Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 6: Kiếm tiền


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 6: Kiếm tiền

Diêu Tam Tam dùng nước trong nuôi ô lạp ngưu, lại tự mình làm một cái vợt dùng rất thuận tiện, đang hài lòng cầm trên tay, thì Diêu Liên Phát trở lại. Lúc này không cóc công việc gì nhiều, hai chị em Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải mỗi ngày đều xuống ruộng nhổ cỏ, thuận tiện kiếm cỏ cho heo ăn. Hai ngày nay, Diêu Liên Phát cứ ăn cơm xong là đi, đến giờ ăn lại về, ông đi làm cái gì, không ai biết, cũng không ai hỏi.

Diêu Liên Phát đi ngang qua cạnh Diêu Tam Tam, nhìn thấy cô cầm cây vợt, cũng không để ý tới, bước thẳng vào nhà, tìm Trương Hồng Cúc nói chuyện.

“Hai ngày nay tôi đi tìm một ông thầy tướng số, đến xem mộ phần tổ tiên chúng ta, ông ta nói mảnh ruộng phía tây bắc dốc xuống, có cái rạch nước không tốt, là điềm xấu, làm hỏng phong thủy, làm chủ nhà không vượng đường con cái, nhà tôi là một gia đình lớn, tôi đúng lúc lại là con cả, không trách được mãi vẫn không có con trai.”

Trương Hồng Cúc liền hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

“Nâng ruộng. Chúng ta trở về tìm mấy người lớn nói qua một chút, ngày mai tôi lại tìm vài người, đi nâng ruộng.”

Diêu Tam Tam bưng nồi nhôm vào gian ngoài, nghe được đoạn đối thoại trong phòng kia, âm thầm bĩu môi, chuyện phong thủy mộ phần tổ tiên không tốt, Diêu Liên Phát không phải mới nói lần đầu, nhớ ông còn tìm người đến xem phong thủy nhà cửa, đại khái cũng bởi vì loại mê tín dị đoan phong kiến này, mới không bỏ ý tưởng muốn sinh con trai xuống được.

Cơm tối là ăn bánh rán ngô, uống nước lạnh, Diêu Tiểu Đông làm ngồng tỏi xào ớt, thái một đĩa dưa muối nhỏ. Diêu Tiểu Cải vừa đổ nước vừa kêu Diêu Tam Tam: “Tam Tam, đi lột ít hành cuộn bánh rán đi.”

Diêu Tam Tam đi ra ngoài lột rửa hành lá, Diêu Tiểu Cải lại gọi Diêu Liên Phát: “Cha, ăn cơm.”

Diêu Liên Phát bước ra từ phòng trong, cầm lấy bánh rán Diêu Tiểu Cải đưa, ngồi xuống ăn. Diêu Tiểu Đông bưng một chén mì hành băm vào phòng cho Trương Hồng Cúc. Ngồng tỏi xào ớt, là dùng loại tỏi “khí tử kê” mà năm nay nhà trồng, cay chết người, nếu là món xào khác, Diêu Tam Tam còn muốn ăn một chút, chứ ngồng tỏi xào ớt này Diêu Tam Tam không sao dám ăn, liền cầm bánh rán cuộn một cọng hành lá và dưa muối mà ăn.

Hai cái bánh rán xuống bụng, Diêu Tam Tam lại uống hơn nửa chén nước lạnh, ăn xong liền tranh thủ đi làm bài tập. Gần tới tốt nghiệp Tiểu học, bài tập rất nhiều, hơn nữa bây giờ cô làm bài tập rất khó khăn, quên quá nhiều kiến thức, hai ngày nay khi đi học luôn cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp tiết tấu của thầy giáo.

Chỉ là, kiến thức Tiểu học dù sao cũng không nhiều, Diêu Tam Tam quyết định, phải nhanh chóng đem hết sách giáo khoa lớp năm ra ôn lại một lần, dựa vào tư duy người lớn như cô, chỉ cần chịu bỏ công sức, thì vẫn có có thể hiểu hết những kiến thức trong sách này.

Dưới ánh sáng đèn lờ mờ, Diêu Tam Tam mở sách giáo khoa, làm bài tập hôm nay trước. Cô viết mấy cái chữ, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên xà nhà, trong nhà dùng là bóng đèn mười lăm oát, bóng đèn này không biết đã dùng bao lâu mà mờ mờ, phòng vốn đã tối, hút hết ánh sáng, đọc sách viết chữ dưới ánh đèn này rất khó khăn và mỏi mắt .

