Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 63: Nghỉ phép thăm nhà
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Mùa thu vừa qua đi, thời tiết cỏ khô sương trắng kéo đến, Bào Kim Đông chợt xuất hiện trước mắt Diêu Tam Tam. Trong ánh nắng mai, hắn đứng sau lưng Tam Tam, lười biếng gọi cô:
“Tam Tam.”
Khi đó Diêu Tam Tam đang đứng cạnh ao, thơ thẩn nhìn nước bùn đen nhánh trong ao. Cái ao này mới vừa gạn cá lên, vẫn chưa được phơi nắng trừ độc. Cô dậy sớm đến thăm ao một chuyến, giống như người ta có vật cưng yêu thích, không thể mang theo bên cạnh, nên luôn có thói quen mau chân đến nhìn chừng nó.
Không khí tốt, tâm trạng thoải mái, cả người cũng hết sức khoan thai.
Diêu Tam Tam vừa quay đầu lại, đã thấy Bào Kim Đông. Trang phục quân đội, trông rất chỉnh tề, ngay cả nón lính cũng đội ngay ngắn trên đầu, thoạt nhìn có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, nhưng nhìn kĩ, lại thấy có loại cảm giác mệt mỏi lười nhác.
Ừm, hình như càng cao lớn, mặt mũi cũng ngăm đen, trông không khác gì nước bùn này cho lắm.
Diêu Tam Tam bình tĩnh dõi mắt nhìn hắn hồi lâu, mới ngoảnh mặt đi, tiếp tục nhìn bùn đất dưới đáy ao.
“Ô hay, con bé này, nhìn thấy anh mà làm lơ không hỏi tới vậy đó hả? Uổng công anh sáng sớm đã bò tới tìm em”.
Bào Kim Đông bước vài bước tới cạnh ao, giơ tay bắt được cánh tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam có cảm giác như bị hắn xách lên vậy, đành cam chịu để hắn lôi lên sườn dốc cạnh ao cá, đứng trên chỗ đất bằng.
“Nhìn thấy anh mà không có phản ứng gì hết vậy? Em cái con bé này!”.
“Bất ngờ quá, nên không kịp phản ứng. Anh mạnh khỏe mấy tháng không có tin tức, cũng không viết thư nói một tiếng”. Cô oán trách.
“Tại anh nghĩ, thư đi đường cũng mất một hai tháng, nói không chừng thư còn chưa tới, thì anh đã tới trước rồi”.
Cái này cũng đúng, có điều, cô bất ngờ chút không được sao?
Bào Kim Đông quan sát cô mấy lần, cười cái rồi nói: “Cuối cùng cũng cao lên được một chút, chắc đến cằm anh nhỉ?”. Nói xong, thò tay lên đỉnh đầu cô khoa khoa một cái, “Ừm, vẫn không được như mong đợi, hơi kém một chút, gầy như con cò”.
Diêu Tam Tam có cảm giác rất kì quái, Bào Kim Đông đâu có chỗ nào giống đã rời đi hai năm? Hình như hắn chỉ mới rời đi một chút, mười ngày? hay nửa tháng? Chẳng qua chỉ là xa nhà một chuyến, bây giờ đã chạy về.
Diêu Tam Tam bất giác dẩu môi lên, phàn nàn: “Anh Kim Đông, em còn đang suốt ngày vui mừng mình đã cao lên, anh có thể ngưng đả kích em đi được không!”.
Bào Kim Đông đáp lại bằng cách vỗ vỗ đầu cô, cười hơn hớn. Bộ dạng kia, vẫn cứ coi cô là đứa bé, hình thể hắn có ưu thế quá lớn, dầu có coi cô là đứa trẻ cô cũng không có cách nào. Nhưng cô đã mười sáu tuổi rồi, vóc người thiếu nữ bắt đầu trổ mã, bắt đầu lộ ra, mặc dù dáng dấp còn hơi ngây ngô, nhưng đã có một loại khí chất trầm tĩnh.
Ánh mắt Bào Kim Đông tới lui vài lần trên người cô, sau đó dừng tại khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Đúng là có cao lên, rốt cuộc cũng hơi có vẻ người lớn rồi”.
“Anh coi coi… bộ dạng anh vầy là sao? Giải phóng quân người ta đều tư thế hiên ngang, thẳng, anh nhìn anh kìa, bộ dạng lười nhác”. Diêu Tam Tam đả kích hắn không hề nể mặt.
