Tai Tiếng

Chương 3


Đọc truyện Tai Tiếng – Chương 3

Edit: Sa

Mặc dù rất vui vì Hoắc tiên sinh về nước nhưng điều đó vẫn không ngăn được Hạ Thanh Thời cảm thấy lúng túng. Cũng may cô lăn lê bò trườn ở làng giải trí hơn nửa năm, miễn cưỡng cũng có thể coi là có kinh nghiệm phong phú, vì vậy lập tức chuyển hướng sang Lương Hoằng, “Giới thiệu với bác sĩ Lương, đây là chồng tôi, anh ấy họ Hoắc.”

Lương Hoằng chưa bao giờ gặp tình huống thế này nên há to miệng, ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng trước mặt.

Hoắc Đình Dịch hết sức bình tĩnh, anh quen với mấy chuyện như thế này rồi nên nhanh chóng giơ tay về phía Lương Hoằng, nói: “Hoắc Đình Dịch.”

Ngoài bối rối, bác sĩ Lương càng cảm thấy bực bội hơn. Anh ta nhìn Hạ Thanh Thời, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì, “Cô Hạ… À không, cô Hoắc, bây giờ chắc là cô không cần tôi chở cô đi nữa nhỉ?”

Hạ Thanh Thời áy náy nhún vai, cười với anh ta.

Đợi đến khi bác sĩ Lương đi rồi, Hạ Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm. Với tình huống thế này, dễ giải quyết hai người đàn ông hơn là ba người.

Cô nhìn Nhậm Hoài Tây, người vốn dĩ ngồi uể oải thì lúc này đã đứng dậy, con chó sa sút tinh thần lúc nãy hiện đang dựng đứng đuôi lên, nheo mắt đầy cảnh giác.

Không có người lạ nên Hạ Thanh Thời nói chuyện chẳng thèm giữ kẽ: “Tạo scandal với Diệp Khả Du thì sao? Thiệt thòi cho cậu lắm à? Tuy người ta không xuất thân chính quy, không ra mắt lúc mới mười lăm tuổi, cũng không lăn lộn trong giới giải trí mười năm, nhưng nhớ là năm hai mươi tuổi người ta mới gia nhập showbiz, cũng bằng tuổi cậu mà bây giờ người ta đã là diễn viên điện ảnh quốc tế rồi!”

Có lẽ vì có Hoắc Đình Dịch ở đây nên phản ứng của Nhậm Hoài Tây với cô hung dữ hơn thường ngày rất nhiều: “Tôi cũng được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất!”

Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng: “Mấy giải thưởng ất ơ đó mà cậu cũng dám mang ra nói?”

Nhậm Hoài Tây tức giận hít sâu một hơi: “Giải Kim Lộc mà là giải thưởng ất ơ?”

Anh ta đang nói đến giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của mình với vai diễn trong phim nghệ thuật Sơn hà tuế nguyệt mà Katie đã nhận cho anh ta.

Hạ Thanh Thời rất sốc trước sự tự tin của anh ta, “Giải đó không liên quan gì tới cậu cả, đều là công lao của đạo diễn hết vì đã cho cậu đóng vai người mù.”

Bị vạch trần, mặt Nhậm Hoài Tây tái mét, “Cô nói đúng lắm, cô ta rất tài giỏi, thế nên tuyệt đối đừng để tôi dính dáng đến cô ta, tôi không xứng!”


Hạ Thanh Thời hiểu sự khó chịu của Nhậm Hoài Tây, giới này rất thực dụng, chẳng người nổi tiếng nào muốn có scandal với người ít nổi tiếng, đó cũng chỉ là chuyện thường tình thôi, không quen không biết, ai mà tình nguyện bị hút máu chứ.

Cô cố gắng khống chế giọng nói của mình sao cho thật bình tĩnh:

“Nhất tỷ của Hối Tinh là Hoắc Tòng Hi sắp mãn hạn hợp đồng, cô ấy sẽ không ký tiếp với họ nữa… Bây giờ dưới trướng Hối Tinh, ngoài Diệp Khả Du ra, không còn nữ diễn viên nào đủ khả năng để đưa lên thay thế. Năm nay Diệp Khả Du có hai phim điện ảnh và ba phim truyền hình sắp chiếu, phim nào cũng có tiềm năng, cậu chờ xem, muộn nhất là năm sau, cô ấy chắc chắn sẽ vụt sáng, còn cậu thì sao?

Nhậm Hoài Tây, năm nay trừ quay một phim điện ảnh ra, cậu đã làm được gì? Bận rộn hoàn thành giấc mơ âm nhạc của cậu? Làng âm nhạc Trung Quốc đã bị bão hòa rồi. Thế giới này tàn nhẫn lắm, chỉ cần trong ba tháng cậu không có tác phẩm mới thì cậu sẽ bị khán giả quên lãng, tạo scandal với Diệp Khả Du rất có lợi cho cậu.”

