Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 19: Tiền trong mắt


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 19: Tiền trong mắt

“Thím ba, nếu mầm tai họa là do thím dẫn tới, thì thím đành phải chứa chấp ba đứa con rồi.”

Diêu Tam Tam nói như vậy, chú thím ba thực sự là bất đắc dĩ. Phải nói là bây giờ thím ba đã ảo não muốn chết luôn rồi.

Diêu tam thẩm giới thiệu Vương Tiểu Mãng cho Diêu Tiểu Đông, một mặt là lòng riêng, luôn cảm thấy cháu gần nhà mẹ mình tương đối thân hơn, lại nói nếu Vương Tiểu Mãng thật sự có thể ở nhà Diêu Liên Phát, bà ta có thể thông qua Vương Tiểu Mãng nắm giữ cả nhà Diêu Liên Phát, Vương Tiểu Mãng giống như một con chó dữ, bạ đâu cắn đó, nhưng sẽ không cắn bà ta, thậm chí còn phải cảm kích ân tình bà ta làm mai, đây chẳng phải tự nhiên đã lập uy rất tốt rồi sao?

Không riêng nhà họ Diêu, lung lạc được con chó dữ Vương Tiểu Mãng, bà ta có thể diễu võ dương oai với cả thôn rồi.

Mặt khác, bà ta thật lòng chẳng coi cả nhà Diêu Liên Phát ra gì, cả ba đứa con gái kia nữa!

Một ổ con gái, trong mắt Diêu tam thẩm chính là thua kém người ta một bậc. Diêu Liên Phát còn nghèo, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, nên lại càng thấp hơn người một bậc.

Tổng cộng thấp hơn người ta đến hai bậc đấy! Cho nên, trong đầu Diêu tam thẩm chỉ biết, chỉ cần là một con người, đồng ý đến ở rể nhà Diêu Liên Phát, đã là không phụ lòng nhà ông ta.

Do vậy, người thím ba này mới thật sự là đáng hận nhất!

Như đã nói qua, nếu bà ta sớm biết sẽ có ngày hôm nay, bà ta đã không dám miệng tiện đi truyền lời để dẫn Vương Tiểu Mãng tới! Vương Tiểu Mãng này, nói trắng ra chính là một tên du côn dâm dê khốn nạn, ban đầu vừa thấy Diêu Tiểu Đông, thiếu chút nữa đã hút luôn vào mắt, vốn đã không có ý tốt, lại nghe nói trong nhà không có người lớn, chỉ còn lại ba cô gái, sao có thể không nảy sinh ác ý?

(*)Tiện: Bỉ ổi, đê tiện, hèn hạ

Hay ngày nay thím ba vừa nóng vừa giận lại vừa đau lòng, hầu hạ ba chị em ăn uống ở dùng, còn phải nghe không ít lời quở trách, không chỉ có thể, Diêu Tam Tam còn cứng rắn bắt bà ta đi cho heo ăn, ngay cả heo nhà cô mà thím ba cũng phải lo, thím ba thật sự cả người không thoải mái! Chỉ cầu mong chuyện này có thể sớm ngày giải quyết, về phần giải quyết như thế nào ——


Giải quyết như thế nào? Diêu tam thẩm thật sự muốn động kinh đến nơi rồi.

Ba chị em kiên trì không chịu về nhà, Diêu Tam thúc không còn cách nào khác ngoài lôi kéo Diêu nhị thúc, buổi tối đi giữ cửa cho nhà cô, hai anh em giữ hai buổi tối liền, Vương Tiểu Mãng cũng không tới. Buổi tối ngày thứ ba, Diêu tam thúc và Diêu nhị thúc ăn cơm tối xong, liền đến nhà Diêu Tam Tam.

“Chú ba, người đàn bà kia của chú, nên quản lý cho tốt, không phải anh nói gì thím ba nó, nhưng lòng dạ bất chính, miệng lại độc, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gây họa lớn cho chú. Vợ của chú gây chuyện, anh cũng phải xui xẻo theo, có nhà nhưng không thể về, ngay cả ngủ cũng bất an”.