Thư viết về không ít, nhưng hắn chưa từng gửi hình cho cô, Diêu Tam Tam cũng từng tưởng tượng ra, Bào Kim Đông mặc quân phục lên, sẽ đẹp trai phong độ cỡ nào. Bây giờ thấy rồi, quân phục hiển nhiên làm nổi bật sự cao lớn của hắn, nhưng nhìn tư thế hắn xem, rõ ràng là lười nhác.
“Em được rồi, tối qua hơn nửa đêm anh mới xuống xe lửa về đến nhà, sáng sớm hôm nay đã gắng gượng bò khỏi giường chạy tới tìm em, anh lấy đâu ra nhiều tinh thần như vậy. Anh đến nhà em tìm, lại tìm đến nhà mới của em, em út em nói em tới ao cá rồi”. Bào Kim Đông nói, “Đây đâu phải cái ao của mình hả?”.
Không xa lạ chút nào, giống như chỉ mới vừa tách ra mấy ngày thôi, Diêu Tam Tam liền lôi kéo tay áo hắn, cùng đi xem cái ao ban đầu họ thuê. Cá trê trong ao kia đã được gạn sạch, bắt đầu phơi nắng, trong ao toàn là bùn.
“Làm sao đây? Cá trê trong này, đều bị em bắt đi bán hết trơn rồi”. Diêu Tam Tam nghiêng đầu cười.
“Bán sạch rồi hả?”. Bào Kim Đông nói, “Vậy nuôi nữa chứ sao?”.
Diêu Tam Tam lại lôi hắn thong thả đi về phía trước, vừa đi vừa sực nhớ ra hỏi hắn: “Anh Kim Đông, sao anh về rồi? Không phải nói làm lính ít gì cũng phải ba năm sao?”.
“Lính năm hai có thể về thăm nhà”. Bào Kim Đông nói, “Anh có thời gian một tháng?”.
“Một tháng?”. Diêu Tam Tam nói, “Vậy anh có thể ngốc ở nhà một tháng rồi hả?”.
“Cho là vậy đi, trên đường ngồi xe lửa, mất bốn năm ngày. Cộng thêm đổi xe đến liên đội, cả đến cả đi, mất hơn mười ngày rồi”. Bào Kim Đông ra vẻ ai oán, “Đúng rồi, anh có mang nho, mứt quả, thịt xông khói về cho em đó. Toàn là đặc sản ngon lành của Tân Cương đó. Để chút nữa anh đưa cho em”.
“Em nghe nói mấy cô gái Duy Ngô Nhĩ mới là đặc sản vùng Tân Cương, em thấy trên TV, tóc họ tết rất dài”. Diêu Tam Tam cười hì hì hỏi, “Anh Kim Đông, anh có gặp chưa? Đuôi sam của các cô ấy có thật sự dài tới bắp chân không?”.
(*)Người Duy Ngô Nhĩ là một dân tộc Trung Á sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Tuy là người Trung Quốc, nhưng người Duy Ngô Nhĩ có những đặc điểm rất khác biệt và dễ bị nhầm với người nước ngoài. Họ có vẻ bề ngoài thu hút với nước da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to và sâu, lông mày dài và rậm, sống mũi cao thẳng và dáng người cao ráo “rất Tây”.
“Chưa từng thấy”.
“Chẳng phải anh đã ở Tân Cương hai năm rồi sao? Sao lại chưa từng thấy?”. Diêu Tam Tam bĩu môi nói, “Khó được đi lính Tân Cương, anh còn không mang một người về?”.
[!!!…. Editor đã xỉu vì không chịu nổi không khí quá chua… *o*]
“Yên tâm đi, chỗ đóng quân của liên đội anh rất hoang vắng, ngay cả một con thỏ cái cũng không thấy đâu”. Bào Kim Đôngtức giận nói, làm Diêu Tam Tam cười to một trận. Thỏ cái, mệt hắn nói ra được.
Đi tới hai ao cá trê còn chưa gạn, cô chỉ vào mặt nước phẳng lặng mà nói: “Anh xem, trong này nói ít cũng mấy trăm cân cá đó. Này cũng là của em luôn”.
Hai ao này, cô vốn giữ lại để năm sau ươm giống.