“Chị hai, mình đổi bóng đèn hai lăm oát được không?” Diêu Tam Tam nhẹ giọng hỏi Diêu Tiểu Đông.


Diêu Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bóng đèn một chút, có hơi khó xử, dùng bóng đèn mười lăm oát vốn là do Diêu Liên Phát kêu, nói là tiết kiệm điện, nhưng đừng nói Diêu Tam Tam đọc sách viết chữ, ngay cả Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải khâu đệm giày dưới ánh đèn này còn không đủ sáng. Nhưng mà bóng đèn này chưa có hư, nếu muốn đổi, Diêu Liên Phát đại khái sẽ lại ngại tiền mua, tiền điện nữa.

Diêu Liên Phát ăn xong cơm tối liền đi ra ngoài, có lẽ là tìm người lớn thương lượng chuyện nâng ruộng, dù sao thay đổi ruộng đất có mộ phần tổ tiên, cũng không phải một mình ông có thể định đoạt được. Diêu Tam Tam dứt khoát kéo ghế tới leo lên, vặn bóng đèn kia một cái, trong phòng tức khắc tối đen.

Diêu Tam Tam lần mò leo xuống ghế, bước vào phòng trong tìm Trương Hồng Cúc.

“Mẹ ơi, bóng đèn ở ngoài hư rồi.”

“Hư? Sao tự nhiên lại hư?”

“Nó lâu ngày rồi, bị hư sao mà nói được!”

“Vậy kêu chị hai con đi mua một cái đi, cũng không thể để tối đen như vậy được.” Trương Hồng Cúc nói, “Con tìm trong ngăn kéo một chút, chắc là có tiền, nếu không có thì phải chờ cha con về.”

Diêu Tam Tam kéo ngăn kéo bên trái ra, lục lọi nửa ngày, tìm được hai tờ một hào trong cái ngăn kéo mà ba chị em không dám tùy tiện mở, Diêu Tiểu Đông lấy ra hai hào, này là do thường ngày Diêu Liên Phát không có ở nhà, cho ba chị em mua muối mua đèn, Diêu Tam Tam nhận lấy tiền ra cửa, đến tiệm tạp hóa, mua một bóng đèn hai lăm oát.

Bóng đen được thay, trong nhà sáng sủa hơn nhiều.

Ba chị em không còn việc khác, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải đều ngồi dưới ánh đèn khâu đệm giày. Dân bản xứ có thói quen thêu giày, hai miếng lót giày may dính lại một chỗ, ở giữa cách mấy lớp vải, dùng cách thêu đối xứng, giống như khâu đế giày vậy, một cây kim một sợi chỉ mà khâu thành, sau khi khâu xong cắt vải ngăn ở giữa ra, đã thành đệm giày có hoa văn đối xứng tự nhiên, hoa mai, uyên ương, quả lựu. . . . . . có hoa có chữ, phong cách cổ xưa xinh đẹp, vừa mềm mại vừa thông khí hút mồ hôi, rất có bản sắc địa phương.

Mặc dù tuổi Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải không lớn, nhưng thêu thùa lại hết sức khéo léo, may vá đệm giày tỉ mỉ cân xứng, vừa nhìn đã thấy tay nghề tốt.

Diêu Tam Tam vừa mở sách giáo khóa, vừa chợt nghĩ, đệm giày khéo đẹp như vậy, nếu mà bán được ở thành thị, chắc còn được người thành phố cho là tác phẩm nghệ thuật đi. Cô chực nhớ lại mình liền cười cười, tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền, coi như đệm giày này có thể đem bán ở thành thị đi chăng nữa, cũng không phải là việc mà bây giờ cô có khả năng làm được.


Diêu Tam Tam tập trung tinh thần làm xong bài tập hôm đó, lại lấy sách giáo khoa lớp năm ra, bắt đầu từ môn toán trước, chăm chỉ ôn tập từng bài từng bài. Môn toán học này, chương này gắn liền chương khác, phải tốn công sức một chút, còn ngữ văn, cô tính sau này mỗi sáng dậy sớm một chút để học bài, ôn tập những từ lạ, phải củng cố căn bản cho tốt rồi mới học giỏi được.

Có cây vợt tự chế, Diêu Tam Tam tận dụng thời gian tan học buổi chiều để vớt ô lạc ngưu, đến thứ bảy, không ngờ cũng vớt được chừng nửa bồn gốm. Đầu thập niên 90 còn chưa có bắt đầu nghỉ hai ngày, Tiểu học nông thôn đều học năm ngày rưỡi, nghỉ một ngày rưỡi, chiều thứ bảy tan học, Diêu Tam Tam bắt đầu xử lí số ô lạp ngưu kia.

