phút nữa nhé.

– Ừ. – Nó mệt mỏi , gật gù.

– Cái đứa con này, không cảm ơn ba sao? Ăn nói với ba hãy đầy đủ chủ vị vào đi. – Ông khẽ gắt rồi tắt máy, bó tay trước đứa con bất trị.

Nó đưa trả máy cho hắn, rồi khoanh chân tự nhiên chẳng quan tâm đến ai.

– Em cũng thú vị thật đấy! – Hắn mỉm cười nhìn nó

– Sao em cứ đội mũ hoài vậy? chẳng trông thấy mặt mũi đâu hết – Hắn định kéo mũ nó thì nó nhanh chóng vặn tay hắn đẩy ra. Đang mong người ta không nhìn thấy.

– Em còn bạo lực nữa.

Còn phải nói sao? Không bạo lực thì sao có thể ngang nhiên, chễm trệ ngồi trên chiếc ghế bang chủ.

– Thưa cô, cô có phải là tiểu thư Jasmin? – Một cô nhân viên cùng hai người bảo vệ đứng đối diện nó hỏi.

Quái lạ, che thế này rồi còn nhìn thấy sao?

Nó gật đầu khó hiểu.

– Chúng tôi đã tìm định vị nhờ vào điện thoại của tiểu thư. Mời tiểu thư và thiếu gia theo tôi.

– Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.

– Đi thôi – Hắn khoác eo nó đi theo cô nhân viên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.