Sau đó Diêu Tam Tam bắt đầu khó xử, lúc đầu họ cùng thuê chung một ao, phí thuê bốn trăm tệ là là cả hai ra tiền, cá trê cũng là hai người vừa thu mua, vừa nhặt con nhỏ bỏ vào, bây giờ một mình cô bán lấy tiền, phải chia cho hắn thế nào đây?
“Em chia cho anh thế nào bây giờ?” Diêu Tam Tam hỏi, “Nếu không, em nhường hai ao này cho anh nhé?”.
“Chưa cần bồi thường đâu”. Bào Kim Đông duỗi một ngón tay gõ gõ lên trán cô, nói: “Giữ đó từ từ sinh ra lời”.
Bào Kim Đông nói rồi thuận tay kéo Diêu Tam Tam: “Đi, chúng ta chạy vài vòng, chạy vài vòng cho có tinh thần. Trên đường anh rảnh rỗi ngủ ngon, hơn nửa đêm tới nhà, mệt rã rời”.
Bào Kim Đông bày ra tư thế, từ từ chạy trước mười mấy bước, quay đầu nhìn lại, Diêu Tam Tam đứng tại chỗ hoàn toàn không động đậy, hắn liền quày trở lại, hỏi cô”
“Em không muốn chạy hả?”.
Diêu Tam Tam lắc đầu, bắt đầu chỉ cho hắn thấy ao cá của cô, cái này, cái này, cái này nữa… rốt cuộc Bào Kim Đông cũng kinh ngạc.
“Một hàng mười mấy cái, em đều thuê cả sao?”.
“Ừm”. Diêu Tam Tam nói, “Anh Kim Đông, anh đừng có giữ lại sinh lời, anh là cái tên tham tiền nhất, quỷ ma lanh, ai biết anh tính lời bao nhiêu? Em nhường hai ao cá đó cho anh, nói rồi nhé. Hai cái này là của anh”.
Được rồi, coi như đền bù cho hắn đi, cá trong ao xi măng, cô vẫn có thể ươm giống tiếp.
“Được rồi”. Bào Kim Đôngngáp một cái thật to, giơ tay xoay xoay bả xai, “Để em quản lý trước đi, dù sao anh cũng không rảnh để trông coi, chờ anh cần dùng lại nói”.
Hắn còn tưởng là thật? Diêu Tam Tam nghĩ, đền cho hắn hai ao, có hơi đau lòng. Nếu hắn nói, hai chúng ta mà tính cái gì, quyết định thuộc về em hết, cô còn có thể tham tiền chút chút”.
Có điều nghĩ tới việc hắn nói mang cho cô rất nhiều đồ ngon, cô lại vui vẻ ngay.
Hai người chậm rãi băng qua dãy ao cá đến đập nước, tùy ý đi dạo, trò chuyện trên đồng ruộng đầu đông. Bào Kim Đông nhìn thấy đồng ruộng rộng lớn để trống, liền bắt đầu ngứa nghề, hứa rằng buổi trưa sẽ gài bẫy, bắt thỏ hoang cho cô nướng ăn.
–Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendan.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp–
Hôm đó Diêu Tam Tam trở về nhà, mặt trời đã lên cao. Diêu Tiểu Cải thấy cô đi vào, tức giận nói: “Sao không đói cho chết em luôn đi! Ăn sáng cũng không thèm ăn”.
“Em có việc bận, với lại cũng không thấy đói”.
“Có chuyện gì? Còn không phải là Bào Kim Đông trở về sao! Mẹ hắn đã tới nhà mình kiếm hai lần rồi, nói con trai hơn nửa đêm mới về đến nhà, mới sáng sớm đã ra ngoài còn chưa ăn sáng, chắc là tới tìm em”. D. đl. qđ. Diêu Tiểu Cải nói, “Mẹ hắn lớn tiếng như vậy, bây giờ chắc hàng xóm không ai là không biết em với Bào Kim Đông chạy ra ngoài chơi đâu”.
Diêu Tam Tam bất đắc dĩ thở dài trong lòng, mấy cô mấy thím ở miền quê này, vẫn rất thích tám chuyện. Cô vừa vào nhà đã bắt đầu bị Trương Hồng Cúc cằn nhằn. “Tam Tam, con cũng mười sáu rồi, đâu phải con nít nữa, có một số việc, sao có thể giống như lúc nhỏ? Bào Kim Đông nó cũng là người lớn rồi, mai mốt con chú ý một chút?”.
