Đọc truyện Tái Thế Vi Hồ – Chương 10
Tiêu Đường hiện tại vẫn là Phó đường chủ Đông đường Liễu Thiên Trang như cũ. Có Tiêu Đường giỏi mưu lược tuy hơi khiếm thực chiến và Đường chủ Tiền Dịch kinh nghiệm phong phú, dưới sự hiệp lực của hai người, Đông đường nguyên bản là một phân đường nhỏ trong bốn phân đường của Liễu Thiên Trang phát triển không ngừng, ẩn ẩn thành phân đường đứng đầu.
Nhưng từ lần Tiêu Đường bị Nhị thiếu gia Chức Cẩm Trang, chuyện y cực kỳ được trang chủ Liễu Thiên Trang sủng ái ai cũng biết, còn trẻ chức lại cao, tất nhiên sẽ khiến người ghen ghét.
Ti Minh bá phụ Ti Lẫm là một trong số đó.
Ngày hôm đó, Ti Lẫm mới xử lý trong số hàng vải để cống phẩm trở về kinh, nghe đám người Tử Y nói Tiêu Đường ở Đông đường vì xử lý một số sinh ý đã ba ngày chưa về, Ti Lẫm tức giận đến lập tức đi đem tiểu hồ ly đã mệt đắc sắc mặt tái nhợt tróc về Liễu Thiên Trang tha lên giường ngủ, sau khi ngủ ngon ăn no, lại ôn tồn hồi lâu, thẳng đem Tiêu Đường chọc khóc lên cam đoan không dám nữa mới vừa lòng dừng tay.
Ngày kế khi mặt trời lên cao Tiêu Đường mới tỉnh lại, sửa sang lại y quan rửa mặt chải đầu xong đi thư phòng tìm Ti Lẫm, lại đụng phải Ti Minh.
“Hừ!” Ti Minh lấy vừa nhìn thấy Tiêu Đường, lập tức ngậm miệng, cái mũi hừ lạnh một tiếng, vuợt qua người Tiêu Đường.
Sau lưng Ti Minh cơ hồ có nửa giữ tộc Ti gia, Tiêu Đường mà cùng hắn đấu đứng chỉ sợ chịu thiệt không ít, bởi vậy thái độ Ti Minh thật là kiêu ngạo, Ti Lẫm cũng dành áp chế cơn tức cũng không hiển lộ, chỉ chờ một lúc nào đó mình sẽ vì tiểu tình nhân của mình trả thù lại.
“Đường Đường, đợi lát nữa ta đi cùng ngừơi của Thập Thất Hành nói chuyện cống phẩm Giang Nam vận tải bằng đường thuỷ đến kinh, ta đã phân phó Tiền Dịch cùng ta đồng hành.”
“Vì cái gì là Tiền Dịch? Chuyện Thập Thất Hành luôn luôn là ta phụ trách.”
Bổn ý của Ti Lẫm là không đành lòng y quá mệt mỏi, ngại Ti Minh ở đây nên không tiện mềm giọng hống, đang muốn mở miệng, Ti Minh bên kia lại lạnh lùng xen mồm nói: “Hừ,miệng còn hôi sữa há có thể đảm trọng trách? Đừng ỷ vào trang chủ sủng ái mà tự tung ự tác, đỡ phải thế nhân cười ngừơi Ti gia ta bị sắc làm mê muoi65.”
Một câu, ỷ vào thân phận trưởng bối, đem Ti Lẫm Tiêu Đường đều mắng vào.
Tiêu Đường đang muốn phản kích, đầu kia Ti Lẫm đã trầm giọng nói: “Bá phụ giáo huấn đắc phải chính là năng lực Tiêu công tử rõ như trời trưa, nghĩ đến thế nhân sẽ không bình luận Ti gia ta như thế.”
“Hừ, năng lực?” Ti Minh lấy không cho đúng cười lạnh, “Bất quá là chút thủ đoạn tà môn thôi.”
“Bá phụ, thỉnh!” Ti Lẫm nhíu mày. Tiêu Đường đã tức giận đến sắc mặt xanh mét sẽ làm to chuyện, Ti Lẫm sợ Tiêu Đường cùng Ti Minh vốn rất được tôn sùng ở Ti gia cải cọ sẽ chịu thiệt, bởi vậy làm cái thủ thế thỉnh, thỉnh Ti Minh lấy cùng hắn cùng đi Thập Thất Hành.
