Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 79: Nhà họ Lục (2)


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 79: Nhà họ Lục (2)

Editor: Puck

Trong phòng thoáng cái có vài người đi ra, nữ có nam có, trung niên, thanh niên đều có, Diêu Tiểu Cải lặng lẽ đánh giá, dù sao cũng không nhận ra, dứt khoát không lên tiếng.

Diêu Tiểu Cải bị đám đông đưa vào phòng, liếc thấy một ông cụ đầu tóc trắng xóa ngồi trên chiếc giường kê ở bức tường phía Bắc, dựa vào đống chăn nệm, đang khẽ cười nhìn cô.

Diêu Tiểu Cải không biết sao, đột nhiên trong lòng đau xót, suýt chút nữa rớt nước mắt.

Một người phụ nữ lôi kéo cô đi đến trước giường, lớn tiếng nói với ông cụ: “Bác hai, bác xem, đây là cháu dâu bác, đối tượng của Cạnh Ba.”

Ông cụ cười nhìn Diêu Tiểu Cải, thân thể giật giật, tự mình chống cánh tay định ngồi dậy, lập tức có người đỡ ông ngồi thẳng, lại kê cái gối ra sau lưng ông.

Diêu Tiểu Cải tiến lên ngồi xuống mép giường, ông cụ cười ha hả mà đưa tay ra, Diêu Tiểu Cải vội đưa tay tới, ông cụ lập tức nắm lấy tay cô.

“Được, được!” Ông cụ Lục vỗ tay Diêu Tiểu Cải, “Thằng nhóc kia, lại không nói sớm với ông, ông còn lo lắng nó độc thân đấy!”

“Ông nội, trách cháu.” Diêu Tiểu Cải nói, “Cháu nên sớm tới thăm ông.”

“Không trách cháu được, không trách cháu.” Ông cụ luôn miệng nói, “Trách thằng nhóc Cạnh Ba kia, không hiểu chuyện, nên sớm nói với ông.” Ông cụ nói xong, đưa tay lục lọi đầu giường, gọi người chung quanh, “Cái bao ông chuẩn bị đâu?”


Một người đàn ông trung niên đưa tay luồn xuống dưới đống chăn nệm, móc một bao bằng lụa màu đỏ ra, ông cụ cầm bao lụa, đặt trong tay Diêu Tiểu Cải, còn yên tâm mà vỗ vỗ.

“Ông nội lần đầu thấy cháu, không thể nhìn không, cái này cho cháu mua bộ quần áo mặc.” Ông cụ đây là nghe thấy cô định tới, sớm đã chuẩn bị lễ gặp mặt cho cô!

Diêu Tiểu Cải vội nói: “Ông nội, cháu có tiền, cháu kiếm tiền hiếu thuận ông mới đúng.”

“Vào cửa nhà họ Lục ông, cầm!” Ông cụ đơn giản chỉ nhét bao lụa vào trong tay cô, lôi kéo cô giới thiệu từng người đứng trước giường, đây là ông năm, đây là chú ba, đây là thím hai… Ông chỉ người đàn ông trung niên bên giường nói, “Đây là cha Cạnh Ba.”

“A!” Diêu Tiểu Cải vội vàng gật đầu, theo phong tục, bây giờ cô cũng không cần gọi cha, nên dứt khoát không gọi, dù sao… Cảm giác quan hệ của Lục Cạnh Ba và cha anh lạnh nhạt.

Người một phòng, có người ông cụ giới thiệu, có người không giới thiệu, không giới thiệu đến mẹ kế của Lục Cạnh Ba, Diêu Tiểu Cải tự nhiên cũng sẽ không hỏi đến, chắc ông cụ sợ cô cảm thấy không được tự nhiên, cố ý không giới thiệu.

Có hai nam thanh niên, một chừng mười sáu mười bảy, một chừng mười bốn mười lăm, ông cụ chỉ nói là em trai Lục Cạnh Ba, chắc chính là con trai của mẹ kế rồi.

