Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 11: Rắn nước


Đọc truyện Tam Cô Nương Nhà Nông – Chương 11: Rắn nước

Edit: Mèo Mạnh Mẽ

“Mẹ, nếu không còn việc gì khác, con đi đập nước vớt ốc đây.”

Diêu Tam Tam nghe Trương Hồng Cúc nói đủ rồi, liền xách giỏ đi đập nước. Đi trên bờ đập nước, ruộng mạch đông một thửa tây một thửa, từng bụi từng bụi tiểu mạch đã kết râu dưới ánh mắt trời, xem ra, chỉ cần phơi nắng gắt thêm vài hôm nữa là có thể thu hoạch được rồi.

(*)Râu: sợi râu dài mọc ở đầu hạt tiểu mạch.

Diêu Tam Tam vừa đi, vừa tiện tay nắm một bông tiểu mạch, giữ trong lòng bàn tay mà chà xát, chà rời vỏ trấu và hạt mạch, sau đó hai bàn tay lúc nâng lên lúc hạ xuống, vừa thay phiên nhau trút trấu lẫn hạt, vừa dùng miệng thổi hơi, trấu và râu đều bị thổi bay, thế là được một nhúm hạt mạch tròn tròn trắng xanh trong lòng bàn tay rồi.

Diêu Tam Tam bỏ hạt mạch vào miệng, hạt mạch tươi vẫn chưa chín hoàn toàn, mềm mềm non non, bên trong còn có chất sữa, ăn vào có mùi thơm rất riêng.

Bãi đất cạnh đập nước vốn bỏ hoang, người trong thôn trồng trọt không theo quy tắc, nếu đầu năm mưa nhiều, thì vừa qua mùa xuân đến mùa hạ, nước trong đập sẽ dâng lên, chỗ dưới chân đã sớm là một đầm nước mênh mông rồi, tiểu mạch, đậu phộng sẽ bị nhấn chìm, dù là giống cao lương mọc cao mọc dài, đến lúc nước dâng cũng ngập đến ngọn, chỉ còn thấy một đoạn bông nhô lên xa xa.

(*)Cao lương: còn gọi là bo bo hay lúa miến.

Vậy nên mảnh đất này cũng không được thôn quản lý chặt, thế là có người tùy ý trồng trọt, đây một thửa kia một thửa, không gọn gàng trật tự như đất chỗ khác.


Mùa xuân năm nay không có lũ dâng, nhà ai trồng trọt, lại trúng một vụ tiểu mạch lớn.

Diêu Tam Tam vừa xát bông lúa mà ăn, vừa đi qua thửa ruộng khác, thì thấy một rãnh nước rộng chừng hai ba mét, có người đang cầm xẻng đào bùn.

Bên cạnh đập chứa nước có không ít rạch nước như thế, dùng thoát nước cho đồng ruộng, bên trong rạch nước này có thể có thứ gì nhỉ? Diêu Tam Tam nghĩ vậy bèn tới gần, nhìn kỹ, người kia lại là Bào Kim Đông.

Nhớ tới lần trước bị tên Bào Kim Đông này vu oan trộm dưa chuột, lại nói dù sao cũng không quen, nên Diêu Tam Tam cũng không chủ động bắt chuyện, bên chân Bào Kim Đông để một cái thùng sắt nhỏ, mặc áo may ô không tay, ống quần xắn cao, khiến cho chân tay dính đầy nước bùn.

Diêu Tam Tam đi dọc theo rạch nước, nhìn thùng sắt một cái, bên trong toàn là cá trê, cá trê che kín đáy thùng, chui tới chui lui ở trong.

Mặt trời hết sức ấm áp, bước vào trong nước lại cảm thấy mát rượi, năm nay khô hạn, thời gian này không có mưa, đập nước hình như hơi rút đi, đọng lại từng vũng nước cạn.

Diêu Tam Tam tìm được một vũng nước khá lớn, vũng nước cỡ này, ốc, hến gì cũng có thể sống, có khi còn có cá nữa, bởi vì cạn, nên sẽ rất dễ bắt. Diêu Tam Tam không biết bắt cá, khom lưng chăm chú tìm ốc, bắt đến trưa cũng được non nửa giỏ.

Diêu Tam Tam đặt luôn giỏ tre xuống nước, hai tay ra sức chà xát, chà chà chà, loáng cái, đám rong rêu bám trên thân ốc đều bị chà sạch, làm việc quan trọng là phải khéo léo, thứ này, thật ra thì không cần thiết phải dùng bàn chải mà cọ từng con. Làm sạch vỏ ngoài của nó trước, rồi ngâm nước sạch mấy ngày là được rồi.

Diêu Tam Tam chà ốc làm quấy đục cả vũng nước. Đột nhiên cô liếc thấy có thứ gì đó đang bơi, cái đầu vểnh lên, bơi sượt qua bên cạnh cô, giống như, là một con lươn màu vàng?

Thứ lươn này là bổ máu nhất. Diêu Tam Tam đuổi tới mấy bước theo bản năng, chụp lấy đầu cái thứ trơn nhẵn đang bơi lội kia, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai liền vang lên.

“A ——”

Lươn cái gì mà lươn, đây là một con rắn nước aaa.