Ti Minh lấy trừng mắt nhìn Tiêu Đường một cái, ngẩng đầu cùng Ti Lẫm đồng hành xuất môn.
Tiêu Đường tiếp thu ánh mắt trấn an của Ti Lẫm, cực kỳ ủy khuất. Chính là y cũng sinh ra trong nhà giàu có, tự nhiên biết quan hệ lợi hại trong gia tộc, vì Ti Lẫm liền cắn cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng nghĩ đến lại cảm thấy thật thiệt thòi, tròng mắt giảo hoạt linh động quay tròn, lặng lẽ theo sau, trong lòng niệm cái bí quyết, đối với Ti Minh lấy nhẹ nhàng phun một hơi ──
Buồn bực trong lòng bỗng tiểu hồ ly trở thành hư không, nghênh ngang trở về phòng ngủ tiếp tục giấc nồng.
Ban đêm, ở dưới đèn đọc sách Tiêu Đường bỗng nhiên bị một đôi tay cường kiện từ phía sau lưng kéo vào trong lòng.
“Đã trở lại? Đàm như thế nào?” Tiêu Đường hỏi.
Ti Lẫm hôn hôn mặt của y, ý cười dạt dào nói: “Đàm là đàm tốt lắm, chỉ sợ ngươi không phải muốn hỏi cái này đi.”
“Nga?” Tiêu Đường trên mặt hiện lên một cái kẻ trộm cười, “Ngươi lại đã biết?”
“Ngươi là muốn hỏi bá phụ ra sao đi?”
“Hắc hắc.” Tiêu Đường bị nhìn thấu nhếch môi nhịn không được cười chờ mong.
“Tiểu yêu tinh, ” Ti Lẫm véo gương mặt Tiêu Đường, “Biết rõ cố hỏi, mau mau cung khai!” Nói xong liền đưa tay muốn cở quần áo Tiêu Đường đích.
“Mau đình, ta khai!” Tiêu Đường mặt đỏ đè lại lộc sơn chi trảo của Ti Lẫm, “Bất quá là thổi khẩu khí biến con xà dọa dọa hắn thôi, cũng sẽ không hại đến hắn…”
Ti Lẫm cười đem nhân bồng lên giường, một bên cỡi y sam một bên đè lên, nặng nề địa cười: “Lúc chúng ta đang đàm, bá phụ bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt kêu thảm thiết, có con con rắn nhỏ từ trong áo hắn chui ra, chung quanh du lủi, chẳng những dọa sợ hắn, còn sợ hãi bọn ca nữ.”
Bản thân Ti Lẫm lại không sợ. Cũng không phải hắn lớn gan, nhưng con rắn nhỏ kia cả người xanh biếc, bộ dáng không hung ác lại thật đáng yêu, nhớ tới tiểu hồ ly đang cố gắng học ảo thuật, bá phụ mới vừa rồi lại khi dễ y, Ti Lẫm liền biết nhất định là vật nhỏ này biến ra dọa người.
Tiểu hồ ly đáng yêu, biến ra cái gì cũng đáng yêu. Lúc Ti Lẫm nhìn thấy con rắn nhỏ thiếu chút nữa cừơi ra tiếng.
Ti Minh bị dọa đến cực chật vật, cái con rắn nhỏ kia đuổi theo hắn, thiếu chút nữa đưa hắn đuổi té xuống bàn. Chính là đạo hạnh Tiêu Đường vốn kém mà ở phương tiện học phép cũng không được thiên phú, tuy có danh sư lại được không cao đồ, biến ra con rắn nhỏ kia vô lực nối nghiệp, náo loạn một lát, oạch một tiếng chui vào ngăn tủ không đi ra nữa.
Ti Lẫm đoán là biến mất, cười nghĩ mặc dù để y học pháp thuật, nhưng tu vi thật đúng là thấp đến không còn lời nào để nói, trò hay hắn còn chưa xem đủ, con rắn nhỏ đã biến mất.
Bất quá điều này cũng đủ Ti Minh chịu thiệt, phỏng chừng một thời gian ngắn hắn sẽ không có mặt mũi nào vào tửu lâu đó nữa.