Lúc ấy, nhà nông ăn thứ này, ít có ai xào cả vỏ, bình thường đều ngâm nước chừng hai ngày cho ốc nhả sạch bùn, bỏ vào nồi nấu, thấy ốc mở miệng mới dùng kim lể thịt ra, đem xào rau hẹ, xào tiêu đều rất ngon.

Diêu Tam Tam chà rửa sạch sẽ nồi lớn trong nhà, lại bỏ ốc đã ngâm sạch vào nồi, bắt lên nấu, mở nắp nồi ra nhìn, thấy ốc đã mở miệng, cô liền lấy vợt tre xúc ra, bắc ghế bưng nồi ngồi trước cửa, tìm kim lớn lể từng con từng con.

Diêu Tam Tam tay trái cầm một con ốc, tay phải dùng kim nhanh nhẹn cắm xuống đẩy lên, phần đầu thịt ốc đã bị lôi ra rồi, phần nội tạng bẩn phía sau, dĩ nhiên là ở lại trong vỏ. Cô đang chăm chú lể, con trai chú hai là Nhị Văn dắt theo Tam Văn, đã bước vào từ cổng.

Hai đứa trẻ nhìn thấy cô làm một đống ốc, vội chạy tới hỏi: “Chị Tam, ô lạp ngưu này ở đâu có vậy?”

“Vớt lên chứ đâu!” Diêu Tam Tam không ngừng nghỉ trả lời.

“Xào rau hẹ ăn ngon lắm, cho em miếng được không?”

“Không được!” Diêu Tam Tam nói vô cùng dứt khoát, “Chị để dành bán, chị đây còn không nỡ ăn, em muốn ăn về kêu mẹ em vớt đi.”

“Thấy ghét, quý giá gì, cũng không phải chị mua, vậy mà cũng tiếc rẻ.” Diêu Nhị Văn bĩu môi nói.

“Chị vớt cực khổ, tốn công lể ra, mắc mớ gì phải cho mày ăn? Nhà mày bình thường có đồ ngon, sao chưa khi nào thấy cho chị một miếng?”


Diêu Tam Tam mắng như thế, Nhị Văn không thể làm gì hơn là dắt Tam Văn đi về.

Một con ốc lớn, chỉ có thể lấy được chút xíu thịt nhỏ bằng đầu ngón út, mất cả buổi trời, trước mặt Diêu Tam Tam chất cả đống vỏ ốc, chỉ lể được một đĩa thịt lớn. Diêu Tam Tam đoán, nhiều lắm cũng chỉ chừng cân rưỡi.

Thứ này, cô phải làm sạch sẽ khéo léo, tiệm cơm mới có thể mua, cũng không biết được bao nhiều tiền một cân.

Diêu Tam Tam lể xong ốc ô lạp ngưu, mặt trời đã lặn về phía tây, chân trời là một mảng hồng rực, thịt ốc này chỉ có thể đợi sáng sớm mai đem đi bán. Thời tiết đầu tháng năm thế này, buổi tối ngâm nước lạnh, sẽ không bị hư.

Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn chưa về, Diêu Tam Tam cầm chổi, quét dọn vỏ ốc đầy đất xong liền đi nấu cơm. Cô tiện tay lấy một nhúm thịt ốc, tính làm cho Trương Hồng Cúc một chén canh, còn chưa có làm xong, Diêu lão nãi đã vội vã chạy tới. Vừa đến đã nói với Diêu Tam Tam:

“Tam Tam, mày lể thịt ô lạp ngưu hả? Em trai mày muốn ăn, mày đừng có làm hiểm, cho nó một miếng đi.”

Mới vừa rồi không cho nó ăn, giờ sai nội nó đến đòi rồi hả? Trong bụng Diêu Tam Tam vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Nội, tự con đi vớt mấy ngày, vừa nấu vừa lể, làm cả buổi chiều, chính con còn không nỡ ăn, Nhị Văn Tam Văn cũng đâu còn nhỏ nữa, nó muốn ăn thì tự mình vớt không được sao?”

“Nó là em trai mày, mày có ăn hay không, cũng nên cho nó một miếng, nó còn nhỏ không phải sao?” Diêu lão nãi nói, “Con nhỏ này mày bây lớn rồi, còn giành đồ ăn với con nít?”

“Bà nội, Nhị Văn nhỏ hơn con mấy tháng chứ?” Diêu Tam Tam nói, “Con giành ăn với nó, hay là nó giành ăn với con vậy? Bộ con đến nhà nó giựt sao? Ô lạp ngưu này, con để dành bán, con bán để góp học phí, Nhị Văn muốn ăn thì kêu thím hai đưa cho con năm đồng!”