Diêu Tiểu Cải ngồi cùng ông cụ, ông cụ đột nhiên nhìn người bên giường cười, híp mắt nói: “Hôm nay ông còn chưa ăn cơm đâu! Ông hơi đói rồi.”

“Ôi, bác hai bác đói rồi? Muốn ăn gì? Con đi làm cho bác.”


Ông cụ nói “Canh mỳ”, lập tức khiến nhóm phụ nữ nhanh chóng đi thu xếp nấu canh.

“Ông nội, cháu nấu cơm cũng không tính khó ăn, cháu đi làm cho ông!” Diêu Tiểu Cải nói.

Ai ngờ ông cụ giữ cô lại nói: “Để cho bọn họ làm đi, cháu mới đến đây sao có thể bảo cháu vào phòng bếp nấu cơm?”

Mấy phút sau, đã có người bưng chén mỳ hơi lớn vào, cầm thìa đút ông cụ ăn, ăn xong một chén, có người nói, để ông hai nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.

“Ông hai, ông mệt rồi, trước nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ừ, vậy thì nghỉ ngơi một chút.” Có người rút gối đầu chăn bông sau lưng ông cụ ra, đỡ ông cụ nằm xuống, ông cụ yên lòng nhắn lại một câu: “Mấy người đi chơi đi, ông ngủ một lát. Mấy đứa mang vợ Cạnh Ba cùng chơi.”

Trong phòng yên tĩnh trở lại, có người rời đi trước, mấy thím họ ra dấu kêu Diêu Tiểu Cải ra ngoài, tới cửa nhỏ giọng nói với cô, “Mấy ngày chưa ăn cơm rồi, trông thấy cháu tới, một khi cao hứng, lại ăn nhiều thêm nửa chén cơm. Ôi, bây giờ nhìn ra được, cao hứng lắm, chỉ sợ là… Hồi quang phản chiếu * thôi.”

(*) Hồi quang phản chiếu: bắt nguồn từ kinh Phật với ý nghĩa quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Chỉ hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.

Đã hồi lâu rõ ràng không thấy Lục Cạnh Ba, Diêu Tiểu Cải nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Lục Cạnh Ba đưa lưng về phía các cô, đứng dưới một gốc cây trong sân nhỏ, giữa ngón tay cầm một điếu thuốc, nhưng chỉ yên lặng đứng, không thấy anh hút.


Diêu Tiểu Cải đi tới, dừng lại sau lưng anh.

Nhìn vẻ mặt Lục Cạnh Ba thật sự bình tĩnh, anh đứng không nhúc nhích, chỉ đưa tay kia ra đầu tiên chạm đến cánh tay Diêu Tiểu Cải, đi xuống dưới, cầm lấy tay cô.

Đêm hôm đó, Diêu Tiểu Cải lưu lại, Lục Cạnh Ba mang cô đến gian phòng phía tây, tự tay trải xong giường cho cô, dặn dò cô nghỉ ngơi.

“Cha anh làm thợ mỏ ở huyện trên, chỗ mẹ anh làm việc của xa. Lúc nhỏ sau khi bọn họ ly hôn, mỗi người đều có công việc, mỗi người đều có gia đình, trong nhà còn lại anh và ông nội, anh vẫn luôn ở phòng này…” Lục Cạnh Ba nói, “Em ngủ đi, có việc gọi anh một tiếng.”

“Vậy còn anh?” Diêu Tiểu Cải hỏi, xem ra anh sẽ không nghỉ ngơi tốt.”

“Anh đi phòng kia trông chừng ông nội.” Lục Cạnh Ba đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, dang hai cánh tay ôm Diêu Tiểu Cải vào trong ngực, dùng sức ôm chặt cô, “Tiểu Cải, cám ơn em.”

Trưa ngày hôm sau, ông cụ Lục vẻ mặt yên bình mà thẳng bước đi.

