Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!

Chương 39: Thiếu Gia Cao Quý Đế Đô 1


Bạn đang đọc Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi! – Chương 39: Thiếu Gia Cao Quý Đế Đô 1


Ngồi trên bàn đều là một đám thanh niên không sợ trời không sợ đất, hiên ngang cao cao tại thượng của đế đô.

Không khí ở đây lập tức trở nên ồn ào, ầm ĩ.

Ánh mắt Hà Đình Nghị quét qua cánh cửa phòng bao, sau đó mắt sắc bén nhìn về phía người ngồi trên bàn, sự thù địch tích tụ từ lâu khi người ra đi tới bên bờ vực giữa sự sống và cái chết dần dần hiện rõ.

Đám nhãi ranh này mặc dù là có hơi chút rụt rè, nhưng vẫn bị không khí ở đây lôi kéo, không chịu nghe theo thỏa thuận lúc trước.

“Mẹ nó! Mày còn là đàn ông không vậy, nếu là đàn ông vậy thì làm đi!” Người thanh niên mặt vuông liền đẩy ly rượu vang tới trước mặt Hà Đình Nghị, sau đó ngồi gác chân lên bàn, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm nhắm vào Hà Đình Nghị, có vẻ sẽ không chịu bỏ qua nếu như anh ấy không uống rượu.

Hà Đình Nghị day day hai bên thái dương, nhíu mày, ánh mắt nhìn vào kẻ được gọi là lợi hại nhất kia.

Được lắm, anh ấy sẽ nhớ kỹ gương mặt này.

Anh ấy không biết phải phản bác thế nào để cho khiến cho đối phương không nói lên lời, lúc này thực sự là bực mình mà.

Uống rượu mà thôi, anh ấy cũng không sợ, chẳng qua là không muốn lái xe về trong tình trạng say rượu, chậm rãi từ từ uống từng ly rượu một, trong đầu anh ấy chỉ có một phản ứng là: Lát nữa tìm một người lái xe thuê.


Trong phòng bao vang lên một trận reo hò.

Lúc Sở Tri Hiên tới, là đúng lúc Hà Đình Nghị uống hết ly rượu cuối cùng, cũng là lúc không khí trong phòng bao náo nhiệt ồn ào nhất.

Cuối cùng không biết ai nhìn thấy Sở Tri Hiên đầu tiên, sự ồn ào trong phòng bao lập tức yên tĩnh trở lại.

So với không khí của một giây trước, như hai thế giới cách biệt nhau vậy.

Có vài người vốn dĩ đang trèo cả lên bàn lăn lộn kêu gào ầm ĩ, thấy anh liền nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đặt lên đầu gối, môi mím chặt, hai tai vểnh lên ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.

Biểu hiện đàng hoàng đến mức dường như không thể đàng hoàng hơn.

Sau đó Tư Tư trực tiếp đứng lên, hét vào mặt Sở Tri Hiên một tiếng: “Sở lão đại!”m thanh vang lên chói tai, rung chuyển cả trời đất, khiến người ra kinh ngạc.

Ngoài mặt: Chính trực và nghiêm túc.

Nội tâm: Bỏ mẹ rồi! Sao Sở lão đại lại tới đây? Rốt cuộc là ai mời mày đứng lên cơ chứ! Giờ thì chơi đùa vui sao nổi nữa?Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông chậm rãi bước tới, thế giới ồn ào ngoài kia đột nhiên trở thành cảnh vật tô vẽ phía sau lưng cho anh, chỉ còn lại bóng dáng thanh tao tuấn tú.


Đôi mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt anh như những ngôi sao.

Sở Tri Hiên đi tới trước mặt Hà Đình nghị, động tác lịch sự tao nhã, nhìn đám người đang bày ra vẻ mặt “Tôi là đứa bé ngoan”, anh nhướn mày đôi mày tinh xảo, “Các cậu tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi.

”Giọng anh trầm thấp rõ ràng, có pha chút lười biếng uể oải, như một cơn gió thổi qua, không khí trong phòng bao liền trở nên ấm áp hơn một chút.

Từ từ, có gì đó sai sai.

Nghe Sở Tri Hiên nói như vậy, làm đám phú nhị đại càng run lên, sao dám ở trước mặt anh làm bậy?Từng người từng người một giả vờ chỉnh chỉnh tóc tai trang phục của mình, đẩy mấy người phụ nữ trong tay mình ra, ngồi thật nghiêm chỉnh.

Ngay cả trước mặt của lão gia tử nhà họ cũng không thể khiến cho bọn họ biểu hiện ngoan ngoãn tới như vậy.

Chỉ có thể nói, hình tượng khủng bố đáng sợ của Sở công tử đã ăn sâu vào tâm trí bọn họ.

Từ nhỏ tới lớn bị Sở lão đại ngược đãi, nói không phải gì chứ đó là cảm giác mà làm họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hà Đình Nghị liếc nhìn Sở Tri Hiên, cảm thấy tên nhóc này bao nhiêu năm nay mà bụng dạ vẫn đen tối như vậy.

Nhìn mà xem, đám người ầm ĩ suốt ngày gây sự vậy mà vẫn sợ anh.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.