Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 33: Buông tay


Đọc truyện Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa – Chương 33: Buông tay

4 giờ sáng.

Nó đang ngồi tập piano trên ban công thì nghe tiếng chuông tin nhắn. Nó nhanh chóng kết thúc bản nhạc, nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn mở tin nhắn.

– ” Quá khứ làm you quên đi cảm nhận của người khác ”

Nó chau mày khó hiểu ý nghĩa sâu xa nội dung tin nhắn hay đơn thuần chỉ là câu nói suông. Nó lướt phím gọi người gửi.

Where there is desire

There is gonna be a flame

Where there is a flame

Someones bound to get burned

But just because it burns

– Alo – Giọng nói đầu dây bên kia vang lên trầm buồn, quen thuộc.

– Ai vậy?

– You thật làm tôi thất vọng – tới 2 phút sau , đầu dây với lên tiếng rồi tắt máy.

Nó chán nản ném máy lên đầu giường. Giọng nói này chắc chắn từng qua nghe qua nhưng nó không thể nhớ là ai. Từ câu chữ đến lời nói đầy ẩn ý khiến nó hiếu kỳ vô cùng.

………….

Cậu ngồi trên ghế đá ngoài vườn hoa, không khí sáng sớm trong lành mà lòng cậu nặng trĩu. Đặt điện thoại sang một bên, cậu siết chặt hai tay, bờ vai run lên đầy đau thương lẫn giận dữ.


Bờ vai cứ rung lên tái tê

Bàn tay anh buông lạnh trong gió

Dù như thế anh cũng sẽ không

Cần một bàn tay không tình yêu.

– Con trai yêu, con dậy sớm vậy? – Mẹ cậu đi ra dịu dàng vuốt tóc mềm mại , óng mượt như lụa con trai mình.

– Mẹ cũng vậy. Chào buổi sáng. – cậu khẽ cười hôn lên má bà.

– Ừ. Buổi sáng tốt lành con trai. Hôm nay con vẫn phải đến trường chứ? – Bà ân cần hỏi.

– Không. Hôm nay con không khỏe. Con sẽ nghỉ – Cậu mệt mỏi , gượng gạo nói.

– Mẹ cũng thấy vậy đấy con yêu. Con thấy không khỏe chỗ nào. ? – Bà xoay xoay người cậu dò hỏi.

– Được rồi mẹ. Chúng ta vào nhà đi. – Cậu lảng tránh đẩy bà vào nhà.

– Nếu mẹ đoán không sai thì con đã yêu. – Bà đứng lại xoáy sâu vào mắt cậu. Ánh mắt ấy là giác quan thứ 6 của người mẹ nhìn vào cốt nhục máu thịt của mình.

– Không đâu mẹ. Đừng nhìn con nữa – cậu xoay người đi, ánh mắt của mẹ khiến cậu không thể nói dối được.

– Nếu ai dám làm tổn thương thần đồng piano của mẹ. Mẹ sẽ không – tha – thứ. – Bà chợt nghiêm giọng đáng sợ khác hẳn dáng vẻ hiền thục, dịu dàng trên sân khấu, sàn diễn

…………………..

– Hey hey Jasmin bà dậy sớm thật đấy – Cô cười tươi vỗ vai nó.

Nó không nói gì gật đầu đáp lại.

– Tui với bà đi gọi Sammy đi.

– Khỏi cần , tui dậy rồi đây. – Đôi mắt nhỏ cụp xuống ỉu xìu, hôm nay nhỏ đã phải dậy sớm hơn bình thường 30 phút. – Híc mới có 5h45 – nhỏ đau khổ nhìn đồng hồ.

– Vậy thì vào ngủ tiếp đi – Cô đẩy nhỏ vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.

– Híc. Tui thấy đau bụng quá. – Nhỏ mở cửa nhăn nhó

– Sao thế? Phải chăng tui mạnh tay.

– Đau bụng thiệt đó. Hôm nay tui nghỉ học nha – Nhỏ giương đôi mắt nai tơ ngây thơ ( đầy thủ đoạn ) nhìn cô và nó.

Nó nhếch môi cười nhẹ rồi gật đầu đi xuống nhà.