“Hừ! Không phải vừa lúc cho ngươi có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân?” Tiêu Đường nghe được hai chữ ca nữ hừ lạnh một tiếng, cả người người này đều là yên chi lãnh hương, nói vậy ôm lấy mỹ nhân hảo an ủi một chút đi! Nghĩ đến mình bị ủy khuất hắn không giúp hết giận, còn ở bên ngoài trái ôm phải ấp, Tiêu Đường liền một trận thương tâm, đẩy Ti Lẫm ra muốn xuống giường, lại phát hiện mình đã bị cởi sạch, chỉ phải bất đắc dĩ lại lùi về, đem mặt chôn vào gối đầu sinh hờn dỗi.
Hắn từ hiện đại lại tới đây, không quen không biết, không chỗ nào ỷ lại, chỉ có Ti Lẫm có thể dựa vào, tất nhiên lo được lo mất khuyết thiếu cảm giác an toàn.
“Thật sự là oan uổng.” Ti Lẫm đào y ra, “Ngươi gặp qua người nào sau khi mê thượng hồ ly tinh còn có tinh lực đi trái ôm phải ấp chứ?”
“Ai là hồ ly tinh!” Tiêu Đường giận dữ, mắt to tức giận đến nổi hơi nước, sắc mặt màu hồng, Ti Lẫm nhìn xem mà sắc tâm đốn khởi.
Tiêu Đường trừng mắt hắn, nói như là y ép Ti Lẫm làm như vậy, rốt cuộc là ai ép ai làm, là ai không để ý hắn cầu xin tha thứ cố ý làm bằng được chứ?
“Không phải hồ ly tinh là cái gì?” Ti Lẫm đè y lại bắt đầu động tay đông chân, trong ngữ điệu đều là tán tỉnh.
Tiêu Đường bị hắn châm ngòi đến hô hấp không xong, thở gấp dỗi: “Vậy ngươi đừng, đừng đụng hồ ly tinh a! Kêu, kêu pháp sư thu, thu ta a…”Thanh “A” cuối cùng kia đã nhuyễn đến tựa rên rỉ.
“Ha hả, có pháp sư nào rãnh rổi đi thu một con hồ ly tinh đạo hạnh yếu đến độ không có a?” Ti Lẫm cười to.
“Ai nói đích… Ta đã rất lợi hại!”
“Lợi hại?” Ti Lẫm giống như nghe truyện cừơi nhất thế giới, tiểu hồ ly của hắn làm sinh ý thì thủ đoạn linh hoạt, chính là luận về học pháp thuật, lại kém xa, ngay cả Quý Phương cũng thẳng thán khó khi được thu một khai sơn đồ đệ lại gặp phải kẻ không ra hồn.
Tiêu Đường trợn mắt nhìn, nhưng lại phá lệ xứng với đôi mắt đã động tình cùng với hai gò má đỏ ửng của y, Ti Lẫm nhìn bất giác trách cứ thật cảm thấy như đang được mời, tâm tư đùa tiểu hồ ly lại nổi lên, vươn tay trái, dùng chút nội lực tống xuất chưởng phong, ấm trà trên bàn lên tiếng trả lời bằng cách vỡ vụn, hắn đắc ý nói: “Như thế nào? Tiểu hồ ly lợi hạicó thể làm được sao?”
Quả thực là khinh nguời! Tiêu Đường giãy giụa từ trong lòng Ti Lẫm vươn tay cánh tay, niệm cái bí quyết, đối với một cái chén trà chỉ chỉ.
Chỉ thấy cái chén trà kia lắc lắc… ngay cả nước trà cũng chưa tràn ra khỏi vành một giọt.
Trầm mặc… Trầm mặc…
“Ha ha ha ha!” Ti Lẫm cười to, tróc tiểu hồ ly trở về trong móng vuốt của mình, tiếp tục đè lên, “Ngươi ngay cả trò nhỏ như tạo gió thổi tắt nến cũng làm không được!”
“Ai nói!” Tiêu Đường miệng cọp gan thỏ chống, lại giãy giụa khỏi ôm ấp không kẻ hở của người nào đó, tái niệm bí quyết một lần, ngón tay chỉ chí, ngọn nến trên bàn liền dập tắt.
Tiêu Đường vãn hồi nhất chút mặt mũi vui vẻ nói: “Xem đi!”
