Bạn đang đọc Tấm Cám – Hừng Đông – Chương 56
Tấm hít lấy một hơi sâu.Thị vững tâm rồi, thị phụ người, thị sẽ sửa.
Kẻ phụ thị, thị nhất định không tha.
Tấm dặm phấn hồng lên mặt, tô son đỏ tươi, thị chải lại tóc cho gọn gàng.
Tay mở hộp trang sức, vốn là muốn tìm một vây trâm cài cho phù hợp thế mà mắt lại vừa vẹn nhìn thấy chiếc vòng trắng ngày trước.Chiếc vòng đá trắng đơn giản, thô sơ mà Cám thuận tay mua tặng thị trong ngày hội năm xưa.
Nhưng có trời mới biết được, thị quý nó nhường nào.Ngày trước làm lụng đồng áng, thị sợ nó bẩn, sợ mất vòng mà có dám đeo bao giờ.
Tấm toàn bọc nó trong cái túi để bên người, thị cẩn thận đến mức buộc cái dây túi vào miếng vải thừa trong áo vì không muốn đánh rơi vòng.Tới ngày được gả vào cung, trang sức được đem tặng nhiều vô kể thế mà thị vẫn giữ nó cẩn thận, thị nâng niu nó như của báu trời cho.Thế mà Tấm của bây giờ, đối diện với cái của báu ấy lại nguội lạnh.
Tấm cầm chiếc vòng trên tay, thị nhìn tổng thể nó một lần sau đặt trở lại bàn gỗ.
Bàn tay cầm cái nghiên mực bằng đá thô giơ cao, hạ thẳng một đường nhắm vào vòng ngọc, nhấc nghiêng ra, phía dưới chỉ còn toàn là vụn vỡ.Vốn dĩ nên giải quyết như vậy từ đầu.Như Ý giật mình, thị tròn hai mắt nhìn chủ nhân của mình.”Em dọn dẹp đống này đi.”Tấm hướng mắt về phía gương mà ra lệnh xong tiếp tục tìm trâm cài.
Tấm đứng lên, thị xoay nửa mình, mắt ngắm nhìn bản thân lại lần cuối.”Như Ý, em giúp ta chuẩn bị đồ pha trà.””Dạ?””Chúng ta sẽ tới chính điện.”Buổi tối, Khi Tấm tới, cả điện đã dập dìu trong đàn nhạc.
Một yến tiệc được tổ chức nhưng lại không có ai nhắc tới hoàng hậu là Lục Tử Đình thị.
Tấm giương hai mắt nhìn, người hầu kẻ hạ hối hả phục tùng, ca nữ bay bổng múa hát.”Nương nương, chúng ta có vào không?”Tấm quay sang nhìn Như Ý xong vẫn bước vào.Cả yến tiệc nhộn nhịp, uyên náo nay chỉ vì sự xuất hiện của một nữ nhân mà dừng lại.
Tấm nhìn người ngồi ở vị trí cao nhất kia, rồi lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh người, mắt len lói một ánh buồn, lòng thị bỗng trùng xuống.
Nhún mình bái kiến Vua, Tấm ngẩng mặt lên, trên mặt gượng lên một nụ cười vô nghĩa.”Hoàng Hậu, sao em lại tới?””Hoàng thượng mở yến tiệc, hoàng hậu là em cũng muốn góp vui? Trừ khi, người không muốn, em sẽ trở về tẩm cung.”Tấm điềm đạm, nói từ lời đều thật chậm, cũng thật kĩ nhìn biểu cảm của đấng lang quân mà thị hằng yêu thương.
Người không cười mời thị ngồi lại.Vậy đấy, một yến tiệc kì lạ cùng với những con người kì lạ.
Một bữa tiệc ngoài hạ nhân cùng ca nữ lại chỉ có độc nhất ba con người, một người là bậc quân tử, một người là mẫu nghi thiên hạ, còn có một kẻ giả mạo.Đồ mặn và bánh trái được bày ra trước mắt, nữ tì đem bình rượu để lên trước mặt thì bị hoàng thượng ở trên ngăn cản.Tấm không bao giờ rượu, bất kể là rượu thuốc, thị cũng không động tới một giọt.
Hoàng thượng người biết rất rõ diều đó.Người cũng không muốn thị uống chúng, đặc biệt là ở thời điểm này.
Khi cảm xúc của thị có lẽ đang bị lẫn lộn.
Thứ chất lỏng đó xem ra cũng chỉ khiến cho tình hình tệ hơn.Tấm đưa mắt lên nhìn hoàng thượng, thị giữ tay nữ tì đang cất bình rượu lại.
Đúng là thị không thích rượu, càng chẳng thích cái kẻ cứ sầu là tìm đến chúng như một thú vui.
Đem chúng là một cái cớ để có thể đập phá, buông thả, hành động vô thức.Nhưng mà lần này, Tấm phá lệ.
Thị ta rót đầy một ly toàn là rượu, trầm ngâm nhìn một lúc rồi ngửa cổ uống cạn.
Chất lỏng đi qua miệng lưỡi rồi chảy xuống cổ họng chỉ toàn là đắng ngắt, cay xè.
