Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 65: Hai bàn tay trắng


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 65: Hai bàn tay trắng

Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Tối hôm đó Bào Kim Đông trở về rất khuya, hắn lặng lẽ vào cửa nhà, lại phát hiện trong nhà còn sáng đèn, Bào Kim Đông vừa thò đầu vào, đã thấy cha mẹ hắn vẫn chưa ngủ, đang ngồi bóc đậu phộng.

“Kim Đông, tối nay mày lại đi chơi với Tam Tam phải không?”.

Mẹ Bào tay bóc đậu phộng, mắt nháy nháy với chồng mình, nở nụ cười.

Bào Kim Đông bước vào rót một ly nước, uống một hơi cạn sạch, rồi mới nói: “Cha, mẹ, sao hai người còn chưa ngủ?”.

“Mẹ với cha mày đang bàn, có nên nghiêm túc mời người làm mai, tới nhà họ Diêu một chuyến hay không? Mày về từ hôm qua đến nay, ngoài việc ngủ, còn lại đều là mày chạy tới chỗ Tam Tam, bộ không sợ người nhà họ Diêu đuổi mày đi hả. Ở đây ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, người lớn hai nhà cũng không dễ nói chuyện. Nếu hai đứa thân t như vậy, mình đính hôn đàng hoàng không tốt hơn sao? Nếu không, người ta sẽ nói mẹ với cha mày làm cha mẹ mà không biết quan tâm lo lắng”.

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nhúng tay vào, tự con có tính toán”.

“Mày tính toán cái rắm!”. Rốt cuộc cha Bào Kim Đông cũng mở miệng, “Nhà họ Diêu bây giờ đã khác xưa, Tam Tam nó có chỗ nào thua kém mày? Tự mày nhìn lại xem mày có cái gì? Một nhà có con gái trăm nhà muốn hỏi, đợi người ta gặp được cành cao rồi, cha xem mày còn có thể tính cái gì!”.

“Nếu giữa hai đứa tốt như thế, thì mau mau đính hôn đi, để đêm dài lắm mộng không phải sao? Mày làm như mày còn nhỏ lắm vậy!”. Mẹ Bào cũng cằn nhằn theo.

Bào Kim Đông đặt ly xuống, giữa tình thế cha mẹ hắn hai bên giáp công, chỉ nói một câu: “Chuyện này hai người đừng tham gia vào, để tự con sắp xếp. Con rửa chân đi ngủ đây”. Sau đó liền tiện tay ôm phích nước nóng vào phòng mình.

Bào Kim Đông ngủ một giấc thật ngon, thật dài, nếu mà không ai tới quấy rầy hắn ngủ nướng ấy thì càng tốt hơn, nhưng lại có người nhất định lôi hắn ra khỏi chăn, lại còn dán bàn tay lạnh lẽo lên gương mặt ngủ đến ấm nóng, kêu hắn:

“Dậy đi dậy đi, bây giờ mấy giờ rồi? Anh ở trong quân đội cứ ngủ như vậy đó hả?”.

Nói rồi, người nọ còn thò cái tay lạnh ngắt vào chăn hắn, tính dán vào người hắn. Bào Kim Đông liền bực mình hất tay người nọ ra, ngồi bật dậy, thuận tay cho người kia một đấm.

“Ui da…”. Bào Kim Lai bị đánh một cái độc ác, thật may quả đấm ấy không dùng nhiều lực. “Đứng lên coi, anh tư, em có việc tìm anh đây”.

Bào Kim Đông liếc xéo Bào Kim Lai một cái, rồi tiếp tục nằm xuống. Bào Kim Lai vội lay hắn: “Anh Tư, anh dậy đi mà, em thật sự có việc tìm anh đó”.

Bào Kim Đông là thứ hai trong nhà, xếp thứ tư trong mấy anh em chú bác, nên mấy đứa em họ liền gọi hắn là anh Tư.


Từ lúc Bào Kim Đông về nhà thăm người thân, Bào Kim Lai còn chưa nói được với hắn mấy câu— hắn về tới nhà chỉ làm ba chuyện, ăn cơm, ngủ, đi tìm Tam Tam chơi. Thấy Bào Kim Đông buồn ngủ híp mắt không quan tâm đến hắn, Bào Kim Lai đành nói:

“Anh Tư, mẹ em ép em đi xem mắt, không thèm bàn với em một tiếng mà đã đi hẹn với người ta rồi. Anh đi theo ứng phó với em chút đi!”.

Bào Kim Đông mở mắt ra nhìn hắn, trong mắt chất chứa ý xem thường, ngáp một cái, vẫn không để ý tới hắn như cũ. Hắn không rời giường, Bào Kim Lai cũng ngồi yên trước giường hắn mà rầu rĩ.