Ti Lẫm ở trong bóng tối đè y, bắt đầu làm việc, vui tươi hớn hở vui rạo rực nói: “Ta không biết Đường Đường nguyên lai nóng vội muốn thổi tắt ánh nến yêu thương nhung nhớ như vậy! Đến đến đến, ta đây liền thỏa mãn ngươi!”
Tiêu Đường thế mới biết mình trúng kế, lại bị Ti Lẫm đùa một hồi, tức giận đến cả người run run, “Ngươi ngươi! Nói lung tung! Vô sỉ hạ lưu đê tiện sắc lang!”TBD: chữi đúng!! chữi tiếp đi.
Ti Lẫm dễ dàng chế phục hai cái đùi lộn xộn của tiểu hồ ly, hai ba cái liền đem y ép tới phục phục thiếp thiếp, liên tiếp hôn cùng kỹ xảo cao siêu đem lời mắng chửi không cần thiết biến thành nhuyễn như rên rỉ.
Tiêu Đường vốn thừa diẹp lý trí còn mấy phần thanh tỉnh mà trở mình, nhưng cả ngườilại giống như con cá chết. Cho dù luận đấu pháp, tiểu hồ ly ngây ngô không biết gì sao lại là đối thủ của Ti Lẫm trành chuyện phong nguyệt? Dục vọng bị cầm, huyệt nội lại bị ngón tay Ti Lẫm thân nhập vừa nặng vừa nhẹ mà trừu khuấy, dưới trong ngoài giáp công Tiêu Đường rất nhanh liền khóc cầu xin tha thứ, Ti Lẫm lúc này mới tiến quân thần tốc, cảm thấy mỹ mãn địa đem tiểu hồ ly luôn không được tự nhiên đáng yêuăn sạch mạt tịnh.
Một đêm này lại là xuân sắc vô biên.
◇◆◇
Tiêu Đường cảm thấy rất là không phục, buổi sáng y tỉnh lại liền cắn góc chăn nghiêm túc tự hỏi, khi không học pháp thuật mình đấu không lại Ti Lẫm, như thế nào sau khi học pháp thuật, vẫn bị hắn ăn được gắt gao?
Ti Lẫm ngẩng đầu nhìn tiểu hồ ly nhíu mày buồn rầu, vẻ mặt khổ đại cừu thâm, liền buồn cười nhéo nhéo y: “Ai chọc Đường Đường của ta mất hứng? Nói cho ca ca, giúp ngươi xả giận.”
“Hừ!” Tiêu Đường trừng mắt hắn, “Ngươi khinh thường ta!”
“Ta làm sao khinh thường ngươi?” Ti Lẫm ngạc nhiên nói, “Ngươi biết kiếm tiền, ôm lấy lại thoải mái.”
“Ai nói với ngươi này! Ngươi này sắc lang! Ngươi khinh thường của ta pháp thuật!” Trên mặt Tiêu Đường lập tức đỏ, giận dữ lên.
Ti Lẫm giật mình, rốt cục hiểu được Tiêu Đường đang tính toán món nợ hôm qua. Hắn kỳ thật cũng rất muốn để mắt đến tu vi pháp thuật của Tiêu Đường, dù sao cũng là người mình yêu. Chính là tu vi Tiêu Đường thật sự rất khó nói, biến một con rắn nhỏ cũng duy trì được không lâu, phất ra khí thổi thổi nến còn miễn cưỡng được thông qua, nhiều lắm có thể lật mình phóng qua tường, còn cưỡi mây về gió là vọng tưởng, tu vi luyện tới phần này, đừng nói là hắn, ngay cả yêu tinh khác chỉ sợ cũng là cực kỳ khinh bỉ.
“Ta sao lại khinh thường pháp thuật của Đường Đường chứ? Đường Đường của ta là yêu tinh lợi hại nhất, ngay cả ta cũng có thể thu phụcđến dễ bảo.”
Nói thì không thể nói thật lòng, Ti Lẫm am hiểu sâu tầm quan trọng của lời nói dối thiện ý, lời ngon tiếng ngọt trên giường là tất yếu, nếu không Đường Đường vừa trở mặt, tu vi của tiểu yêu tinh này dù có thấp thêm một tầng mình cũng chịu không nổi.
“Hừ, rõ ràng là có lệ.” Tiêu Đường xoay người đưa lưng về phía Ti Lẫm, căm giận bất bình nói thầm, “Chờ ta có cơ hội thi thố tài năng một lần, ngươi liền biết sự lợi hại của ta!”
