Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 128: Vớt ra ngoài (2)


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 128: Vớt ra ngoài (2)

Diêu Tam Tam thật sự không có cảm giác ngoài ý muốn. Dáng vẻ Nhị Văn kia, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Cô dừng một chút, buồn bực nói: “Chuyện cục công an bắt người lớn như vậy, không nghe thấy động tĩnh!”

“Bắt ở tiệm game thành Nghi, trong thôn còn chưa truyền ra – nhưng mà bây giờ nên truyền ra rồi.” Bào Kim Đông nói, “Anh tìm người quen của cục công an nghe ngóng, nghe nói là trộm xe, cụ thể không rõ ràng lắm, dù sao là vụ án rất lớn.”

Trộm xe? Diêu Tam Tam nghĩ, cũng không nghe nói thời gian này Nhị Văn nhiều xa hoa mà.

“Không phải anh đi liên hệ lồng nuôi cá kim châm sao? Tại sao lại kêu anh đi?”

“Cha gấp gáp hoang mang rối loạn gọi điện thoại di động cho anh, kêu anh tìm xe đưa bà nội em đi bệnh viện.” Bào Kim Đông nói, “Anh đáng lẽ đã đến thành Niệm, không thể làm gì khác hơn là thuê xe chạy đến, đi theo bận rộn một buổi chiều, cũng không chú ý đến nói cho em. Cha cái gì cũng không hiểu, biết rõ gấp gáp, anh dù sao cũng không thể bỏ mặc đúng không?”

“Anh trở lại, vậy mẹ em đâu?”

“Cũng trở lại rồi. Cha ở lại bệnh viện chăm sóc!” Bào Kim Đông nói, “Bây giờ chú hai chú ba em nửa điểm cũng không trông cậy vào được, tiền nằm viện toàn bộ chờ cha móc, em cũng biết, trên người cha làm gì có tiền, cuối cùng anh không thể nhìn cha khó khăn, không thể làm gì khác hơn là chi tiền viện phí ra rồi.”


Lại nói đến thông báo, bà nội Diêu một hơi không lên được, trực tiếp bất tỉnh, thím hai Diêu chỉ lo lăn lộn kêu khóc, thím ba Diêu thì vội vàng mắng Nhị Văn làm hư con trai của thím, mấy người đàn ông sợ hãi, thêm đi lên bệnh viện cần tiền, theo bản năng sẽ tới tìm Diêu Liên Phát.

Tam Văn may mà vẫn còn đang học cấp ba, tốt xấu còn có kèm cặp, ngược lại không đi theo vào. Trụ Tử đến trường nổi danh là học sinh dốt ngu ngốc, ngây ngô ở trường học cậu ta cả ngày d1en d4nl 3q21y d0n khó chịu, đã sớm tự mình thôi học, cả ngày xen lẫn cùng một chỗ với Nhị Văn. Hai anh em họ cùng họ này ngược lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải vào cục cũng cùng vào, đủ trượng nghĩa mà!

“Còn không phải đều do bà nội em làm sao, đứa bé ngoan cũng bị bà nội làm hư rồi.” Diêu Tam Tam than thở, “Còn có thím hai bao che đó, còn thím ba, nuông chiều không nói, giáo dục tốt không đến, chỉ biết dạy Trụ Tử kén ăn lười làm, còn cảm thấy thím ấy thông minh không chịu thiệt thòi.”

Nửa tháng sau, bà nội Diêu xuất viện, điều trị đến nơi, cuối cùng lượm được về một cái mạng già.

Diêu Tam Tam dần dần cũng nghe nói cả vụ án. Nhị Văn và hai người bạn không ra gì của cậu ta, tổng cộng trộm hai chiếc xe. Hơn một tháng trước, bọn họ hợp nhau trộm một chiếc xe tải, lái đến ngoài tỉnh bán giá thấp, tiền kiếm được liền tiêu xài một phen ở thành Nghi, rất nhanh xài hết. Không có tiền trong lòng lại ngứa ngáy, trộm xe có tiền dễ dàng, thời gian trước định trộm một chiếc xe hơi của người ta, lái đến vùng khác đi vòng quanh một vòng, thủ tiêu tang vật cho một kẻ từng phạm tội nhiều lần khác, kết quả để cho cục công an lần theo dấu vết một đường, từng bước từng bước bắt được.