“Anh tư, anh với Tam Tam, hai người có phải nên đẩy nhanh tiến độ một chút hay không? Hồi trước hỏi anh, anh cứ nói em nói bậy, nói em ấy là con nít, mà em cứ luôn cảm thấy giữa hai người có chuyện gì đấy. Nếu như tốt đẹp, chuyến về này của anh, có nên sắp xếp đính hôn không?”.

Bào Kim Lai im một lát, rồi lại bắt đầu ồn ào.

“Nếu anh đã thực sự coi trọng Tam Tam, thì anh nên nhanh chân chút đi, không nói đâu xa, thằng nhóc Bào Xuân Sinh sau thôn kìa, em thấy nó cứ hễ không có việc gì là lại lượn lờ trước mặt Tam Tam đó. Chính mắt em thấy mấy lần ở ao cá nhà họ Diêu rồi, cứ xán lại nói nhảm, em thấy thằng nhóc đó thật chướng mắt”.

“Tam Tam để ý tới nó rồi hả?”. Cuối cùng Bào Kim Đông cũng mở miệng.

“Cái đó thì… cũng không giống vậy”.

“Vậy là xong rồi không phải sao”. Bào Kim Đông khịt mũi, “Mày nghĩ nhóc Tam Tam có thể tùy tiện để ý tới ai? Tính tình em ấy, nếu không thân thuộc tin tưởng, sẽ không thèm nói nhiều thêm một câu nào đâu”.

Bào Kim Đông có cảm giác nguy cơ hay không? Có. Hắn không tin được hai vợ chồng Diêu Liên Phát, thầm hi vọng hai người này ngàn vạn lần đừng sắp xếp tìm nhà chồng gì cho Tam Tam. Nhưng Bào Kim Đông cũng có loại cảm giác chắn chắn lạ kì với Diêu Tam Tam, kiểu thanh mai trúc mã đó, tình cảm tháng rộng năm dài, hẳn là sẽ không dễ dàng thay đổi.

Với lại cô bé Tam Tam kia, sẽ không dễ tin người như vậy, cô rất khôn khéo.

Đóa hoa đẹp nhà họ Diêu sinh ra, là ai cũng có thể nghĩ tới sao? Hắn nuôi dưỡng đã nhiều năm từ lúc nhỏ bé khô cằn, đến nay phát triển rồi, gây chú ý rồi, thì ai cũng có thể tới giành à? Không bàn đến việc cô nhóc kia có dễ dụ hay không, hắn cứ thoải mái tưới cây bón phân xới đất như thế suốt, rõ ràng bọn họ là một đôi, khiến mọi người xung quanh ai cũng ngầm biết rõ, còn ai có thể không mở to mắt mà nhớ thương cô?

Đây hẳn là sách lược của Bào Kim Đông rồi.

Bào Kim Đông ngồi dậy, vừa mặc quần áo, vừa tức giận mắng Bào Kim Lai: “Sáng sớm mày đã chạy tới đây la lối ồn ào, chỉ vì để nói với anh mấy chuyện này đó hả? Sao mẹ mày với mẹ anh lại giống nhau đến thế? Nếu mày rảnh rỗi không có việc làm, thì mày liệu mà chạy đi sắp xếp chuyện này cho tốt nhanh đi. Nếu hôm nay mày đi xem mắt, để anh xem trở về mày ăn nói làm sao với Yến Tử nhé!”.

Bào Kim Lai giật mình, thiếu chút nữa lăn xuống ghế. Hắn rội vàng luống cuống tay chân giữ vững ghế ngồi, mở to hai mắt hỏi Bào Kim Đông.

“Anh, anh… sao anh lại biết chuyện này? Chẳng phải anh chỉ mới vừa về nhà thôi sao?”.


“Chỉ biết mỗi chuyện hư hỏng đó của mày thôi!”. Bào Kim Đông nói.

Bào Kim Lai vịn chắc ghế, ủ rũ ngồi xuống nói: “Em còn nghĩ không có ai biết! Cũng không phải như anh nghĩ… Tụi em vẫn đang tốt đẹp, cũng không biết sao, mẹ em bắt đầu ép tới. Mà Yến Tử bên kia… Thì cũng tại em chưa xác định được thôi. Không đi nhìn xung quanh, làm sao biết có hợp hay không?”.

“Không xác định mà mày còn dám nhắm mắt qua lại với con gái người ta!”. Bào Kim Đông lạnh lùng liếc Bào Kim Lai một cái.

Gia cảnh Bào Kim Lai không tệ, chú ba từ nhiều năm về trước đã xây nhà, mua máy kéo, mấy năm nay kéo than đá đi bán cũng gây dựng không ít của cải, cũng coi như là một nhà giàu trong thôn, dáng dấp Bào Kim Lai không tồi, Bào Kim Đông thầm biết, Yến Tử kia cũng không phải là lần “không xác định” đầu tiên của hắn.