Ti Lẫm cưng chiều chìm đắm hôn hôn gáy Tiêu Đường, hùa theo y cười nói: “Hảo, ta đây chờ ngày đó.” Kỳ thật tư tâm Ti Lẫm vẫn là hy vọng Tiêu Đường học pháp thuật thấy hứng thú liền hảo, dù sao rước lấy các pháp sư hoặc yêu quái đạo hạnh cao thâm cũng rất phiền toái.
Tiểu hồ ly của hắn, vẫn là bình an đợi ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Ti Lẫm lắc đầu, Tiêu Đường chắc là không biết hiểu được lo lắng của mình. Hắn đứng dậy mặc quần áo, ra lệnh: “Dùng xong đồ ăn sáng lại đi Đông đường cũng không muộn.”
Tiêu Đường lui ở trong chăn trừng mắt nhìn theo bóng Ti Lẫm rời đi.
◇◆◇
Giống như là trời cao cũng thực thương hại hoàn cảnh”Đành phải hạ mình ” của Tiêu Đường, lập tức liền cho cơ hội Tiêu Đường thi thố tài năng.
Tiêu Đường mới ra Liễu Thiên Trang, liền gặp lại người chủ thứ hai của mình.
“La cô nương.” Tiêu Đường tiến lên.
Đã mấy tháng không thấy La Trinh, nàng vẫn thanh lệ xuất trần như xưa, cử chỉ tao nhã cúi cúi người, “Tiêu công tử.”
Tiêu Đường thực thích cô nương đã thu lưu y khi y gặp khó khăn này, thấy nàng hiển nhiên chờ đã lâu, lập tức nói thẳng hỏi: “La cô nương đang có việc? Nếu ta có thể giúp nhất định giúp!”
La Trinh nghe vậy đôi mắt liền đỏ, đầu gối nàng ngụy xuống muốn quỳ xuống đất, Tiêu Đường tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, “La cô nương, không cần đa lễ.”
La Trinh hồng hồng con mắt nói với Tiêu Đường ý đồ mình đến đây.
Nguyên lai La Trinh đến kinh thành là vì tìm kiếm hoa yêu mất tích một năm trước của nàng, nhưng vẫn tìm không ra, thẳng đến mấy ngày hôm trước mới ngẫu nhiên biết được gốc u lan kia bị Tĩnh Vương gia đương triều đem thành linh chi kỳ thảo mà đem về phủ để. Nhưng không khí vẫn dục trong khinh thành làm sao có thể là chỗ để u lan vốn quen sống nơi thâm sơn cùng cốc thích ứng chứ? U lan không thể tiếp nhận được linh khí đã sắp héo rũ.
La Trinh thân phận thấp kém lại không có võ công không thể từ trong tay Tĩnh Vương gia cứu hoa yêu trở về, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiêu Đường giúp đỡ.
Lão nhân Tĩnh Vương gia kia Tiêu Đường đã từng gặp mặt một hai lần, Tán Tiên Vương gia là một ngừơi yêu hoa như mạng, cùng Ti Lẫm nhưng thật ra có vài phần giao tình, nghĩ đến việc kêu Ti Lẫm mở miệng muốn một gốc hoa lan sắp héo rũ cũng không phải việc gì khó.
Bất quá Tiêu Đường đêm qua bị chọc có chút tức, ý định muốn Ti Lẫm đối với y có vài phần kính trọng không được xem thường y, huống hồ cầu Ti Lẫm hỗ trợ, cái giá đại giới kia so với khủng bố cũng không ít hơn bao nhiêu, bởi vậy Tiêu Đường do dự ba giây liền quyết định tự lực cán sinh.
“Yên tâm, giao cho ta, trong hai ngày cam đoan sẽ trả lại ngươi một gốc lan.” Tiêu Đường vỗ bộ ngực miệng đầy đáp ứng.
◇◆◇
Vào lúc ban đêm, đêm dài vắng người hết sức, trong Tĩnh vương phủ đề phòng nghiêm nghị, các thủ vệ cũng không có chú ý tới một con hồ ly màu trắng lặng lẽ từ một cái lỗ nhỏ bên hông cửa chui vào.