“Mày… Mày là cái con nhỏ chết dịch, nó là em mày, mình có đồ ăn, còn không phải nên đưa cho nó ăn hết sao? Có người làm chị như mày hả?”

Diêu Tam Tam khẽ ném cái chổi, nói: “Nó là em con, nội cũng là nội con, bình thường nội có thứ gì ngon, đều gọi Nhị Văn, Trụ Tử bọn nó tới ăn, sao chưa bao giờ thấy nội gọi ba chị em con ăn? Tối nay con đang không có đồ ăn ăn đây, sao nội với thím hai không bưng đồ ăn tới cho nhà con đi?”

Diêu lão nãi nghẹn một hơi trong cổ họng, hầm hừ xoay người bỏ đi, vừa đi vừa chửi mắng: “Cái con nhỏ chết dịch này không được rồi, dầu muối không vào, thứ mất dạy, không phải chỉ là chút thịt ốc thối ư, tốt lành gì . . . .”

Rốt cuộc là ai dầu muối không vào? Người thiên vị đến mức độ này, lại còn lí lẽ hùng hồn tới vậy! Diêu Tam Tam nhìn bà nội cô bỏ đi, cúi đầu tiếp tục nấu cơm.

Rạng sáng hôm sau, Diêu Tam Tam dậy thật sớm, vớt thịt ốc ngâm nước lạnh ra, xả hết nước, sợ trên đường đi túi nhựa che mất, liền lấy một cái dĩa sứ trắng mà đựng, lại tìm một cái giỏ xách theo, đi bộ sáu dặm đường đến thị trấn. Cô ghé một tiệm cơm nhìn thấy đầu tiên, sáng sớm không có khách ăn, hai đầu bếp đang ngồi xổm ở cửa mà làm cá.


(*) Sáu dặm: ba km

“Chú ơi, tiệm chú có cần thịt ô lạp ngưu này không?” Diêu Tam Tam bước đến chủ động chào hỏi, “Con mới lể tối hôm qua, sạch và ngon lắm đó!”

Một người đầu bếp trong đó nhổm người dậy, nhìn giỏ cô một cái, nói: “Lể xong rồi hả? Con hỏi bà chủ đi, bà chủ ở bên trong đó.”

Diêu Tam Tam bước vào tiệm cơm, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang lau dọn bàn, Diêu Tam Tam vội nói: “Dì ơi, tiệm dì có muốn mua thịt ô lạp ngưu không? Đã lể sạch rồi.”

Người phụ nữ kia nhìn thịt ốc trong giỏ cô, ngạc nhiên hỏi: “Cái này con tự làm sao?”.

“Vâng, tự con làm, dì bỏ chút tiêu vào xào cho khách ăn, nhất định sẽ được ưa thích.”

Người phụ nữ kia lại hỏi: “Con tới một mình hả? Nhà con ở đâu?”

“Nhà con ở thôn Thổ Câu.” Diêu Tam Tam đáp lời, “Con tự tới.”

“Còn nhỏ tuổi như vậy.” Phụ nữ kia cảm thán một tiếng, nói: “Dì mua vậy, mua trên đường là đồng mốt, đồng hai một cân, ốc của con, cũng bán một đồng hai được chứ?”

“Dạ được.” Diêu Tam Tam nói. Cô cũng không biết giá thị trường, nhưng có cảm giác người phụ nữ kia sẽ không lừa một đứa nhỏ như cô, lại nói, thứ này là tiền công sức, thứ dân quê không thiếu nhất chính là công sức, nghĩ lại cũng sẽ không đắt tiền, giá này chắc cũng hợp lý rồi.

Người phụ nữ kia liền lấy ra một cây cân gỗ, cân thử một chút, nói được hơn một cân ba lạng.

“Một cân một đồng hai, ba lạng ba hào, dì trả con 1 đồng sáu vậy!”

Diêu Tam Tam cầm một đồng sáu kia, trong lòng không nhịn được mà hưng phấn một trận, đây là đầu tiên cô kiếm được tiền, sau khi tan học đi vớt ốc liên tiếp bốn ngày, một tuần lễ có thể vớt, lể được chừng sáu buổi. Tiền rất ít, nhưng rốt cuộc vẫn là do cô làm ra, Diêu Tam Tam cảm thấy hai trăm đồng học phí kia đã có hy vọng rồi.

#Chương sau Tam Tam bị hùa nhau ăn hiếp nhaaa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.