Tình yêu nông thôn niên đại ấy, nói sao đây? Cũng không phải chỉ cần tâm đầu ý hợp là được. Lúc học cấp hai Bào Kim Lai có quen một bạn học nữ, sau đó lại vì “cầm tinh không hợp” mà bị mẹ bạn nữ kia ngăn cấm, thất tình được một thời gian. Sau đó lại đến cô gái thôn bên, kết quả phát hiện cô gái kia quá xu lợi, quen với hắn là vì gia đình hắn giàu có, một khi thấy ai giàu hơn, là dao động ngay.

Kể ra Bào Kim Lai cũng thật đau thương.

“Anh Tư, chuyện anh với Tam Tam, sao anh có thể chắc chắn chứ? Sao anh có thể xác định tình cảm của mình, xác định tình cảm của cô ấy?”. Mặt Bào Kim Lai có vẻ hoang mang, tự hoang mang về chính mình.

“Chuyện dai đứa anh không giống với chuyện của mày”. Bào Kim Đông miễn cưỡng đáp, sau đó lật người xuống giường mang giày.

“Đã như vậy, sao anh còn không dứt khoát tính chuyện đính hôn đi?”.

“Đâu có đơn giản như mày nói vậy?”. Bào Kim Đông nói, “Thích là chuyện của hai người, đính hôn là chuyện của hai nhà. Bây giờ anh tay trắng tay, anh lấy cái gì đính hôn với em ấy? Dù sao tuổi em ấy cũng còn nhỏ, không vội, anh không thể để em ấy tủi thân được. Anh muốn người khác phải cảm thấy hai đứa anh rất xứng đối, Bào Kim Đông anh xứng với Diêu Tam Tam, chứ không phải là Bào Kim Đông anh thật may mắn, cảm thấy anh trèo cao Tam Tam”.

“Anh còn phải đi lính đó, anh không sợ không có anh trước mặt, có người chặn ngang một gậy à?”.

“Hắn dám!”. Bào Kim Đông dí dí quả đấm trước mặt Bào Kim Lai, dừng trên chóp mũi hắn, “Tam Tam sẽ không đâu!”.

Được làm bởi mèo và đăng duy nhất tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn tại chấm tại com, những nơi khác đều là ăn cắp.

Sáng sớm Diêu Tam Tam thức dậy, đi một vòng quanh ao cái, kiểm tra cá trê trong ao xi măng một lượt, sau đó lại lượn quanh chuồng dê… trong lòng vẫn cảm thấy còn có chuyện gì chưa làm.

Bây giờ buổi sáng Trương Hồng Cúc nấu cơm, cho heo ăn, chị ba sẽ chủ động cho dê ăn, Diêu Liên Phát cũng giúp đỡ làm ít việc nhà, tỷ như thỉnh thoảng quét sân, cho heo ăn gì đó, thành ra Diêu Tam Tam lại rảnh rỗi


Mà lúc này, cô đi dạo quanh sân, Diêu Tiểu Cải xách một túi khoai khô, tức giận kêu cô: “Đi đi, em rảnh rỗi như vậy thì đem khoai tới cho Bào Kim Đông đi, không phải tối qua hắn nói muốn ăn sao?”.

Thái độ của Diêu Tiểu Cải đối với Bào Kim Đông có chút buồn cười, một mặt là cô vui khi việc thành, biết Bào Kim Đông thật lòng tốt với em gái mình. Mặt khác cô lại cảm thấy, tên kia dám nhớ thương em gái mình, dám cướp em gái mình! Vì thế liền thấy Bào Kim Đông hơi chướng mắt.

Thấy từ sáng đến giờ, Diêu Tam Tam cứ đi qua đi lại như mất hồn, Diêu Tiểu Cải liền quyết định sai cô chủ động đi tìm người.

Diêu Tam Tam đón lấy túi khoai, nở nụ cười ngờ nghệch đáng yêu với chị ba, giống như là cuối cùng cũng có chuyện để làm, cô xách túi khoai, ra cửa đi tìm Bào Kim Đông.

Nhà Bào Kim Đông ở hướng tây nam thôn, ban đầu cách nhà cũ của nhà họ Diêu khá xa, bây giờ nhà mới của họ xây lên trước thôn, thành ra lại gần với nhà kia. Diêu Tam Tam đi qua hai con ngõ, lại đi xuyên qua một ngõ nhỏ, là đến nhà Bào Kim Đông.

“Bác hai gái”.

Diêu Tam Tam cất tiếng kêu cửa, đón tiếp cô là tiếng chó sủa. Con chó mực to đùng của nhà họ Bào sủa gâu gâu mấy tiếng, thấy Diêu Tam Tam đẩy cửa đi vào, liền vẫy vẫy đuôi, trở về ổ.