“Bây giờ bà ta gây chuyện còn chưa đủ lớn sao? Em ngay cả sống yên ổn qua ngày cũng không xong”, chú ba cúi đầu than thở: “Anh nói xem, nếu Vương Tiểu Mãng đã sớm rời khỏi thôn mình, ta chỉ ngồi đợi, thì biết làm sao?”.

“Làm sao hả? Trở về tìm vợ chú mày đó!” chú hai trề môi nói, “Nếu cô ta có thể dẫn người tới, anh nói một câu khó nghe, cô ta hẳn có thể liên lạc lại với kẻ này. Người nào chọc cạm bẫy thì người đó đi lấp, nếu chú cứ để cho người đàn bà này tùy ý, sớm muộn gì cũng làm chuyện xấu!”.

Hai anh em trò chuyện một chút, rồi mạnh ai nấy yên lặng, hai người ngồi đối diện hút thuốc lá, nhất thời cũng không còn buồn ngủ. Nhất là chú ba, làm sao ông ta có thể an tâm mà ngủ cho được? Hôm nay ông ta rất mong chờ Vương Tiểu Mãng, tìm được gã thì có thể giải quyết chuyện này. Nếu mà Vương Tiểu Mãng vẫn không lộ mặt, cuộc sống này của ông ta, sao có thể an ổn mà sống tiếp nữa?

Đêm mùa Hạ rất ngắn, chừng hơn mười giờ, một chuỗi tiếng động nhỏ rời rạc vang lên, hình như có người cố gắng nhấc then cửa, nhưng mở không ra, sau đó tiếng đập cửa vang lên, rốt cuộc thì Vương Tiểu Mãng cũng không chết tà tâm, vừa vỗ cửa vừa đê tiện kêu: “Tiểu Đông, chàng rể của em tới, đứng lên mở cửa cho anh”.

Diêu Nhị thúc liếc nhìn Diêu Tam thúc, hai người lập tức giật mình, đứng lên, Diêu Nhị thúc lặng lẽ cầm lấy đòn gánh dựa vào tường, Diêu Tam thúc cũng tiện tay chụp lấy cây gậy gỗ, hai người liếc nhau một cái, bỗng nhiên kéo mạnh hai cánh cửa gỗ, Diêu nhị thúc nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đã quay đầu đập ngay một đòn gánh xuống.

Một tiếng kêu đau thật to, Vương Tiểu Mãng ngoài cửa vừa vặn ăn một đòn gánh, Vương Tiểu Mãng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cây gậy của chú ba lại theo sát, hung hăng nện lên người Vương Tiểu Mãng, cánh tay Vương Tiểu Mãng bị đánh một đòn, cảm giác một bên tay đã bị phế.

Một gậy này dùng hết sức lực, tám phần là gãy xương.

Vương Tiểu Mãng lập tức bị đánh đến bối rối, ôm chặt cánh tay, theo bản năng bò dậy bỏ chạy, Diêu Nhị Diêu Tam đuổi sát theo sau như chó đuổi thỏ.


Đàn ông thôn quê, phần lớn đều có mấy phần ngang ngạnh, huống chi là vì thứ khốn nạn như gã mà cả nhà Diêu tam thúc phải sống bất an, phải bị gánh chịu trách móc, lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát từng gậy từng gậy, chuyên đánh lên chân của gã, con mẹ nó, đánh gãy chân chó của nó, nhìn xem nó có còn dám nhảy lên hay không!

Vương Tiểu Mãng bị đánh, chạy lung tung muốn hụt hơi. Thôn nhỏ không lớn, chú hai chú ba đuổi một hơi ra khỏi hai con ngõ, sắp ra khỏi thôn, mắt thấy tên chó chết này sắp chạy xa, gậy trong tay đánh không tới, Diêu Nhị Diêu Tam tựa như hẹn trước, đồng thời vung gậy vung đòn gánh ném ra, cũng không biết là cây hay đòn gánh vừa vặn nện trúng hông Vương Tiểu Mãng, Vương Tiểu Mãng ui da một tiếng, ngã quỵ trên đất như chó ăn phân.