Người của nhà họ Lục vội vàng đổi quần áo cho ông cụ, vội vã dọn dẹp xong xuôi, đặt linh cữu trong nhà chính, bày rơm khắp nơi, con, cháu các thế hệ sau cũng nằm quỳ trong nhà chính túc trực bên linh cữu, một đám con trai con dâu ở trước linh cữu khóc lớn tiếng, Diêu Tiểu Cải đứng sau mấy phụ nữ, thấy Lục Cạnh Ba không hề khóc rống đau buồn như người khác, anh quỳ gối bên cạnh linh sàng *, dựa trán vào đầu ông nội, nằm sấp ở đó hồi lâu không nhúc nhích.

(*) linh sàng: giường để thi hài trước khi nhập quan.

Trong khung cảnh đau buồn, Diêu Tiểu Cải chịu hết nổi nước mắt tràn ra.

“Tiểu Cải, anh kêu người tiễn em về thôi.” Sau khi xong đâu ra đấy, Lục Cạnh Ba bớt chút thời gian ra ngoài, kéo Diêu Tiểu Cải nói. Vẻ mặt anh uể oải, mắt ửng đỏ.


Nói xong, Lục Cạnh Ba kêu một em họ mười bảy mười tám tuổi, “Em đưa chị em ra bến xe, nhìn chị ấy lên xe.”

“Này, Cạnh Ba, sao cháu có thể để cho đối tượng của cháu đi chứ? Cô ấy là con dâu của cháu trưởng nhà họ Lục, đã tới rồi, cô ấy cần phải đưa ma.”

“Nhưng mà… Cô ấy không phải con gái đã xuất giá!” Lục Cạnh Ba khó xử, nhưng lại không dễ giải thích, bạn nói Diêu Tiểu Cải một cô gái con nhà người tuổi còn trẻ, bọn họ thậm chí còn chưa chân chính đính hôn, yêu cũng còn chưa đứng đắn bắt đầu nói đâu, đã muốn để cô ấy đưa ma cho ông cụ theo nghi lễ của cháu dâu, quy củ tang lễ ở nông thôn lại nhiều, Lục Cạnh Ba khó tránh khỏi bị khó xử.

Ông nội đã hài lòng rời đi, những chuyện hình thức như đưa ma này, có cần thiết không?

“Nhưng cái gì! Chưa xuất giá cũng đã là cháu dâu rồi. Con gái người ta đã tới, theo lý nên để cho người ta đưa ma cho ông nội cháu, lúc này rời đi, gọi là gì chứ?”

Lục Cạnh Ba âm thầm nắm chặt tay Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải cũng dùng sức nắm chặt tay anh, nói: “Em nên đưa tiễn ông nội.”

Tang lễ của ông nội Lục cử hành theo phong tục nông thôn, Diêu Tiểu Cải vốn tưởng rằng cô chỉ cần theo sau mấy thím đưa ma là được, nhưng mà mấy thím lại vội vàng sắp xếp cho cô.

Theo như phong tục địa phương, con dâu chưa qua cửa, cháu dâu đưa ma cho ông cụ, dù sao cũng khác đã gả qua cửa, cô dâu chú rể được cưng chiều, phải “Khoác lụa đỏ”.

Phụ nữ khác đều là một chiếc khăn tang thật dài cột trên đầu, mà Diêu Tiểu Cải là một bộ đồ tang màu trắng rộng thùng thình, dài vừa mắt cá chân, cộng thêm khăn tang màu trắng trên đầu, che toàn thân cô, bên ngoài đồ tang còn cố ý choàng một áo choàng bằng vải tơ màu đỏ chót.

Trong thời tiết đầu đông, đội ngũ nhà họ Lục quanh co một hàng thật dài đưa ma.

Trong hàng ngũ đốt giấy tang, lại thấy có một cô gái hết sức mảnh mai, đồ tang trắng, áo khoác đỏ, càng nổi bật dáng người xinh đẹp thoát tục của cô. Người nhìn qua đều chỉ vào nói, đó là cô vợ chưa qua cửa của Lục Cạnh Ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.