Vì cô nói rất có lý nên Nhậm Hoài Tây không cãi nổi nữa, anh ta cúi đầu im lặng, lại biến thành con chó sa sút tinh thần. Thấy anh ta không cãi nữa, Hạ Thanh Thời đang chuẩn bị tinh thần để mắng thêm thì không biết phải xả vào đâu, cô hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn Hoắc Đình Dịch đang đứng bên cạnh.

Mặc dù không đồng ý nhưng trước nay Hoắc tiên sinh luôn tôn trọng công việc của cô, vì vậy từ nãy đến giờ anh không xen vào, chỉ đứng một bên nghe cô mắng người ta suốt năm phút.

Hạ Thanh Thời chợt nhận ra tình huống lúc này, ở đây không phải là nơi để cãi nhau, sau này vẫn còn cơ hội dạy dỗ Nhậm Hoài Tây, việc cấp bách bây giờ là phải đưa anh ta trở về.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Nhậm Hoài Tây vang chuông. Nhìn thấy tên Tiểu Đại trên màn hình, Hạ Thanh Thời giật cái điện thoại từ tay anh ta, “Alo.”

“Chị Thanh Thời ạ? Sao lại là chị? Em đã bảo hai người đừng chạm mặt nhau rồi mà. Em đang ở bên ngoài khách sạn, nhìn thấy cái xe có biển số 3849 đi theo chúng ta ba tháng nay ấy, không biết họ có vào khách sạn không, chị và Kenny tuyệt đối đừng ra ngoài nhé.”

Cúp điện thoại, Hạ Thanh Thời không nói gì mà nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Dáng vóc của Hoắc Đình Dịch và Nhậm Hoài Tây khá giống nhau, mặc dù Hoắc Đình Dịch cao hơn một chút nhưng nếu nhìn xa thì khó mà phân biệt được.

Hạ Thanh Thời nhìn về phía Hoắc tiên sinh, nở nụ cười nịnh bợ.

Không cần cô nói, Hoắc Đình Dịch cũng hiểu được ý của cô, anh lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo cô không được nói gì.

Hạ Thanh Thời xụ mặt xuống, Hoắc Đình Dịch nhìn thoáng qua Nhậm Hoài Tây, nói: “Bảo cậu ta đến phòng thay đồ, thay quần áo của anh rồi đi ra ngoài.”

Hạ Thanh Thời muốn Hoắc Đình Dịch mặc quần áo của Nhậm Hoài Tây rồi đi ra ngoài để đánh lừa phóng viên, nhưng biết là không thể, hiện tại Hoắc Đình Dịch đã nhượng bộ lắm rồi. Nghĩ thế, cô lẳng lặng nhìn Nhậm Hoài Tây.


Chuyện hôm nay do anh ta mà ra, ngay cả anh ta cũng thấy mình sai nên không nói gì mà đứng đậy đi vào phòng thay đồ.

Chờ anh ta đi xa, Hoắc Đình Dịch nhìn Hạ Thanh Thời, nói: “Về nhà cùng anh chứ?”

Hạ Thanh Thời gật đầu, “Về nhà thôi.”

Hoắc tiên sinh không phải là người sẽ chờ Nhậm Hoài Tây và phóng viên bỏ đi mới ra về, anh tới hồ bơi ôm cậu bé đang vùng vẫy dưới nước lên.

Đến lúc này, Hạ Thanh Thời mới ý thức được mình ngu tới mức nào mới quên chuyện quan trọng đến thế.

Hoắc Đình Dịch bế cậu bé, cả hai người ướt nhẹp, anh vừa đi về phía Hạ Thanh Thời vừa cúi đầu dỗ dành cậu nhóc trong lòng mình: “Ở nhà cũng có hồ bơi, chúng ta về nhà nhé?”

Hạ Thanh Thời lạnh lùng nhìn hai người.

Cậu bé khoảng hai, ba tuổi, trên người vẫn còn mặc áo phao, trông đáng yêu vô cùng. Cậu bé hơi xấu hổ, thấy Hạ Thanh Thời nhìn mình, cậu liền cụp mắt xuống, đôi lông mi vừa dài vừa đen che khuất đôi mắt cậu, mấy giây sau, cậu quay đầu đi, vùi mặt vào vai Hoắc Đình Dịch.

Tất nhiên Hạ Thanh Thời biết cậu bé này là ai, nó có khuôn mặt giống y như đúc bố mẹ nó, cô muốn giả ngu cũng khó.

Cô không thích nó. Và cũng không thể phủ nhận sự bài xích này xuất phát từ lòng đố kỵ.

Hoắc Đình Dịch tự lái xe đến, cũng không đưa tài xế theo, vì vậy, nhân lúc hai người kia đi thay quần áo, Hạ Thanh Thời cầm chìa khóa xe rồi lái xe của Hoắc Đình Dịch ra khỏi khách sạn.

Thói quen xấu là lái xe nhanh của cô được hình thành lúc đi du học, bình thường Hoắc Đình Dịch cũng để mặc cô nhưng tối nay thì khác, xe chạy chưa tới một kilomet, anh đã nhắc nhở cô đến ba lần: “Em chạy nhanh quá.”

Cô nhấp môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hoắc Đình Dịch như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: “Lúc em ở trên xe, anh không lái nhanh.”


Anh nói đúng.