Con chó này nhận ra cô!

Một bóng người nho nhỏ lắc lư chạy ra từ nhà chính, Diêu Tam Tam nhìn thấy, là đứa cháu Lôi Lôi ba tuổi rưỡi của Bào Kim Đông, con trai anh cả hắn, trong tay còn đang cầm nửa cái bánh, ăn đến mặt mày dính đầy vụn bánh. Diêu Tam Tam liền bước tới, ngồi xuống hỏi nó:

“Lôi Lôi, người nhà con đâu, bà nội đâu”.

“Ông nội bà nội đi thăm bà con rồi, đi hết trơn rồi”.

“Vậy chú hai con đâu?”.

“Chú hai đi xem mắt rồi”.

Cái gì? Diêu Tam Tam sửng sốt một lát, không chắc lắm nên hỏi lại lần nữa: “Lôi Lôi, chú hai con đi đâu?”.

“Xem mắt đó. Chú sáu cũng đi. Hứa về mua kẹo cho ăn đó”. Lôi Lôi há miệng cười toe toét, “Chỉ có chú út ở nhà với con thôi, chú út đến nhà con lấy A Tích rồi, con ở đây giữ nhà nè”.

Diêu Tam Tam cảm thấy đầu mình ong ong, giống như có tiếng của hàng ngàn con côn trùng, cô sửng sốt một chút, rồi ra sức lắc lắc đầu, đứng dậy. Đi vài bước, rồi đi trở lại, đưa bịch khoai trong tay cho Lôi Lôi: “Lôi Lôi, cái này cho con ăn nè. Cô đi nha”.

“Cô Tam Tam, cô không ở lại chơi A Tích với con sao?”.

Diêu Tam Tam cũng không còn lòng dạ đâu mà hỏi nó A Tích là cái gì, thuận miệng nói: “Thôi con chơi đi nha”.


“Vậy cô đi đâu vậy? A Tích chơi vui lắm đó”.

Diêu Tam Tam dừng chân, nhìn Lôi Lôi mà nói: “Cô Tam Tam cũng đi xem mắt đây, đi về mua kẹo cho con ăn”. Nói xong, Diêu Tam Tam vội vã rời khỏi nhà họ Bào.

Ra khỏi cổng nhà họ Bào không xa, Diêu Tam Tam gặp được Bào Kim Thành em út của Bào Kim Đông. Bào Kim Thành cùng tuổi với Tam Tam, còn lớn hơn cô hai tháng, hắn vừa thấy Tam Tam liền cười hì hì nói: “Tam Tam, cậu tìm anh hai tôi hả? Ảnh đi ra ngoài rồi”.

“Tôi mới không tìm ảnh.”

Diêu Tam Tam vội vã đi lướt qua người Bào Kim Thành, Bào Kim Thành thấy cô đi xa, còn nói với theo: “Tam Tam, chừng nào anh hai tôi về, tôi sẽ kêu ảnh tới kiếm cậu”.

Cậu kêu hắn đi gặp quỷ đi! Diêu Tam Tam tức tối rời khỏi nhà họ Bào, cô cũng không về nhà mình, mà đi men sân lớn về phía nam, đến chỗ ao cá của mình. Diêu Tam Tam ngồi yên cạnh hồ cá đến trưa, cho tới lúc ăn cơm trưa, Tiểu Tứ chạy tới kêu cô về.

Lúc ăn cơm Diêu Tiểu Cải cứ nhìn cô, hỏi cô có chuyện gì không, Diêu Tam Tam chối.

“Đâu có gì đâu! Có thể có chuyện gì chứ?”.

Diêu Tiểu Cải liền không hỏi nữa, Diêu Tam Tam về phòng mình, tìm quyển sách nuôi trồng thủy sản, lật lung tung cả buổi trưa, đầu óc lại cứ thả trôi tận đâu đâu.

Bào Kim Đông thế mà đi xem mắt rồi!

Có điều, cớ gì hắn lại không thể đi xem mắt?

Nhưng mà, hắn lại dám chạy đi xem mắt rồi!

Hắn còn chưa đính hôn với ai, hắn đi xem mắt thì có e ngại ai?

Aiz….

Diêu Tam Tam thầm nghĩ, Bào Kim Đông đi xem mắt chắc cũng không thành. Sao hắn có thể tùy tiện thích cô gái nào? Hoặc là nói hắn sẽ không dễ dàng gì thích ai ngay được.

Nhưng mà, sao hắn lại có thể chạy đi xem mắt chứ!

Lại vòng trở về rồi.

Thứ làm cô rối rắm, vẫn cứ là chuyện “xem mắt”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.