Những năm thập niên chín mươi, trộm xe tuyệt đối là án lớn. Về phần Trụ Tử, cậu ta ngược lại không trộm xe – cậu ta phụ trách trông chừng canh gác.

Vì vậy thím ba Diêu bắt đầu khóc lóc kể lể chung quanh, nói Trụ Tử bị oan, nói Trụ Tử không trộm xe, chỉ nói do Nhị Văn lừa gạt, kêu Trụ Tử canh chừng, tiền cũng không được bao nhiêu, theo như giọng của thím ba Diêu, Trụ Tử vốn không có chuyện gì, toàn trách Nhị Văn bọn họ cắn loạn, cục công an cào loạn. Bởi vì bàn luận như vậy, không tránh được hung hăng mắng thím hai Diêu mấy lần.


Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đi khu ươm giống gặp chú hai trên đường đi làm, đã lâu không gặp, chú hai lập tức già đi rất nhiều, giống như gãy xương sống.

Diêu Tam Tam vốn cho rằng bà nội Diêu có thể rút được kinh nghiệm xương máu, bản thân tỉnh lại một chút, nào nghĩ tới việc đầu tiên sau khi bà nội Diêu xuất viện, chính là tìm cách cứu với cháu trai ra ngoài.

Cách không bao lâu, ngày này người một nhà họ Diêu đang ăn cơm tối, bà nội Diêu khóc sướt mướt tới tìm Diêu Liên Phát, có ông cụ Diêu, chú hai Diêu đi cùng, bảo là muốn vay tiền.

“Thằng cả à, chúng ta luôn là người một nhà, cắt đứt xương còn gân, một nét không viết ra được hai chữ Diêu, con không thể thấy chết mà không cứu!”

Bà nội Diêu nói, bà tìm được một đứa cháu bà con xa nhà mẹ có giao thiệp rất mạnh, đồng ý cứu vớt Nhị Văn và Trụ Tử ra ngoài, người ta đã nói rõ ràng, bày quan hệ xong, cần ba mươi ngàn đồng.

Ba mươi ngàn đồng, vào những năm ấ dinendian.lơqid]ony đủ cho một gia đình người nông dân bình thường thu vào mười năm tám năm rồi, không cần hỏi, người ta chắc chắn cũng biết mấy người bà nội Diêu không có nhiều tiền như vậy, nhưng nhà Diêu Tam Tam có!


Theo lời bà nội Diêu thuật lại, người ta nói rồi, trộm xe, trộm cắp số lượng lớn, nhóm người gây án, đây là tội nặng, chờ tòa án tuyên bố, đời này của thằng bé sẽ tèo mất. Quan hệ cứng rắn, đi theo con đường tòa án, làm một chút tay chân, đổi số tuổi giả cho Nhị Văn, để Nhị Văn trong hộ khẩu chưa đầy mười tám tuổi, vị thành niên không thể phán tội, Trụ Tử đâu vốn cũng mới mười lăm, châm chước một chút, vụ án này có thể chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có rồi.

“Ba mươi ngàn đồng, còn không phải nhìn mặt mũi cháu của ta, người bình thường sao có thể làm được chuyện này! Hai đứa trẻ kia cũng chính là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạm vào ít lỗi như vậy, thật sự có thể để cho hai đứa tuổi còn nhỏ mà vào trong tù sao? Thằng cả à, mẹ biết rõ con có lòng tốt, con là đứa hiếu thuận nhất, con đưa tiền cho mẹ mượn, mẹ cứu vớt hai đứa ra ngoài trước, mẹ nhất định kêu cả nhà siêng năng làm việc ra tiền, sớm trả lại cho con!”