Tiêu Đường biết Tĩnh Vương gia cất chứa các loại hoa hoa thảo thảo ở trong bách hoa viên, bởi vậy y chỉ mất chút thời gian liền ở bóng đêm tìm được bách hoa viên.
Bách hoa viên quả thật là xứng với tên, bên trong trăm hoa đua nở rất xinh đẹp. Chính là Tiêu Đường lại không có tâm cơ đi thưởng thức mẫu đơn, lan, đào, sen đủ mọi thứ kia, trong cái vườn to lớn đều là cái loại hoa đủ màu sắc hình dáng, riêng là hoa lan đã hơn mười gốc cây, gốc nào mới là hoa yêu của La Trinh chứ?
Tiểu hồ ly oạch một tiếng tiến vào trong bụi hoa, giống như một con chó nhỏ ở giữa mười gốc lan trái ngửi phải ngửi, để xem có yêu khí hoặc linh khí hay không.
Vội cả ngày, Tiêu Đường rốt cục ở trong một đống hoa lan tìm được một gốc lan có hơi thở như ngừơi thường.
Đó là một đóa lan xinh đẹp nhất đích, trắng noãn như tuyết, ở dưới ánh trăng xòe rộng cái cánh hoa đẹp như một đóa hoa trên cung tiên, xuất trần tuấn tú. Tiểu hồ ly tán thưởng mà chi chi kêu hai tiếng, quả nhiên không hổ là u lan trong thâm cốc, hoa mỹ lại điệu thấp, mỹ đến quá khiêm tốn.
Bất quá u lan dù mỹ, Tiêu Đường cũng nhìn ra được nó đã ẩn ẩn không còn nguyên khí.
Tiêu Đường lấy tiểu móng tuyết trắng vuốt hoa lan, kêu chi chi, muốn nhìn hoa lan xinh đẹp như vậy biến thành người lại là khuynh quốc khuynh thành như thế nào.
Vừa mới bắt đầu, hoa lan đối với quấy rầy của tiểu hồ ly thờ ơ, nhưng Tiêu Đường bám riết không tha dùng tiểu móng vuốt trái cào cào phải vuốt vuốt.
Hừ, nhìn ngươi làm bộ đáng thương!
Rốt cục, đóa lan kia bắt đầu không gió tự động, trái phải loạng choạng muốn tránh né móng vuốt đáng ghét kia. Dưới ánh trăng một con tiểu hồ ly tuyết trắng quỳ rạp trên mặt đất, vươn tay cào một gốc lan trắng noãn, cảnh này vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lại sau một lúc lâu, đóa hoa lan kia bỗng nhiên dần dần trong suốt, huyễn hóa thành một thanh niên áo trắng.
Tiểu hồ ly giơ tiểu móng vuốt ngây ngẩn cả người, khuynh quốc khuynh thành chính là như vậy, nhưng hắn nghĩ đến hoa lan này chính là cái cô nương xinh đẹp.
Thanh niên nắm lấy gáy tiểu hồ ly nhắc lên, làm cho tiểu hồ ly phẫn nộ mà cào cào, đáng tiếc chân ngắn thủ ngắn, cố gắng hồi lâu ngay cả ống tay áo thanh niên đều không chụp được một góc.
“Làm sao có chồn hoang ở đây?” Thanh niên tò mò nhìn hồ ly nho nhỏ trong tay mình.
“Ai là chồn hoang ly!” Tiêu Đường biến lớn trừng mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ cai hơn y một cái đầu, y chính là đã có chủ. Hoa lan này nhìn ôn nhuận văn nhã, biến thành người sao lại cùng Ti Lẫm một đức hạnh, đều ác liệt giảo hoạt?
“Tiểu hồ ly, ngươi tới nơi này làm gì?” Thanh niên híp mắt xếch nhìn thiếu niên trước mặt.
“La cô nương kêu ta tới mang ngươi đi ra ngoài.” Tiêu Đường hiện tại không muốn cứu người ác liệt như vậy, bất quá chuyện đáp ứng rồi thì nhất định phải làm.
“Trinh nhi?” Thanh niên thần sắc ảm một chút, cười khổ nói: “Đã quá muộn, ở trong này lâu quá, chân thân của ta đã cũng không đủ khí lực rời đi.”
Hắn vươn tay, thổi ột hơi khí, trên tay xuất hiện một nụ lan nho nhỏ, “Đem thứ này đưa cho Trinh nhi, lễ vật Lan Quân… Cho nàng, mong nàng sớm ngày tìm được lang quân như ý.”