Hạ Thanh Thời mím chặt môi, qua một lúc sau mới nói: “Đợt này anh đi lâu là để dẫn nó về đây?”

Hoắc Đình Dịch không trả lời, coi như thừa nhận.

Cảm thấy buồn cười, cô nhếch môi, “Lúc chúng ta kết hôn, không ai nói cho em biết là em phải sống cùng nó.”

“Thanh Thời.” Giọng nói của Hoắc Đình Dịch ẩn chứa sự bất lực, “Nó là em của em.”

“Nó là em anh.” Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng, “Không phải em của em.”

“Thanh Thời, đừng để bụng mấy chuyện vặt vãnh nữa.”

“Nếu người đàn bà bỏ rơi em lúc em mới ra đời cũng có thể được coi là mẹ em thì…” Cô bình tĩnh phản bác, “… nó đúng là em của em thật.”

Hoắc Đình Dịch xoa ấn đường, giọng nói hiện lên sự mệt mỏi khó che giấu: “Nó mới ba tuổi thôi, cũng không còn bố mẹ nữa… Anh không thể bỏ mặc nó được.”

Nó đã ba tuổi rồi.

Hạ Thanh Thời thản nhiên nói: “Em lớn lên trong tình cảnh đó đấy… Lúc trước có ai thương xót cho em không?”

Lời cô nói đã khiến Hoắc Đình Dịch im bặt.

Qua một lúc lâu sau, anh mới chuyển đề tài: “Em không có gì để giải thích chuyện tối nay à?”

Nhắc tới chuyện này làm Hạ Thanh Thời đau đầu, cô không ngờ Hoắc tiên sinh lại gấp gáp về nước để bắt gian cô với Nhậm Hoài Tây, “Anh thấy em mắng cậu ta thế nào rồi mà.”

“Anh nói người khác kìa.”

Hạ Thanh Thời càng thêm đau đầu, “Là do cô sắp xếp, em không biết gì hết.”

Hoắc Đình Dịch chỉ “ừ” một tiếng chứ không tỏ thái độ gì, một lát sau anh mới cười khẽ: “Hoắc phu nhân à, anh phải làm sáng tỏ một chút, anh về nước là để đón đại thọ sáu mươi tuổi của bố vợ.”

Hạ Thanh Thời quay đầu trừng anh.


Có thể nói bọn họ kết hôn là việc rất hoang đường nên Hạ Thanh Thời cứ lằng nhằng mãi mà chưa thông báo với người nhà. Huống chi cho đến hôm nay, Hạ Thanh Thời cũng không biết phải nói thế nào với ông Hạ rằng cô đã kết hôn, không những thế, đối tượng mà cô kết hôn còn là anh trai kế trên danh nghĩa của cô, mặc dù trước đó, hai người chưa bao giờ sống cùng một mái nhà.

***

Về tới biệt thự đã gần chín giờ, cả tháng nay Hoắc Đình Dịch ở nước ngoài nên Hạ Thanh Thời cũng không về đây.

Hôm nay về nhà, cô mới phát hiện Hoắc Đình Dịch đã chuẩn bị xong xuôi phòng ngủ trẻ em cho thằng nhóc kia, đúng là không thể chu đáo hơn nữa được mà.

Hạ Thanh Thời lên phòng ngủ trên lầu, lúc tắm xong đi ra ngoài thì thấy Hoắc Đình Dịch đã về phòng.

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn sát đất, cửa sổ đang mở, làn gió đêm thoang thoảng mùi hoa huệ.

Hoắc Đình Dịch đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, Hạ Thanh Thời tiến lại gần, không nói câu nào mà chui vào lòng anh.

Xa nhau lâu ngày, mặc dù thường xuyên video chat nhưng cô vẫn rất nhớ anh, dù trước nay cô không bao giờ nói ra vì ngượng ngùng.

Cô tựa vào vai anh, chọt ngón tay vào cúc áo anh.

Hoắc Đình Dịch đổi điện thoại sang tay kia, tay còn lại ôm eo cô gái đang ngồi trong lòng mình, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Dịch ném điện thoại sang một bên, hai tay siết chặt eo cô, kéo cô sát vào người mình làm hai gương mặt gần kề nhau đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Giọng anh khàn khàn: “Nhớ anh không?”

“Khoan đã.” Hạ Thanh Thời bất ngờ đẩy anh ra, chống hai tay lên ngực anh, không cho anh áp sát.

Cô rất vui lòng trêu chọc anh trong những giờ phút như thế này, cũng hy vọng anh có thể suy nghĩ lại chuyện kia.

Giọng cô mang theo tiếng thở nhè nhẹ: “Anh dẫn nó về đây ở, nó lại gọi anh là anh, điều này làm em thấy rất giống loạn luân…”

Có điều Hạ Thanh Thời chưa kịp nói hết câu, Hoắc tiên sinh đã dùng một tay ôm cô lên, đi tới chiếc giường cỡ lớn rồi đặt cô nằm xuống.

Anh cười khẽ, giọng nói mang theo sự xấu xa: “Nghe em nói thế, anh thấy rất kích thích.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.