Sáng sớm mẹ Bào Kim Đông tới tìm con trai, Diêu Liên Phát liền nói với Trương Hồng Cúc, ông thấy thằng hai nhà họ Bào không tệ, nếu hai đứa nhỏ có ý, thì dứt khoát đính hôn, công khai lui tới; còn nếu mà không có ý kia, thì không nên tiếp xúc như vậy, cũng không biết kiêng dè một chút.
Hiển nhiên là Diêu Tam Tam nghe là được hàm ý của Trương Hồng Cúc, con là con gái lớn, Bào Kim Đông cũng đã hai mươi, hai đứa chẳng là gì, còn tùy tiện tụm lại một chỗ, còn ra thể thống gì nữa!
Diêu Tam Tam vỗ ót, trong lòng cũng thầm ảo não. Nghĩ lại cô cũng coi như đã sống hai đời người, bình thường đã sớm cảm thấy mình là người lớn, nhưng ở gần Bào Kim Đông, lại cứ không ý thức được có tâm trạng cô gái nhỏ, ở cạnh hắn, luôn cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm. Cũng không tự chủ được, đi chơi với hắn tới bây giờ mới về nhà.
Diêu Tam Tam không thể không nghĩ tới chuyện ở cạnh Bào Kim Đông, lúc nhỏ không nghĩ đến việc này, bây giờ người ta đều tới tìm cô làm mai, nếu cô không nghĩ, thì cũng quá chậm hiểu rồi. Nhưng bất luận cô có nghĩ sao, thì Bào Kim Đông cũng chưa từng bày tỏ gì với cô, kêu cô phải làm sao bây giờ?
Kêu cô theo đuổi trước hả? Thôi đi, xem ai chịu giỏi hơn ai!
Diêu Tam Tam vừa oán thầm trong bụng, vừa tự đi hâm cơm ăn. Nhưng mới quay đầu, cô đã mong đợi, Bào Kim Đông nói trưa nay bẫy thỏ, hắn nướng thỏ hoang, mùi vị đó thật sự rất là kích thích.
Trương Hồng Cúc vẫn mang tâm trạng bình tĩnh đối với việc này của con gái thứ ba, bà không gấp gáp, hai đứa nhỏ này chung một chỗ, tất nhiên bà đồng ý, dù sao hai đứa cũng rất thân thiết, đã cùng nhau lớn lên.
Nhưng nếu không thành, thì bà cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, đúng là con trai thứ hai nhà họ Bào không tệ, nhưng giá trị con gái thứ ba nhà họ Diêu, đã không giống trước, điều kiện tốt hơn cũng không khó tìm. Với lại, chẳng phải Tam Tam cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi sao?
Nhưng cha mẹ Bào Kim Đông thì lại không nghĩ vậy. Diêu Tam Tam mới mười sáu tuổi, nhưng Bào Kim Đông đã hai mươi rồi, ở quê này, đáng lẽ phải đính hôn từ lâu rồi, đều đã cưới vợ sinh con. Hơn nũa, con bé thứ ba nhà họ Diêu là bọn họ nhìn nó lớn lên, vẫn rất ưa thích, mấy năm nay con bé ngày càng trưởng thành, dáng dấp nhỏ bé ngày một lớn lên xinh xắn, lại còn rất khôn khéo giỏi giang, rất biết kiếm tiền, con gái như vậy, nhà ai người ta cũng ao ước.
Huống hồ chi hai người từ nhỏ đã thân thiết, Bào Kim Đông coi trọng Diêu Tam Tam cỡ nào, cha mẹ hắn sao lại không thấy? Từ cái dạo hắn đèo Diêu Tam Tam đi học mỗi ngày, người lớn đã cảm thấy có ý tứ, còn quan tâm hơn cả em trai, em gái họ hắn nhiều.
Bởi vậy, mẹ Bào Kim Đông liền có ý riêng, sáng sớm đã ầm ầm ĩ ĩ đến nhà họ Diêu tìm con, chắc là muốn nhắn nhủ với nhà họ Diêu rằng:
Hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, có phải người lớn cũng nên suy nghĩ một chút hay không?
Bào Kim Đông về đến nhà, cũng bị mẹ hắn nói bóng nói gió một trận.
