Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!

Chương 4


Bạn đang đọc Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi! – Chương 4


Nhìn thấy 1 người con gái đang đứng trước gương thay đồ, Đế Lâm sững sờ dừng bước.

Khẽ giật mình!Đứng trước gương là Quân Khinh với mái tóc dài và thẳng, suôn mượt như thác nước.

Thật không dễ gì mới chọn được một chiếc váy màu đen mà kéo khóa được có một nửa, để lộ tấm lưng trắng mềm cùng với cặp xương vai mê lòng người.

Trên nền đen của chiếc váy làm nổi bật màu trắng của da.

Phía dưới là đôi chân thẳng tắp trên nền thảm lông màu xám, mềm mại tỉ mỉ như ngọc bích.

Vi tay trái bị thương nên dùng một tay không tiện.

Quân Khinh cố kéo thử mấy lần, đều không sao mà kéo khóa lên được.


Nghe thấy âm thanh phía sau, theo bản năng cô ngước lên nhìn trong gương thì thấy Đế Lâm đang đứng ở cửa.

Anh đã thay bộ quần áo có dính máu ra, có vẻ như anh vừa mới tắm xong.

Người đàn ông hệt như một cái móc treo quần áo, từ vai đến eo đẹp như một hình tam giác ngược.

Những chiếc cúc đen của áo sơ mi được cài tỉ mỉ, phối với quần tây làm nổi bật đôi chân thon dài.

Hai năm không gặp, tính khí anh đã chín chắn hơn trước rồi!Anh chỉ tuỳ ý đứng đó nhưng vẫn chói lọi, mang ánh hào quang như vậy.

So với bốn người anh yêu quý của cô thì ngoại hình của anh đẹp hơn rất nhiều.

Quân Khinh ngơ ngẩn mất 2 giây, sau đó khoé môi mới bắt đầu kéo lên.

“Anh đến thật đúng lúc, giúp em kéo khoá với!”Ở thế giới song song, Quân Khinh dựa vào khả năng trời cho và sự nỗ lực của bản thân mà từng bước từng bước trèo lên được vị trí nữ hoàng trong giới giải trí, được hưởng vinh quang và sự yêu mến của mọi người.

Bao nhiêu năm nay đều được người ta nâng niu chiều chuộng, ở trong công ty cô sớm đã quen với việc ra lệnh và giờ cô lại vô tình dùng giọng điệu đó với anh.

Lời vừa dứt, cô mới nhận ra.

Đế Lâm là ai?Là thiếu gia của Đế gia, gia tộc hàng đầu trong giới hào môn, tuổi trẻ tài cao.

Anh là con út, xếp thứ tư trong nhà.

Từ nhỏ anh đã có trí tuệ hơn người, được ba Đế cho tham gia Đoàn tiên phong thuỷ quân lục chiến năm 15 tuổi.

Dựa vào năng lực của bản thân, anh vượt trội hơn cả trong số mấy anh em trong Đế gia, 20 tuổi đã ngồi vững ở vị trí.


Một vị thiếu gia lạnh lùng quyết đoán như vậy mà cô dám dùng giọng điệu ra lệnh với anh.

Lúc nãy thì chơi trò tự tử, bây giờ lại dùng thái độ như vậy với anh, chắc chắc anh phải tức giận lắm!Trong lòng Quân Khinh vô cùng hối hận.

Biết sao được, lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng không được.

Cô dần dần thả lỏng đôi lông mày xuống, nhanh chóng nghĩ xem nên làm gì.

Người đàn ông trong gương tiến về phía cô.

Dù anh có mím chặt môi, cộng thêm sắc mặt lạnh lùng thì sắc đẹp đó vẫn giống như 10 năm trước, khiến trái tim cô không khỏi rung động.

Suốt mười năm qua, đêm nào cô cũng chỉ được gặp anh ở trong mơ, mà bây giờ anh ở ngay trước mắt, bằng xương bằng thịt như thế này!Cô không thể không ngẩng mặt lên, nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình.

Đế Lâm dừng lại phía sau lưng cô, nhìn cô trong gương.

Khi bốn mắt chạm nhau, trái tim của Quân Khinh như thắt lại.


Hình như cô lại phóng túng rồiTư ca…!Cô hạ cặp lông mi dài xuống, giả bộ ngoan ngoãn nghe lời như cô bé ngày nào.

Eo trên khẽ siết chặt.

Bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cô, ngăn cách bởi một lớp váy mỏng nhưng cô vẫn cảm nhận được hơn ấm được truyền từ bàn tay anh, lưng cô khẽ cứng đờ.

Chẳng lẽ lại muốn…Đánh cô?!Trong trí nhớ của Quân Khinh, Đế Lâm là người rất tàn nhẫn, nhưng anh lại vô cùng cưng chiều cô.

Nhưng mà lúc đó cô còn rất ngoan hiền, không giống như bây giờ, đã bị người xuyên không làm mất hết hình tượng.

Không biết bây giờ người đàn ông này thái độ như thế nào đối với cô, Quân Khịnh cũng không có cách nào để xác nhận.

Dù sao, họ cũng đã xa nhau lâu rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.