Lời nói trăm ngàn chỗ hở như vậy, bà nội Diêu vậy mà cũng tin! Diêu Tam Tam liếc nhìn khuôn mặt rối rắm của Diêu Liên Phát, cũng biết cha không nhịn được chuyện này.

Vẻ mặt Trương Hồng Cúc trong tình trạng không có ở đây, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Diêu Tiểu Cải ôm Viên Viên, chỉ lo cúi đầu ăn canh cá diếc của cô, canh này đặc biệt làm vì chị hai để thúc sữa, cũng không thể lãng phí.

Bào Kim Đông liếc chừng Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba liếc chừng Bào Kim Đông, đều thấy được tức giận và bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Gây chuyện không tốt, bà nội Diêu lại muốn náo loạn một trận. Hai người đấng mày râu này, dĩ nhiên không sợ bà cụ náo loạn, nhưng lại không hy vọng bà cụ náo loạn lên, khiến người lớn con nít không yên ổn.

“Bà nội, người cháu bà con xa kia, rốt cuộc là ai?” Diêu Tam Tam mở miệng hỏi.

“Ban đầu đi làm ở Ninh Ba, bây giờ trở về, định làm ăn ở thành Nghi.” Bà nội Diêu nói, “Nó là đứa có khả năng, tòa án có bạn bè, trong nhà có người thân làm việc ở cục công an.”

Ông cụ Diêu và chú hai Diêu ngồi yên bên cạnh, vẫn luôn không nói chuyện gì.


Bà nội Diêu nói xong, bất ngờ nhào qua kéo Diêu Tam Tam, bà nội Diêu đương nhiên biết, bây giờ trong nhà con lớn nhất, hơn nữa lại là con nhóc Tam bà bỏ mặc làm quản lý việc nhà, vì cháu trai, bà nội Diêu định bất cứ giá nào làm mặt mo đi cầu Diêu Tam Tam.

“Tam Tam, bà nội biết cháu có lòng tốt, trong lòng bà nội cũng thương cháu, biết cháu tâm tính tốt, cháu trước tiên cho bà nội mượn tiền, đợi sau khi tòa án tuyên bố, vậy vô dụng rồi.”

Bàn tay bà nội Diêu giống như cành khô bất ngờ chộp lên cánh tay Diêu Tam Tam, móng tay bén nhọn bấm cô đau, Diêu Tam Tam sợ hết hồn, theo bản năng muốn hất luôn ra, bà nội Diêu lại đưa tay lau diee ndda fnleeq uysd doon nước mắt, dáng vẻ định quỳ xuống trước Diêu Tam Tam.

“Tam Tam, Tam Tam à, cầu xin cháu thương xót, Nhị Văn Trụ Tử đều là em trai cháu, cháu cũng không thể thấy chết mà không cứu! Chờ sau khi hai đứa ra ngoài, ba nội kêu hai đứa về sau đối xử tốt với cháu, về sau bà nội nhất định sẽ thương yêu cháu!”

Diêu Tam Tam định đẩy bà cụ ra, Bào Kim Đông ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, đôi tay nâng hai bên sườn bà nội Diêu nhẹ nhàng nâng lên, lập tức kéo bà nội Diêu lên, giống như xách bao bố, nhấc bà nội Diêu lên đi vài bước, ấn bà cụ té vào trong ghế sa lon ngồi xuống.

“Bà nội, bà làm gì vậy! Bà là bậc bề trên, có lời gì tử tế nói.”

Giọng điệu thái độ kia của Bào Kim Đông, hoàn toàn là dáng vẻ quan tâm tới bậc bề trên, khiến cho người ta không bới móc ra được cái gì.

Hôm nay nếu như anh để cho bà nội Diêu quỳ xuống trước Tam Tam, ra khỏi cửa này, không biết mấy người bà nội Diêu còn nói hươu nói vượn gì đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.