Vương Tiểu Mãng nào dám ngừng nghỉ, đỡ eo, lê chân, buông thõng một cánh tay, lăn một vòng bò dậy tiếp tục chạy về phía trước, trước mặt là một con kênh lớn, Vương Tiểu Mãng dưới tình thế cấp bách, lăn lông lốc đến nhào vào trong kênh, trốn trong nước sâu chạy trối chết, leo lến bờ kênh, một chân cà nhắc, từng chút từng chút chạy về phía trước.

Nếu nói tại sao người thôn quê đánh trộm đều thích cầm gậy cầm đòn gánh, là do dù có đánh đến bầm xanh bầm tím, gãy tay gãy chân, thì cũng không chết người được, không mất mạng người là được rồi.

.

Bên kia con kênh là một vùng lớn trồng ngô vụ xuân, cuối tháng năm đầu tháng sáu, cây ngô đã cao lắm rồi, Vương Tiểu Mãng khập khiểng chui vào đồng ngô, trốn thoát trối chết.

Diêu Nhị Diêu Tam bất đắc dĩ đứng cạnh kênh một chút, không thể làm gì khác hơn là xoay đầu trở về. Giày vò như thế, đêm hôm khuya khoắt, hai người ở phòng ngoài nhà Diêu Tam Tam do dự, về hay ở? Vậy không phải là muốn đuổi ba chị em nó trở về nhà nữa hay sao? Ba cô nhóc kia, có chịu hay không thì cũng còn khó nói!

Diêu Nhị thúc đã nói: “Anh về ngủ đây, chú ngủ ở đây đi, đừng trở về giữa đêm ồn ào bất an. Đoán chừng thằng khốn kia ăn khổ lần này, sẽ không dám quay trở lại, ngày mai chú về bàn bạc với ba chị em nó đàng hoàng một chút, ba đứa nhóc cũng không phải là bướng bỉnh quấy rối”.

Diêu Tam thúc không thể làm gì khác hơn là vào phòng, tốt xấu gì cũng ở lại cả đêm, vừa rạng sáng hôm sau, đã gấp gáp trở về nói chuyện với ba chị em.

“Nó đã ăn khổ, cũng biết mình đề phòng nó, từ đây về sau nhất định là không dám tới. Ba chị em con, trong nhà cũng không ít chuyện, nên dứt khoát trở về chăm sóc nhà đi được không?”, Diêu tam thúc ôn tồn thương lượng.


Vẻ mặt Diêu Tam Tam vô cùng kinh ngạc, nói: “Chú ba, chú nói chú không có bắt được gã, để gã chạy? Vậy chẳng phải là gã sẽ càng ghi hận? Về sau nhất định sẽ nghĩ cách tới trả thù bà chị em con, thế thì không phải nguy to rồi ư?”.

“Ôi dào, con yên tâm, nó bị ra sức đánh một trận, bảo đảm không dám tới nữa.”

“Ai có thể bảo đảm ạ? Chú ba có thể bảo đảm sao?” Tam Tam hỏi ngược lại.

“Vậy chứ con muốn sao?” Lòng Diêu tam thúc tràn đầy phiền não.

“Không làm sao cả, nhà chúng con không ít chuyện, cũng không muốn sống ở nhà chú thím đâu. Nhưng mà —-“ Diêu Tam Tam quay đầu nhìn thím ba. “Thím ba, có phải trong lòng thím đang có cân nhắc, nếu như gã trở lại sinh sự, chúng con còn phải tới nương nhờ thím. Gã là người nhà mẹ đẻ thím, thím xem nên làm thế nào đi”.

“Tao thật sự không tìm được nó, tao mà gặp nó, tao nhất định sẽ bảo nó dừng lại, trông chừng để nó không dám tới gây sự nữa”.

“Vậy thì cám ơn thím ba.” Diêu Tam Tam cười cười, hỏi Diêu Tiểu Đông, “Chị hai chị cứ nói đi?”

Diêu Tiểu Đông nói: “Thím ba, thím nói cho gã biết, nếu gã trở lại, ba chị em con cũng không sợ gã, trong nhà con, mọi lúc đều có chuẩn bị gậy gộc lưỡi hái, gã dám đến thì con dám chém chết gã”.

“Không dám không dám, nếu tao thấy nó, nhất định sẽ mắng nó” Thím ba luôn miệng nói.