Con rắn kia bị cô bắt được, cái đuôi uốn éo, đã quấn lên cổ tay cô. Diêu Tam Tam sợ đến nỗi toàn thân cứng còng, không biết phải làm sao, liền theo bản năng mà liều mạng vung tay, quẳng con rắn nước kia ra ngoài.

Nhưng cô đang sợ hãi nên quẳng đi không được xa, con rắn nước kia uốn lượn trườn trong vùng nước cạn, chẳng ngờ lại lao thật nhanh về phía cô, Diêu Tam Tam sợ tới nỗi hai đùi mềm nhũn, nhưng vẫn đưa chân đá một phát theo bản năng, rắn nước kia lại thuận thế bơi vòng qua cổ chân cô.


Diêu Tam Tam sợ đến luôn miệng thét chói tai, quẳng luôn cái giỏ, gấp rút phóng chạy qua một bên, rắn nước kia hình như cũng bị dọa sợ, chui loạn xạ trong nước.

Ngay vào lúc này, có người vọt tới thật nhanh, đập một xẻng vào con rắn, sau đó lại đập liên tiếp mấy cú nữa, nhưng con rắn nọ dù sao cũng đang ở trong nước, giãy giụa chút rồi lủi vào nước bùn, trốn mất tiêu.

Diêu Tam Tam ngã ngồi trên bờ vũng, chỉ cảm thấy cặp chân như nhũn ra, sống lưng cũng căng thẳng không chịu nổi.

Phái nữ có ai mà không sợ rắn? Huống chi rắn này còn bị cô túm trên tay, còn lượn quanh chân cô? Con rắn nước kia, dài chừng hơn thước, to hơn cả cổ tay cô, sống sờ sờ như vậy xém chút đã hù chết cô!

“Chạy rồi.” Người đánh rắn kia giơ xẻng lên, quay đầu lại nhìn Diêu Tam Tam một chút, lại toét miệng cười, như là thấy có chuyện gì buồn cười lắm, ngoài miệng lại an ủi: “Nó đã chạy lâu rồi. Sao em sợ dữ thế, rắn nó luôn sợ người mà.”

Người này, là Bào Kim Đông, vẫn là bộ dạng khi nãy, xắn ống quần, đi chân trần.

Diêu Tam Tam nhìn cái mặt rõ ràng đang cười của Bào Kim Đông, vẫn hốt hoảng không yên, cô ngồi dậy, hai tay bó gối, nhìn vũng nước mà sững sờ.

Cái giỏ của cô đã bị đánh đổ trong nước, ốc bên trong cũng tràn ra hết rồi, nhưng lúc này, có cho cô gấp hai can đảm, cô cũng không dám bước xuống nước nhặt lên.

Nhớ tới con rắn lớn lúc nãy, Diêu Tam Tam nhịn không được mà sợ run cả người, nước mắt cũng sắp trào ra.

Bào Kim Đông vốn là cười cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ đến ngẩn người của cô, cũng có chút không đành lòng, bèn đi tới nắm hai cánh tay cô, dùng sức kéo cô dậy.

“Rắn cũng phải sợ người, lần tới em có gặp rắn, thì đừng hốt hoảng, nếu không dám đánh nó thì em cứ đứng yên đừng nhúc nhích, nó sẽ tự chạy.”


Diêu Tam Tam từ từ phục hồi tinh thần lại, trợn mắt nhìn Bào Kim Đông một cái, nói: “Bộ nó không cắn người sao? Lỡ có độc biết làm thế nào?”

“Ở vùng này của mình, vốn không có rắn độc, thầy dạy Sinh học từng nói, miền Nam nhiều rắn độc, miền Bắc cũng có thứ rắn hổ mang gì đó, chứ chỗ Tô Bắc, Lỗ Nam chúng ta thì không có rắn độc.” Bào Kim Đông nói rồi tiện tay vỗ vỗ sau lưng Diêu Tam Tam giống như an ủi cún nhỏ, phải biết rằng Diêu Tam Tam mới mười hai tuổi, vừa nhỏ lại vừa gầy, trực giác của Bào Kim Đông đã liệt cô vào hàng con nít rồi, miệng nói: “Được rồi, đừng sợ nữa.”

(*)Tô Bắc: Bắc Giang Tô, vùng đồng bằng rộng lớn với nhiều sông ngòi kênh rạch

Lỗ Nam: Là một khái niệm địa lý, chỉ Sơn Đông của khu vực phía Nam, phía đông của vùng biển Hoàng Hải, phía bắc của núi Thái Sơn, phía nam của Bắc Giang Tô, phía tây đến tỉnh Hà Nam.

Bào Kim Đông nói xong, đã khiêng xẻng tính đi, Diêu Tam Tam ấp úng gọi hắn lại .

“Anh Kim Đông, Anh có thể … Nhặt cái giỏ lên giúp em được không?”

Bào Kim Đông dừng chân, quay đầu lại nhìn nhìn đám ốc trong vũng nước, mới hiểu ra, cô nhóc bị dọa, chắc tạm thời không dám xuống vũng nước này nữa rồi. Bào Kim Đông khựng một chút, có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng vẫn bỏ xẻng xuống, bước vào nước nhặt giỏ lên, nhặt luôn cả mớ ốc rớt ra rồi mới quay lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn trắng bệch của Diêu Tam Tam, toét miệng cười.

[Mèo: Dễ thương quá nạ >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.