– Lộ bản chất rồi. Chẹp chẹp – Cô ra vẻ ưu tư, tẩm quất miễn phí trên lưng nhỏ.

– Ui da, đau quá. Híc híc – nhỏ xoa xoa lưng , mặt méo xệch


…………

– Chào tiểu thư. Buổi sáng tốt lành – đám người hầu vừa run vừa đồng thanh cúi người lễ phép chào.

Nó lạnh lùng lướt qua ngồi vào bàn ăn. Vừa chạm vào ly sữa nóng, kí ức lại ùa về khiến nó chẳng thể uống nổi.

//// – Dakie, em muốn uống sữa – nó nũng nịu ôm chặt anh.

– Không vấn đề. Anh sẽ pha sữa cho em. – Cậu mỉm cười đẹp tựa nắng, pha nhanh cho nó một ly sữa nóng.

– Dakie, em muốn ăn bánh. – nó uống một ngụm sữa, tiếp tục ra lệnh.

– Ưm. Em muốn ăn bánh gì đây?

– Bánh J&D – nó cười ẩn ý nhìn anh.

– Sao? Bánh J&D à? Anh chưa có nghe bao giờ.

– Em không biết. Anh không làm cho em ăn nhanh. Em sẽ trễ học. – Nó vùng vằng khó chịu.

– Là Jasmin & Dakie à? – Cậu chống tay lên bàn, tiến sát gần mặt nó, hí hửng hỏi.

– Ha ha … biết rồi thì anh đi làm đi – nó bật cười, thách thức cậu – 15 phút nữa em sẽ đi học đấy.

– 15 phút sao? Ting. – bóng đèn ngàn W chạy qua đầu cậu -Ok. Anh sẽ làm cho em.

– Hay quá – nó vỗ tay, cười híp mắt.

– Với một điều kiện.

– Từ bao giờ anh biết ra điều kiện vậy Dakie? – nó chu môi liếc anh.

– Hôn anh đi – cậu nháy mắt đáng yêu

– A… Đơn giản … – Nó không ngại ngần gì trước ánh mắt mọi người trong nhà, thực hiện thản nhiên như việc đó quá đỗi bình thường.


– Tèn Tén Ten đây rồi. Là bánh em muốn đấy. – Anh hài hước lòng vòng múa máy vài bước đem chiếc bánh đặt trước mặt nó – chưa đầy 3 phút nhé.

– Hả? – nó nhìn chiếc bánh mì có sẵn được anh trang trí, dùng kem viết chữ J&D lên ngạc nhiên – Thích quá. Sau này em sẽ lấy Dakie làm chồng.

– Câu này em nói ngàn lần rồi Jasmin, mới sáng ra đã hành hạ Dakie rồi. – Kai chau mày đứng từ tầng hai vọng xuống.

Nó không nói gì chỉ nhìn cậu, cười tươi thích thú. Ở cạnh cậu, dường như nụ cười luôn ngự trị trên môi nó.

///////////////

– Bà sao vậy Jasmin? – Cô lay lay người nó, nhíu mày quan tâm hỏi

Nó cười gượng, chỉnh lại tai nghe xốc balo bước ra ngoài.

Rồi em cũng buông tay, mỏi, mệt

Vì những nỗi muộn phiền ,trong em

– Thưa tiểu thư. Có người đợi cô ngoài cổng – Một vệ sĩ chạy vào báo cáo.

Nó gật đầu, ra ngoài cổng xem vị khách nào tìm đến đây sớm vậy. Cổng vừa mở ra, đã nhìn thấy hắn trên con chiến mã Limous bóng loáng nhoẻn miệng cười.

– Ken? – Nó ngạc nhiên hắn.

– Chào em.! – hắn xuống xe, một tay xỏ túi đậm chất ga lăng, phong độ thu hút toàn bộ ánh nhìn xung quanh, một tay mở cửa xe cho nó – Tôi đưa em đi học. Được chứ?

Nó không nói gì, nhún vai, bước vào xe. Hắn mỉm cười hài lòng nhìn nó đóng cửa giúp nó. Rồi lên xe, chuyển bánh, phóng vút đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.