Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 82: Vàng khảm ngọc
Editor: Puck
Lễ đính hôn của Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba xác định vào hai mươi tám tháng chạp, thời gian cấp bách, người một nhà vội vàng chuẩn bị.
Diêu Tam Tam cẩn thận liệt kê lại danh sách đồ cưới của chị hai, người trong thôn Thổ Câu chỉ thấy nhà họ Diêu không ngừng kéo đồ gia dụng, đồ điện về, lớn như tủ lạnh ti vi, nhỏ như nồi cơm điện, bình đun nước, có thể nghĩ đến, hễ là đồ có thể sử dụng điện, Diêu Tam Tam đều chuẩn bị mua đủ thứ.
Bây giờ cuộc sống trong nhà tốt, kinh tế rộng rãi, cô không cho chị hai của hồi môn tử tế, nói sao cũng áy náy.
Người trong thôn theo đó bàn tán, nói con rể lớn nhà họ Diêu mở quán ăn trên trấn, buôn bán náo nhiệt; mà con rể thứ hai nhà họ Diêu lại là nhân viên kỹ thuật nông nghiệp bưng bát cơm nhà nước, văn hóa cao, có uy tín danh dự có thân phận. Nhà họ Diêu sinh mấy cô con gái không chịu thua kém, cặp đôi Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc này, mấy năm nay thật sự đi lên rồi.
Người trong thôn có hâm mộ, có ghen tỵ, nhưng than thở nhiều hơn: Nhà họ Diêu có bốn cô con gái, không có con trai, nhưng xem cuộc sống nhà người ta xem! Lại nhìn đồ Diêu Liên Phát mặc trên người, không hề kém một trưởng trấn!
Cùng lúc đó, cũng định ngày kết hôn của Diêu Đại Văn, ngày sáu tháng giêng, việc vui hai nhà rất gần.
Sau khi Diêu Liên Phát và bà nội Diêu náo loạn một trận, không ai tới nhà tổ nữa, chỉ có ông cụ Diêu gặp được Diêu Liên Phát trong thôn, nói với con trai chuyện Đại Văn kết hôn vào mùng sáu qua năm. “Mẹ con ấy mà… Con cũng đừng để ý. Con và thằng hai thằng ba, anh em ruột thịt tình cảm sâu đậm, đừng làm xa lạ.”
“Vâng cha, có chuyện gì cha thông báo một tiếng, con đây cũng bận rộn, không thường qua được.”
Hồi đầu Diêu Liên Phát thường xuyên đến nhà tổ, hôm nay xách hai cân đường, ngày mai xách miếng thịt, coi như hết sức ân cần rồi. Một mặt Diêu Liên Phát bị bà nội Diêu gây khó dễ đã quen, về mặt khác, ông có tư tưởng khác đang tác quái, luôn cho rằng mình không có con trai, sợ người ta nói ông không kính trọng người già, không hiếu thuận.
Ông cụ Diêu nghe xong, biết trong lòng Diêu Liên Phát có khúc mắc với bà nội Diêu, cụ há to miệng, cuối cùng không thể nói gì, than thở rời đi.
Mà cá chạch bùn nhà họ Diêu còn đang từng xe vận chuyển ra ngoài, đưa trước tết âm lịch, cá chạch bùn Diêu Tam Tam thu về và cá chạch bùn nhà mình, về cơ bản đều bán ra ngoài.
Vương Lâm Siêu cũng hết sức giữ chữ tín, chủ động đưa về hơn nửa tiền hàng, còn nói chậm một chút rồi thanh toán tiền.
Diêu Tam Tam cũng chủ động nói không vội, Vương Lâm Siêu tự mình khởi nghiệp bắt đầu buôn bán thủy sản, không riêng gì làm cá chạch bùn nhà cô, còn có thủy sản khác, đoán chừng tiền bạc sẽ không quá dư dả.
Nhà họ Diêu bận đủ chuyện, Diêu Tam Tam dứt khoát dọn dẹp khử trùng ao cá, mướn người làm. Cô nghĩ đến thời tiết giá rét lạnh, nên ra giá hai mươi đồng tiền công một ngày, lúc ấy lương công nhân bình thường chính là ba bốn trăm đồng một tháng, cho nên cô rất dễ dàng mừi được sáu lao động sung sức, kêu bọn họ xả sạch ao nước, trừ độc phơi nắng, chuẩn bị đầu xuân năm sau lại dùng.