Ba chị em quay về nhà mình, thật sự cẩn thận chú ý, đề phòng khắp nơi. Cũng thật đúng lúc, mười ngày sau, thím ba trở về từ nhà mẹ, cố ý đến nhà Diêu Tam Tam nói chuyện, nói Vương Tiểu Mãng bị công an bắt được rồi.

“Cũng là nó xui xẻo, nó bị chú hai chú ba mày đánh gãy tay, chạy đến bệnh viện gần thị trấn nối xương, kết quả lại bị công an bắt tội trộm cắp. Thì ra thời gian này nó ở bên ngoài, thiếu tiền, trộm bò của người ta đem bán, bị công an tra ra rồi, người mua bò tự mình chỉ ra và xác nhận chính là nó. Lần này, tạm thời không ra được”.

Nghe giọng điệu kia của thím ba, nói không rõ là đau lòng, là tiếc hận, hay vẫn là may mắn.


***Mèo Mạnh Mẽ***

Lúc Diêu Liên Phát đi, còn để lại một mảnh đất rạ chưa gieo trồng, vốn nói muốn trồng khoai lang, chờ Diêu Liên Phát vừa đi, Diêu Tam Tam liền khuyến khích hai chị, quyết định trồng ngô, ngô tiện lợi hơn khoai lang, không cần cày ruộng đắp thành luống, vận chuyển cũng dễ dàng, con chuột đổi chỗ cũng có thể làm ra nhà, khoai lang mọc quá sâu không nói, phải đào khoai lên từng chút từng chút, còn phải nhặt từng củ từng củ, thật sự khó khăn. Lại nói, loại ngô kia, sản lượng cũng cực kì tốt.

Diêu Tam Tam vừa đi học, vừa trích thời gian, mỗi tuần đều mang hai giỏ Ô lạp ngưu cho quán Dương Bắc Kinh, trời bắt đầu nóng nực rồi, nhiều người ăn thức ăn nguội, Dương Bắc Kinh lại mang ốc nguyên vỏ đi làm thành món nguội.

“Tam Tam, em nếm thử xem, trời lạnh ăn cũng được, mà ngày hè thì ăn càng hợp”.

Diêu Tam Tam mang ô lạp ngưu đến thì Dương Bắc Kinh gọi cô. Diêu Tam Tam liền chạy tới, giơ tay lấy một ít ăn thử, gật đầu một cái, ừm, ăn rất ngon.

Ớt đỏ, hoa hồi, nước sốt đỏ au, tươi ngon cay cay đủ vị, vừa nhìn đã muốn ăn, nhất định là bán chạy, quả nhiên, Dương Bắc Kinh nói với cô, về sau mỗi tuần mang tới ba giỏ mới đủ.

Ba giỏ? Diêu Tam Tam gãi đầu, cô phải thi cuối kỳ nữa, sợ rằng không có nhiều thời gian như vậy đâu. Về đến nhà đành phải nhờ hai chị:

“Chị hai Chị ba, thời gian này vớt ốc giúp em có được không? Hai chị, mỗi tuần bỏ ra một hai ngày, chắc cũng đủ rồi, tiền bán được em đưa hai người, chờ em thi xong thì em lại tự vớt”.

“Con bé mê tiền này, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, tiền chui vào mắt em rồi hả? Bớt thời giờ đi vớt ốc cho em, tiền đương nhiên là của em, chị hai ra sức trợ giúp em đến trường”. Diêu Tiểu Đông cười nói, cô vừa nói thế, Diêu Tiểu Cải cũng vội vàng bày tỏ:

“Giúp em vớt mấy giỏ ốc, cái này chị ba có thể làm được.”

Cuộc thi tốt nghiệp lớp năm diễn ra sớm hơn các khối lớp khác nửa tháng, cũng không thi ở trường học của mình, mà phải lên trường trung học ở thị trấn để thi, Diêu Tam Tam thấp thỏm vào trường thi, cô không biết mình có thể thi tốt không, thời gian này cô dốc lòng học tập, nhưng đã quên quá nhiều, luôn cảm thấy trong đầu không nắm chắc được.

Thi không đậu Trung học, thân này của cô vứt đi cho rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.