Bạn đang đọc Tấm Cám – Hừng Đông – Chương 54
“Bệ hạ, người không tin em sao? Em thực sự có thể cam đoan chuyện lần này có uẩn khúc.”Tấm giương hai mắt, chắc giọng nhìn về phía hoàng thượng nói.Trước tới nay, lời nói của thị đều được hoàng thượng tin tưởng.
Dù kể cả là trước khi thị thành người của hoàng thượng, khi thị vẫn chỉ là một dân nữ thấp cổ bé họng.
Nhưng hoàng thượng vẫn tin, thế mà ngày hôm nay, lần đâu tiên kể từ khi thi gặp người, người chối bỏ lời của thị.”Ta không phải không muốn tin mà không thể tin.
Chứng cớ đã rõ ràng trước mắt, hoàng hậu lại nói ở đây có điều uẩn khúc ta quả thực không chấp nhận được.
Hơn nữa Lục Tử Đình đó, căn bản cũng chẳng hề đơn giản, năm lần bảy lượt thị ta hại đến em, ta đều chưa hề quên.
Hoàng hậu, ta biết em là người bao dung, đặc biệt với đứa trẻ này lại càng muôn phần bảo bọc, thế nhưng đôi lúc em không thể cứ sống mà đặt tình nghĩa lên đầu được.
Chuyện lần này, ta không thể nghe theo em.”Hoàng thượng hằng giọng, ngữ điệu nói có phần cao.
Chắc chắn như đanh thép về quyết định của mình.
Cũng chẳng để Tấm nói thêm gì người lại nhanh chóng nói tiếp.”Chuyện này ta không muốn nghe lại nữa, và ta cũng không muốn ta và em vì nó mà bất hòa.
Được rồi, nếu như không còn gì nữa mong hoàng hậu lui về,ta vẫn nhiều công việc còn dang dở.”Tấm nghe giọng điệu của Hoàng thượng, miệng mở ra toan nói xong lại thôi, mí mắt cụp xuống xong vẫn dời đi.Hoàng Thượng ngồi trên ngai, tay cầm cuốn tấu sớ giở qua giở lại, rõ ràng là muốn tập trung làm việc vậy mà cuối cùng vẫn chẳng kiềm được mà hướng mắt về bóng đang Tấm đang khuất dần.Tấm vừa ra khỏi đã chạm mắt ngay Ái Liên, thị ta nằm trên võng để cho mấy tên lính quèn khênh đi.Thoạt đầu nhìn thấy Tấm, trong lòng thị Liên cũng có một chút nhốn nháo, nói sao cho phải với cái cảm xúc hiện giờ của thị.
Thị vui mà lại tủi, thị phấn khởi nhưng cũng có e dè, thị tự hỏi, cái chuyện thị có tình cảm với một người mà đáng lẽ ra phải là kì phùng địch thủ với thị, nếu lỡ một ngày, nó lộ ra ngoài thì chẳng biết sẽ kinh thiên động địa thế nào.”Ái Liên bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”Ái Liên cúi mình, tới một hồi lâu cũng chưa thấy Tấm nói gì, cho tới lúc, thị Liên ngẩng mặt, đưa mắt lên nhìn Tấm mới có thị nữ đằng sau khẽ nhắc.”Nương nương…”Tấm giật thót mình, mắt lướt qua Ái Liên một cái, nói duy một câu sau đó lại lướt nhanh qua.”Không cần đa lễ.”Ái Liên đứng dậy, mặt ngẩng cao, lưng thẳng ngực ưỡn, thị đưa mắt nhìn theo Tấm.
Chắc đây là lần đầu Tấm hời hợt với thị tới vậy, lạnh nhạt cũng phải, vì em của Tấm chuẩn bị được ban rượu độc làm sao người làm chị như Tấm không lo.
Mà xem ra, cái nguyên cớ khiến Tấm lo lắng vậy chắc cũng ba phần là do thị, không phải thị hại, có lẽ họ cũng đỡ khổ, sẽ không có người mẹ nào mất con, không có người chị nào mất em, cũng chẳng ai đánh mất mạng sống của mình.Lỗi là của thị, những biết làm sao? Khi mà thị quá ngu ngốc tin tưởng kẻ tinh ma xảo quyệt như hắn, rồi con đứa em thị.