Bởi vì vậy, ngoại trừ tiểu Tứ phải đến trường, người một nhà đều bận rộn đến chân không chạm đất.
Mười sáu tháng chạp, là thời gian Lục Cạnh Ba tới đặt sính lễ “Đổi đại khải”, người một nhà sớm chuẩn bị một chút.
Theo như phong tục, nhà họ Diêu muốn mời các bậc bề trong trong dòng họ tới uống rượu, chính tức giới thiệu Lục Cạnh Ba cho người trong dòng họ biết.
Nhà họ Diêu đã tính xong phải chuẩn bị ba mâm rượu tiệc, mấy ngày trước đã bắt đầu mua thức ăn.
Đầu buổi chiều, Diêu Tiểu Đông và Dương Bắc Kinh tới sớm một chút, nhà họ Diêu tự chuẩn bị đầu bếp, Dương Bắc Kinh đến mới chuẩn bị nấu ăn.
Chân giò phải chưng rồi luộc, cá chép phải trụng qua dầu, thịt viên tứ hỉ vừa vào nồi, nổ ra từng đợt váng dầu nóng.
Diêu Tiểu Đông ngồi trong phòng giúp Dương Bắc Kinh nhóm lửa, Diêu Tam Tam cũng bê một băng ghế ngồi bên cạnh chị cả, giúp đỡ nhặt hành nhặt tỏi, băm ớt.
“Chị cả, chị nghỉ một lát đi, em phụ anh rể cả nấu rượu.” Diêu Tiểu Cải nói.
“Em nghỉ ngơi đi, ngày mai chiêu đãi tốt em rể hai của chị là được.” Diêu Tiểu Đông đùa em gái, “Lại nói phụ anh rể em nấu rượu, cũng không dễ dàng như vậy, người khác phụ anh ấy nấu rượu, anh ấy luôn ngại cái này không được, cái kia không được.”
“Được rồi, nhóm chút lửa anh ấy còn muốn chọn! Hai vợ chồng anh chị, em đã biết hai người rồi, được chưa?” Diêu Tiểu Cải cũng bật lại chị cả.
Mấy chị em vừa làm việc trên tay, vừa tán gẫu chuyện nhà, Diêu Tam Tam lại hỏi thân thể chị cả.
Lại nói Diêu Tiểu Đông uống thuốc bác sỹ Thượng Hải, thân thể ngược lại tốt hơn nhiều, triệu chứng đau bụng kinh vốn biến mất. Sau theo bác sỹ dặn dò, lại đi một lần, sau khi bác sỹ bắt mạch chỉ nói, uống thêm vài thang thuốc nữa, đoán chừng nên tốt lắm.
Nhưng đã hai ba tháng trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
“Mới hơn hai tháng, chị cả cũng quá nóng lòng.” Diêu Tiểu Cải an ủi chị cả.
“Đúng vậy, thân thể cần từ từ điều dưỡng. Anh rể thấy đúng không?” Diêu Tam Tam nói.
“Đúng vậy, em cả ngày nghĩ nhiều cái này làm gì! Chỉ cần thân thể em tốt rồi, mạnh hơn bất cứ cái gì.” Dương Bắc Kinh đang cầm muỗng lớn, vớt một miếng thịt gà cắt gọn trụng vào dầu sôi, dự định ngày mai làm gà xào cay.
Anh đảo gà chiên, rất muốn khuyên bảo vợ vài câu, có thể vì nhìn thấy hai em vợ bên cạnh, có mấy lời không tiện nói.
Diêu Tam Tam đưa lưng về phía cửa phòng bếp, chỉ lo nói chuyện với chị cả, Dương Bắc Kinh đột nhiên nhìn sau lưng cô, cười cười, Diêu Tiểu Cải cũng liếc mắt nhìn, cười cười theo, bĩu bĩu môi với Diêu Tam Tam cúi đầu làm việc.
Diêu Tam Tam chuyên tâm băm ớt của cô, không chú ý, Diêu Tiểu Đông liếc thấy vẻ mặt của Dương Bắc Kinh và tiểu Cải, nên cũng ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó cười nhìn về phía Diêu Tam Tam, thấy cô cúi đầu không có phản ứng, không nhịn được gọi em gái, “Tam Tam, Tam Tam!”
“Chuyện gì?” Diêu Tam Tam ngẩng đầu liếc nhìn chị cả, thấy nụ cười của chị hơi kỳ lạ, mới chậm chạp quay đầu.