Tiêu Đường cũng không có nhận, chính là gấp đến độ tróc nhĩ cong má, “Nhưng ở trong này, ngươi không phải muốn hình thần câu diệt?”
Thanh niên bất đắc dĩ điểm đầu.
Tròng mắt Tiêu Đường quay tròn, “Ngươi ở nơi nào mới có thể tái hấp thu tinh khí bổ sung linh lực?”
“Ngoại ô là được, không khí kinh thành rất vẩn đục, thiên địa nhật nguyệt tinh khí loãng, ngoại ô còn miễn cưỡng có thể.”
“Tốt lắm, ta đem nội đan của ta cho ngươi mượn, ngươi trước dùng nó rời đi, tới ngoại ô khôi phục lại sức khỏe lượng rồi lại đem nội đan trả lại cho ta.” Tiêu Đường nói.
“Ngươi điên rồi?” Thanh niên mở mắt to, quả thực không thể tin được có yêu tinh dám đem nội đan của mình cho người khác mượn, đây quả thực là chuyện tự diệt.
“Nếu ta không trả lại cho ngươi, ngươi làm sao bây giờ!?”
“Hắc hắc, ngươi không phải tình ca ca của La cô nương?” Tiêu Đường không để ý cười, vừa lòng nhìn thấy da mặt dày của hoa lan nháy mắt đỏ bừng, “Ánh mắt của La cô nương ta tin được.”
Nói xong, Tiêu Đường nhắm mắt ngưng thần, một lát phun ra một viên tiểu châu sáng chói, đó là nội đan mà ngày đó Quý Phương dùng pháp bảo đạo gia của hắn vì Tiêu Đường ngưng tụ thành.
Phun ra nội đan, Tiêu Đường dần dần trở nên trong suốt, thu nhỏ lại biến trở về một con hồ ly nhỏ.
Lan Quân nuốt vào nội đan của Tiêu Đường, ngồi chồm hổm trên mặt đất vuốt ve tiểu hồ ly đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, “Cám ơn ngươi, tiểu hồ ly, muốn ta mang ngươi về nhà sao?”
Tiểu hồ ly ê a một tiếng, gật gật đầu. Lan Quân ôm lấy hắn, niệm cái bí quyết, hai người liền biến mất ở trong ánh trăng.
Lan Quân đem Tiêu Đường đưa đến cửa trang Liễu Thiên Trang. Tiêu Đường lần đầu tiên có người mang theo y đằng vân giá vũ, cảm thấy rất mới mẻ, lại sợ ngã xuống, hai móng vuốt gắt gao bám chặt ống tay áo Lan Quân, chờ Lan Quân buồn cười mà vỗ đầu của y, y mới như ở trong mộng mới tỉnh, oạch một tiếng theo quần áo Lan Quân rơi xuống địa.
Lan Quân vuốt ve tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, sáng mai ta có thể đem nội đan trả lại cho ngươi.”
Tiêu Đường chi chi hai tiếng, cho là đáp ứng, vẫy vẫy cái đuôi tuyết trắng, chui vào Liễu Thiên Trang.
Lan Quân cười xem tiểu hồ ly tuyết trắng biến mất ở trong bóng đêm, lắc đầu, thật sự là tiểu yêu tinh đáng yêu thẳng thắn nếu không phải trong lòng đã có La Trinh, mình khẳng định sẽ theo làm đuôi của y.
◇◆◇
Ti Lẫm hôm nay trở về Liễu Thiên Trang, ngoài ý muốn không có nhìn thấy tiểu hồ ly của hắn. Phái người vừa hỏi, bên Đông đường quay về nói Phó đường chủ chạng vạng đã rời đi, Liễu Thiên Trang lại không ai nhìn thấy thân ảnh Tiêu Đường.
Đang lúc Ti Lẫm cả kinh tâm hoảng ý loạn hết sức, gã sai vặt Tiêu Đường bên người run rẩy đưa cho trang chủ đang thịnh nộ một tờ giấy nhỏ. Mặt trên là tin nhắn của tiểu hồ ly.
Ti Lẫm, có việc đi ra ngoài, chớ lo lắng.