“Con bé Tam Tam ấy, bây giờ trổ mã thành người lớn rồi, càng ngày càng giỏi giang, hai năm nay nó thu nuôi cá trê, cất được nhà lớn luôn rồi”. mẹ Bào Kim Đông theo sau hắn càu nhàu, “Không phải ban đầu hai đứa bây nói hùn nhau nuôi cá trê sao? Trước khi đi mày có nói chuyện đó không cần trong nhà can thiệp, lúc nhà bên kia bán cá trê, mẹ cũng không nói câu nào. Mẹ thấy, hai đứa bây là ai với ai, cũng không cần phải phân chia rõ ràng như vậy đúng không?
Bóng gió như vậy, mà Bào Kim Đông chỉ lo cởi bỏ đôi giày dính đầy bùn não, chẳng ừ hử câu nào.
“Mà hai đứa bây cũng lớn hết rồi, không thể chỉ lo chơi giống con nít vậy được. Mẹ nghe nói hôm kia có người đến làm mai cho Tam Tam rồi đó, nhà họ Diêu tạm thời không đồng ý. Nó năm nay mười sáu rồi, muốn làm mai cũng không phải chỉ một hai nhà đâu, mày nghĩ coi con gái giỏi giang xinh xắn vậy ai mà không thích?”.
Rốt cuộc Bào Kim Đông cũng dừng tay, nhíu mày nhìn mẹ mình, sau đó quay đầu đi, tiện tay cởi áo lính ra, hỏi mẹ hắn:
“Mẹ, có ăn cơm không? Đi nãy giờ, con đói muốn chết đây nè”.
–Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendan.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp–
Cả buổi chiều hôm đó, Diêu Tam Tam đều ở nhà trông ngóng Bào Kim Đông, hắn tới, là có thể đi ra đồng bẫy thỏ rồi. Bởi vậy cô không dám đi đâu, sợ lúc hắn tới không tìm được mình, vậy mà Bào Kim Đông lại không tới, Diêu Tam Tam lại không tránh được bắt đầu tự oán trách mình.
Mày xem mày đi… mày thật đúng là cô gái nhỏ không hiểu chuyện sao? Cho đến giờ người ta cũng chưa từng nói bóng gió gì với mày, mày không nên tự mình đa tình như vậy.
Thanh mai trúc mã lớn lên, có lẽ hắn chỉ xem mình là em gái thôi nhỉ?
Diêu Tam Tam nghĩ vậy, bèn bắt đầu tự võ trang nội tâm cho mình. Diêu Tam Tam cô, có thể sống lại một đời, sẽ không cần dựa vào đàn ông, cô sẽ sống cuộc sống tự lập, cái cần thiết nhất chính là phải làm giàu, phải là một người con gái gây dựng được sự nghiệp.
Cô sống không phải vì bất kì người đàn ông nào, cô cũng không ỷ lại bất kì ai.
Diêu Tam Tam tự nhắc nhở mình một phen, liền cảm thấy trong lòng bình thản hơn rất nhiều. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu đi tìm chuyện để làm, cô thay nước cho ao xi măng, từ giờ cá trê sẽ phải chui vào bùn trốn qua mùa đông rồi, ao xi măng dẫu sao cũng không lớn, nhiều cá như vậy chen chúc trong một ao, ao lớn ao nhỏ gì cũng nuôi đầy. Dẫu đã chui vào bùn, nhưng cũng phải để ý trông nom mới được.
Đổi nước xong, cô lại lật xem sách kĩ thuật nuôi dưỡng, thật ra thì cô không nghĩ nhiều về chuyện kĩ thuật, về mặt kĩ thuật, để chị ba lo còn hiệu quả hơn cô nhiều, cái cô lo, là thị trường. Cá trê năm nay, cô không định bán cho ông chủ Hà nữa, muốn tự vào thành phố thăm dò thử xem.
Ông chủ Hà mua cá trê của cô, chẳng phải cũng để kiếm tiền hay sao? Số lượng cá trê của cô lớn như vậy, đủ để tự đi thăm dò đường lối một phen rồi.
Diêu Tam Tam bận rộn suốt buổi chiều, đến tận cơm tối, vẫn không thấy bóng dáng Bào Kim Đông. Lần này, Diêu Tam Tam thật sự có chút tức giận.
Tiểu nhân không giữ chữ tín!
#Mèo: Chương sau: Ai chờ ai?