Tấm nhíu mày nuốt trôi, xong vẫn rót thêm cho mình một chén nữa.Tấm nâng chén lên, lần này có phần điềm đạm hơn, thị vừa đưa mắt say sưa nhìn vũ nữ ca múa, vừa từ tốn thưởng lý rượu thứ hai.
Nhấm nháp từng chút để quen dần cái vị đắng cay, cuối cùng khi uống xong đọng lại trong cổ họng thị lại có chút ngọt.Uống xong ly thứ hai rồi lại uống ly thứ ba, thứ tư rồi hết cả mình rượu lúc nào chẳng hay.Đàn ông uống rượu vì thói quen vì sầu, đàn bà uống rượu vì tuyệt vọng, buông xuôi.Vũ nhìn Tấm, hắn chỉ trầm lặng.Ái Liên nhìn Tấm, thị băn khoăn.Lần đầu tiên Ái Liên thấy Tử Đằng như vậy.
Trông có lẽ hơi thảm, thị Liên cũng đã phong phanh nghe từ đám người hầu về chuyện Tử Đình trốn ngục.
Tử Đằng kia, có lẽ đau đớn lắm.Kẻ họ Lục kia vượt ngục cơ mà, thế thì khác gì tự mình hét to rằng kẻ giết hoàng tử chính là tôi.
Thậm chí chẳng cần tới việc phải dùng cực hình ép cung.Mà truyện vượt ngục, cũng làm gì có đơn giản tới thế, thoát được cánh cửa nhà lao nhưng làm sao thoát được vô vàn cánh cửa khác của nội cung, chưa nói đến ơ đây khắp nô đều có lính canh gác.
Thế mà thị nữ tên Tử Đình đó cứ như cục nước đá chỉ sau một đêm đã bốc hơi khỏi cung cấm.
Tới một dấu vết cũng không để lại, thứ duy nhất còn xót trong nhà lao đó là một vũng máu đỏ tươi.Có vẻ như, truyện này lại có kẻ nhúng tay tới.
Ái Liên cũng chẳng mất nhiều thời gian để suy nghĩ kẻ đó là ai.
Chẳng phải quá rõ rồi sao?Kẻ khôn ngoan kia nào có dễ dàng tha cho kẻ dám cản đường lão, xem chừng, thị Đình kia đã gặp nạn ở xó xỉnh nào rồi.Tiệc tàn, rượu hết.
Tấm vẫn ngồi đó, thân bất động, lòng lặng thinh.
Ca nữ đã về lui về từ lâu, nô tì cũng cho lui gần hết.
Ái Liên nhìn không khí hiện tại cũng nhấc váy cáo lui về tẩm cung.
Rốt cục, còn lại độc có hai thân ảnh trong cả không gian rộng lớn.”Em.
Xin lỗi…”Tấm ngập ngừng nói, từng chữ nói ra cũng chẳng quá rõ ràng, hai mả đỏ ứng cả lên.
Lục Tử Đằng hình như đã ngà say.
Thị xin lỗi cho cái sự ngờ nghệch của bản thân, tin lầm người là lỗi của thị, trái lời Người cũng là lỗi thị.
Kẻ đáng trách rốt cục chính là Lục Từ Đằng này đây.”Em biết chuyện của Lục Tử Đình rồi à?””Vâng.””Đó không phải lỗi của em.”Tấm ngước mắt nhìn, thị nắm chặt hai gấu váy, mai mày nhíu chặt cuối cùng nức nở nỉ non.”Không! Tất cả đều là lỗi của em.
Kẻ ngu si quá tin tưởng vào thứ gọi là tình thân.
Em đã không thấy lòng hận thù của ả để ả hại chết con trai.
Hài nhi chết chính là lỗi của em! Thế mà em vẫn cứ tiếp tục tin tưởng ả.
Tiếp tục bị ả dắt mũi.
Tới đứa trẻ còn nhận ra, thế mà em vẫn ngu ngốc bị gạt!”Tấm bật khóc, thị khóc nấc lên như đứa trẻ mới chào đời, phong thái của một hoàng hậu, lễ nghi thị phải học thuộc từ lâu, thị bỏ quên hết mà thu mình nức nở trong nước mắt.Vòng tay người choàng qua ôm lấy thân thể thị Đằng.
Có lẽ vì cái men rượu, Tử Đằng chẳng ngại ngần gì ôm chầm lấy người, thậm chí còn ôm rất chặt, thị vùi đầu vào trong lồng ngực người.
Nỉ non xin lỗi, rồi lại nỉ non xin tha lỗi.
Và như để bù đắp cho lỗi lầm của mình, Tấm chồm lên, chẳng hiểu là say hay tỉnh mà choàng tay lên cổ người, thân thể ngồi trọn trong vòng tay người mà chủ động hôn lên môi người, hôn đến một hồi lâu vẫn chẳng chịu dứt.Cuối cùng, khi Vũ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng mềm nhũn, ngả nghiêng mới chịu dứt ra.
Tấm ngủ, thị cứ thể ngủ say đi trong vòng tay Vũ.
Hình như cũng lâu rồi mới ngủ ngon tới vậy..