Đang ở phía sau cô, Bào Kim Đông mặc bộ đồ lính, nhìn cô cười, thấy cô quay đầu lại, không nhịn được trêu: “Tiểu Nha, dáng người anh to như vậy, cảm giác tồn tại kém như thế sao?
Diêu Tam Tam nhìn anh, đột nhiên có kích động định nhào qua. Dĩ nhiên, kích động chỉ là kích động, anh rể, chị cả chị hai của cô đều ở bên cạnh nhìn cô mà cười đấy, Diêu Tam Tam không khỏi đỏ mặt lên, cạch cạch cắt xong một trái ớt, giọng không tự chủ làm nũng nói: “Anh còn biết trở lại hả!”
“Anh còn biết trở lại!” Trong lòng Diêu Tam Tam chua chát, từ khi vào thu giải ngũ, đến giờ cũng sắp bốn tháng rồi, người này rốt cuộc làm gì?
Trong tiếng cười nói của người một nhà, hai người ra khỏi cửa chính, vẫn đi bộ, vòng qua đập nước đi ao cá.
Diêu Tam Tam quan sát Bào Kim Đông, ngăm đen, cường tráng, một bộ đồ quân đội, không hề có bất cứ ký hiệu quân đội nào, hơn nữa bộ quần áo này rõ ràng hơi bẩn, xem ra vừa đến nhà đã tới đây tìm cô rồi.
“Anh nè, vừa giải ngũ lập tức tìm việc làm, làm công mấy tháng này cho người ta, áp tải xe.” Bào Kim Đông nói xong, kéo cô ngồi xuống bên giường, “Tân Cương, xe vận chuyển than đá, chủ yếu vận chuyển theo hướng đông bắc, đường về thuận đường vận chuyển chút thổ sản đông bắc đến Tân Cương. Tiền lương cho không tệ, chỉ có điều cả ngày trên xe, do đó, cả người đều đen như than rồi.”
Áp tải xe? Đây chính là việc vừa khổ vừa nguy hiểm. Cả ngày ăn gió nằm sương không nói, dọc theo đường đi nói không chừng có thể gặp phải điều gì ngoài ý muốn! Diêu Tam Tam vừa nghe, vừa lo lắng, vừa đau lòng, nên oán giận nói, “Không trách được gửi thư cũng không nói rõ ràng đang làm cái gì. Anh nói anh đó, giải ngũ không nhanh chóng về nhà, anh chạy đi làm công gì chứ!”
“Cũng đúng dịp, lúc giải ngũ, có bạn chiến đấu giới thiệu.” Bào Kim Đông nói xong, kéo tay nhỏ bé của cô vuốt ve, không biết móc ra chiếc nhẫn từ đâu, không hỏi một tiếng đã đeo lên tay cô rồi.
“Em xem, bây giờ em có thể có triển vọng, còn anh vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi, anh còn không nghĩ kiếm chút tiền, nhà chúng ta đính hôn làm sao! Nếu không anh về đến nhà, anh lấy gì ra đính hôn?”
Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, vàng rực, tơ vàng phía trên bọc lấy một hạt ngọc xanh óng ánh.
Bào Kim Đông ở bên cạnh nói, ngọc Hòa Điền bên Tân Cương, phong cách dân tộc thiểu số gì đó, “Người ta nói cái này gọi là vàng khảm ngọc, em mang phù hợp.”
“Anh nói anh chạy đi áp tải xe, làm công mấy tháng, vì mua thứ này?” Giọng Diêu Tam Tam nhẹ nhàng hỏi.
Bào Kim Đông không hề cảm thấy gì, thuận miệng nói, “Sao có thể chứ, tiền còn dư lại! Cộng thêm tiền tích cóp trên người, làm lính còn dư lại chút trợ cấp, dù sao cũng đủ dùng để chúng ta đính hôn.”
“Anh ngu ngốc!” Diêu Tam Tam đột nhiên phát tác, “Bởi vì thứ đồ nát này, anh chạy đi áp tải xe bán mạng? Dọc đường Tân Cương đông bắc này, đó đều là chỗ nào chứ, mạng anh không đáng bao nhiêu tiền đúng không?”
Diêu Tam Tam càng nói càng tức, định bò dậy đá anh một cước, “Anh muốn làm ra tiền, anh tới nhà giúp em bốc hàng, chuyển cá chạch bùn, em cũng cho anh tiền công, được chưa? Trí tuệ không phát triển, ai mà thèm đính hôn với anh!”