Thị dù thế nào cũng phải bảo vệ nó.
Dù cho, bản thân thị hay người thị yêu có đau đớn đến mấy, thị cũng phải mặc.Nắm chặt lấy gấu váy, giắt lại phần tóc mai rủ xuống ra sau tai, Thị Liên hất váy, nâng gót bước vào chính điện.Ái Liên dâng trà cho hoàng thượng chưa được bao lâu, vừa vặn lão vương gia lại vào bái kiến, đánh mắt một cái sang nhìn.
Ái Liên vội cúi đầu định lui ra thì bị cản lại.”Không cần lui, dù sao cũng cần em ở lại đây mài mực cứ ở đây đi.”Vũ nói, xong lại quay xuống đống sớ ở trên mặt bàn.
Vừa soạn sớ vừa nghe lời tấu của lão vương gia.Lão vương nói một hồi xong vẫn muốn nhắc lại chuyện của thị nữ em gái của Hoàng Hậu.
Xem rằng, thị Cám về lý vẫn mới chỉ là một đứa trẻ nông nổi chưa chịu trưởng thành, còn xét về nghĩa về tình thì lại là em gái ruột của nương nương, còn là con dâu của lão.
Dù cho nó có hại nương nương hay vu oan cho lão thì cái máu mủ vẫn không thể chối bỏ.
Chi bằng, hoàng thượng lại cho thị thêm một cơ hội, chưa biết chừng thị ta có thể thay đổi.Ái Liên ngồi cạnh Vũ mài mực, đồng thời tai cũng trọn vẹn nghe hết lời tấu của lão.
Thị bấy giờ mới thấm được cái sự xảo quyệt, mưu mô tới mức “lão làng” của kẻ họ Mộ Dung kia.
Từng một lời, một câu nói ra đều tỏ thiện ý muốn giúp cho Lục Tử Đình, một hai đều muốn hoàng thượng tha cho thị một đường sống.
Thế mà chính nó mới đả động đến bậc chính nhân.Hắn nói đến chữ lý, người ta bỗng nhiên cảm thấy ghê sợ đứa trẻ như Lục Tử Đình, tuổi chưa lớn nhưng đã có cái gọi là tham vọng, thậm chí còn bày mưu tính kế đã thỏa cho ham muốn của mình.
Hắn lại còn nói đến hai chữ nghĩa tình, người ta nghe xong, giờ không chỉ có ghê sợ rồi còn có kinh tởm, kinh thường, cho cái loại người rẻ mạt như vậy, chỉ vì phú quý, của cải vật chất tầm thường mà hãm hại chị ruột, vu oan cha chồng, rồi phá hủy hết mấy đời họ Mộ Dung.Và…!quả nhiên, hoàng thượng đối với những lời nói của kẻ kia hoàn toàn có phản ứng.
Tức? Chưa đủ.
Hoàng thượng phẫn nộ ả Lục Tử Đình.”Lão Vương gia, mong ngài đừng mở lời để xin cho ả ta nữa.
Kẻ có tội phải bị trừng phạt.
Bất kì kẻ nào ngỏ lời xin tha tội cho ả, ta lập tức coi đó là đồng lõa! “Lão già quỷ quyệt kia quỳ rạp xuống sàn, miệng hắn khẽ nhếch lên, mỉm cười hả dạ, xong lại nén cái vui sướng trong lòng mà xin Vũ tha tội.Phẩy tay lấy một cái, Vũ ngồi nghiêm chỉnh lại.
Nhắc nhở phi tần bên cạnh.”Tiếp tục mài mực!”Nói hết câu, mắt đưa xuống lại nhìn sao kẻ kia.
Đuôi mày nhấc lên, hỏi.”Vương gia còn gì muốn nói?”Kẻ quân thần dưới chân nghe xong cũng chỉ biết khum người bước dật lùi mà trở ra..