Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!

Chương 11: Đây Là Cái Mà Em Gọi Là Chia Tay


Bạn đang đọc Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi! – Chương 11: Đây Là Cái Mà Em Gọi Là Chia Tay


Hơi thở của người đàn ông từng chút từng chút tiến đến gần.

Quân Khinh nằm trên gối, nắm chặt ngón tay lại.

Không biết, Tứ ca định hôn vào đâu?Nếu đó chỉ là một nụ hôn lên tóc hay lên mặt cô thì nó không mang ý nghĩa gì cả, nhưng nếu hôn môi cô thì…Đèn chợt sáng,Nhận thấy ánh đèn chiếu ra từ dưới gối của Quân Khinh, Đế Lâm nhướng mày nghi ngờ, anh đặt tay dưới gối cô, lấy ra chiếc điện thoại đang sáng.

Anh tịch thu một chiếc điện thoại của cô, cô lại giấu anh dùng một chiếc điện thoại khác?Ánh mắt Đế Lâm rơi xuống màn hình, nhìn gương mặt tuấn tú, tỏa nắng từ hình nền của người gọi, nhìn dòng chữ “Tuần thân yêu” trên màn hình, ngón tay trên điện thoại của người đàn ông đột nhiên siết chặt.

“QU N KHINH!”Hai chữ được phát ra trong cơn phẫn nộ, gằn ra từng kẽ răng, giống như đám mây trên biển cho thấy điềm báo của một cơn bão lớn.

Trong tình cảnh này, Quân khinh làm sao có thể giả bộ được nữa?Cô mở mắt, vờ như vừa bị anh đánh thức.

“Tứ ca, anh… sao anh lại ở trong phòng em?”Hừ!Nếu anh không đến xem thử, cô còn định nói dối anh đến khi nào?Đế Lâm đưa tay phải ra, giơ màn hình vẫn còn sáng lên trước mặt cô.

Ngón tay người đàn ông đang giữ chặt chiếc điện thoại, có tiếng rắc rắc phát ra từ các khớp nối, vỏ nhựa cọ vào bên trong chiếc điện thoại, như thể anh sắp bóp nát nó trong giây tiếp theo.

“Đây là cái mà em gọi là chia tay?”Quân Khinh khẽ nheo mắt nhìn chiếc điện thoại đang phát sáng.


Trên màn hình là hình ảnh một chàng trai tuấn tú, khuôn mặt có chút quen thuộc…Vì vừa mở mắt nên vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng quá lớn, cô cố nheo lại để nhìn kỹ hơn, Đế Lâm đã xoay người, hung hăng ném chiếc điện thoại ra ngoài.

BanggggĐiện thoại va vào tường, gây ra tiếng động chói tai rồi rơi xuống đất thành từng mảnh, màn hình đen kịt.

“Tứ ca, anh nghe em giải thích đã.

“Quân Khinh chạy đến, nắm lấy cánh tay anh.

Giải thích?Người đàn ông quay mặt lại, ngực phập phồng vì tức giận.

“Em lại định nói dối anh?”Có sự tức giận trong giọng nói của anh, nhưng thất vọng và đau lòng nhiều hơn.

Đối diện với ánh mắt của Đế Lâm, trái tim Quân Khinh đau nhói, sớm đã co lại như quả bóng xì hơi.

“Tứ ca, em thực sự…”Đế Lâm hất tay ra, dứt khoát rời khỏi phòng.

Lúc này, cuối cùng Quân Khinh cũng nhớ ra.

Người đàn ông trong ảnh là hoa khôi trường Nhạc viện, bạn trai cô – Hoàng Phủ Tuần.


Chiếc điện thoại này cô đã lén giấu đi, để tránh Đế Lâm phát hiện, nó đã bị tắt tiếng và đặt ở dưới gối, không ngờ lúc này Hoàng Phủ Tuần lại gọi đến.

Ký ức của 2 năm qua quá nhiều, quá hỗn loạn.

Những chi tiết này, cô dễ dàng bỏ qua, không chút lưu tâm.

Nếu không sớm cho anh ta vào danh sách đen thì sao anh ta có thể gọi điện thoại đến được chứ?Tứ ca…Quân Khinh chân trần đuổi theo anh đến tận phòng tập.

Bang!!!Thứ chào đón cô chính là cánh cửa bị đập mạnh ra, theo phản xạ cô co người lại, vì vậy mới không bị đập trúng sống mũi.

“Cút”Bên trong cánh cửa là giọng nói hung dữ của người đàn ông.

Biết hiện giờ Đế Lâm đang rất tức giận, anh sẽ không chịu nghe cô nói.

Quân Khinh không gõ cửa chọc giận anh mà lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ đợi.

Sống bên Đế Lâm lâu như vậy, cô cũng biết thói quen của anh, lúc tức giận sẽ tự nhốt mình trong phòng để phát tiết.

Đợi anh đã phát tiết xong, bình tĩnh trở lại, cô sẽ giải thích rõ với anh hoặc lắng nghe anh nói.

Quân Khinh đứng ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.