Tiêu Đường sợ chuyện gặp phiền phức có thể nào bị Ti Lẫm cười nhạo, vì thế không có viết rõ đi đâu, vui rạo rực nghĩ chờ sau khi công thành trọn vẹn lại cho Ti Lẫm một kinh hỉ.
Ti Lẫm áp chế lo lắng cùng lửa giận, ở trong đại sảnh Liễu Thiên Trang đi qua đi lại, nghĩ chờ tiểu hồ ly kia trở về tuyệt đối phải hung hăng đánh một chút, để y không dám đi ra ngoài mà không nói như thế nữa..
Nào biết đâu rằng chờ đến lúc nữa đêm. Ti Lẫm càng lúc càng gấp gáp, không phải gặp cái gì ngoài ý muốn đi!? Nhưng khi chịu không nổi muốn đi tróc tiểu hồ ly về, khóe mắt ngắm đến thân ảnh màu trắng nhỏ vừa mới vượt qua cửa.
Hắn cười lạnh một tiếng, khởi khinh công đuổi theo, quả nhiên đó là con tiểu hồ ly làm cho hắn vừa vội vừa giận kia. Tiêu Đường đáng thương mở rộng tứ chi liều mạng chạy, nhưng khinh công Ti Lẫm rất tuấn, Tiêu Đường chỉ cảm thấy phía sau lưng nổi gió lạnh một cái, toàn thân đã bị nhấc lên. Ti Lẫm linh tóm được tiểu hồ ly liền điểm nhẹ mũi chân, phi thẳng về gian phòng của mình.
Tiêu Đường vừa tiến vào, đã thấy đến Ti Lẫm ở trong đại sảnh đi qua đi lại, ngốc tử cũng nhìn ra được tâm tình Ti Lẫm rất không tốt, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết là chuyện gì xảy ra, Tiêu Đường bây giờ là tiểu hồ ly, khó lòng giãi bày, quyết định chờ cầm lại nội đan rồi hướng Ti Lẫm nhận tội giải thích, thuận tiện khoe ra một chút vĩ đại chiến tích đêm nay của mình.
Làm sao biết mới chạy vài thước, đã bị người nhấc lên, Tiêu Đường khóc thét một tiếng, thực xui a.
“Tốt lắm, giải thích cho ta một chút đi, ngươi tốt nhất cho ta một lý do hợp lý, nếu không, hừ hừ.” Ti Lẫm buông Tiêu Đường, kìm nén lửa giận.
Tiêu Đường bất hạnh có miệng khó trả lời, y vươn móng vuốt dính chút lầy lội vỗ vỗ tay Ti Lẫm trấn an.
“Đừng làm bộ dáng này, ” Đáng tiếc người nào đang lúc giận điên lên, chiêu từ trước đến nay lần nào cũng đúng lần này lại đụng phải cái đại thiết bản.
“Ngươi nếu không biến thành người hảo hảo nói rõ ràng cho ta, ta liền cạo sạch lông hồ ly của ngươi.” Ti Lẫm uy hiếp hắn.TBD: ca là vũ phu T^T, nhĩ hảo ác
Những lời này có uy lực như “Ta muốn lấy hết y phục của ngươi”, tiểu hồ ly hoảng sợ, thừa dịp Ti Lẫm không chú ý liền thoát ra, chui vào đáy giường.
Tiểu hồ ly lui ở đáy giường, Ti Lẫm mặc dù tức lại không thể nề hà, chẳng lẽ phải hủy đi ván giường? Ti Lẫm kêu Tử Y đưa tới nhất bình tra trà, ngồi ở trên ghế trước giường, khí định thần nhàn chờ tiểu hồ ly của mình đi ra.
Ngày rất nhanh liền sáng, Ti Lẫm chờ đến ngay cả ý niệm đập giường cũng đã ò trong đầu, bỗng nhiên có người báo lại nói một nam một nữ cầu kiến Tiêu công tử.
Ti Lẫm liếc đáy giường, ngữ khí không hảo cười lạnh: “Tiêu công tử? Tiêu công tử không rảnh gặp người.”
Vừa dứt lời, một cái thân ảnh màu trắng liền từ đáy giường chạy trốn ra, túm lấy vạt quần Ti Lẫm, ý muốn đi ra ngoài gặp người không nói cũng hiểu.
Ti Lẫm ôm lấy tiểu hồ ly xót xa nói: “Tiêu công tử không rảnh, ta gặp thay.”