Đọc truyện Tái Sinh – Chương 7: Sơ kiến
– Ta là ai không quan trọng. – Huyết Vân đáp – Ta chỉ biết ngươi đang ở đây làm hại người vô tội.
– Ha ha ha! – Ninh Tư bật đột nhiên cười lớn – Huyết Vân, đừng giả vờ như mục đích đến nhân gian của ngươi tốt đẹp hơn ta. Ngươi và ta đều hiểu rõ, thứ ngươi đang tìm kiếm là gì. Để ta đoán nhé, ngươi vẫn chưa tìm ra được vị trí của nó đúng không? Nhưng nếu ta nói… thứ ngươi cần đang ở ngay sau lưng ngươi thì sao?
Tử Khiết sốt ruột không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chen ngang:
– Cái gì mà thứ ta tìm kiếm thứ ngươi tìm kiếm nhức hết cả đầu. Tên áo tím biến thái kia, ngươi mau mau cuốn xéo khỏi đây đi. Để cho bạn ta tức giận thì không hay đâu.
– Huyết Vân, hãy cân nhắc những điều ta vừa nói. Ta sẽ vẫn ở chỗ cũ đợi ngươi. – Ninh Tư nói bằng điệu cười nửa miệng rồi phẩy tay áo phi vào không trung, biến mất cùng ngọn gió mà hắn mang tới.
Huyết Vân chẳng đáp lại, cũng chẳng liếc nhìn Ninh Tư lấy một cái, thế nhưng ánh mắt chàng đột nhiên xa xăm một cách kì lạ.
Thấy Huyết Vân thất thần hồi lâu, Tử Khiết lay lay vai chàng:
– Sao vậy? Huynh bị thương rồi sao?
– Không. Mau đi về thôi.
– Vậy còn người kia thì sao? – Tử Khiết chỉ vào thanh niên áo xám nằm sõng soài dưới mặt đất.
– Hắn ta chết rồi.
– Chết thật rồi sao? – Tử Khiết lắc đầu thở dài – Quả đúng như lời đồn, sinh mạng của phàm nhân thực sự rất mong manh.
– Đúng vậy – Huyết Vân nhìn vào hư vô, tầm mắt phóng ra xa – Sự sống của tất cả những sinh linh trên thế giới này, chẳng qua chỉ mỏng manh như sợi chỉ, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Chi bằng hãy tận dụng khoảng thời gian mình có được, để làm những điều ý nghĩa.
“Làm điều ý nghĩa…”, Tử Khiết lẩm nhẩm.
– Huyết Vân à, ta nhờ huynh một việc cuối.
– Được. Huynh nói đi, ta nhất định sẽ giúp.
– Ta muốn đến Tu chân giới. Huynh có biết đường đi không?
– Huynh muốn tu tiên?
– Ừm, ta sẽ tu luyện chăm chỉ, sau đó dùng năng lực của mình để bảo vệ phàm nhân khỏi những kẻ ác bá trên thế gian này.
– Ngươi cho rằng có linh lực thì sẽ bảo vệ được những người vô tội ư? – Huyết Vân cười khẽ.
– Huynh vừa nói gì cơ?
– Không có gì, ta nói là ta biết đường. Trở về nghỉ ngơi, sáng mai ta đưa ngươi đi.
…
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng vằng vặc cả một góc trời. Tử Khiết đang say giấc nồng trong căn phòng nhỏ. Cửa chính đột nhiên hé mở. Một nam nhân bước vào, từng chuyển động của chàng đều rất khẽ khàng, dường như sợ làm người bên trong tỉnh giấc.
Chàng đi đến bên giường, đặt tay phải của mình lên ngực Tử Khiết trong khi miệng lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó không nghe rõ. Đột nhiên chàng rụt tay lại, ánh mắt đầy hoảng hốt. Chàng xoay lưng chạy nhanh ra khỏi cửa.
Tử Khiết thấy động tĩnh bỗng tỉnh giấc, thấy xung quanh không có ai bèn nhắm mắt ngủ tiếp. Bên ngoài căn phòng, Huyết Vân vẫn chưa hết bàng hoàng. Quả thật Ninh Tư đã nói đúng. Thứ chàng đang tìm kiếm đang ở ngay bên trong Tử Khiết. Không những vậy, nguồn sức mạnh mà nó tỏa ra là cực kì lớn.
Điều chàng lo lắng hơn chính là, làm sao để lấy được linh thạch mà không tổn hại đến nguyên khí của Tử Khiết. Thật bi hài làm sao. Đường đường là một đại ma đầu lại không dám ra tay với một phàm nhân. Đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm hạ thủ với chàng thanh niên tay không tấc sắc kia. Lòng từ bi của chàng một chút cũng không hề phù hợp với thân phận Thái tử Ma tộc này.
Nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương và mang trong mình trọng trách chấn hưng Ma tộc, có lẽ Huyết Vân đã có thể chu du thiên hạ, làm việc thiện cứu nhân độ thế như lời Tử Khiết nói. Thế nhưng trên đời này làm gì có nước đi nào dễ dàng như thế. Giữa bằng hữu và đại nghiệp, chàng chỉ có thể chọn một.
…
Khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, Tử Khiết và Huyết Vân bắt đầu khởi hành đi đến núi Bạch Mã.
– Huynh không cần đi cùng ta đâu, chỉ cần nói ta biết hướng đi, ta có thể tự mình đến đó.
– Không sao, dù gì ta cũng đã chán nơi này. Hãy để ta tiễn huynh đến tận nơi. Huynh đi một mình ta cảm thấy không an tâm.
Những lời này nói ra thật là có mùi ám muội, khiến cho Tử Khiết bất giác cảm thấy có chút ngượng ngập.
“Không lẽ… nhan sắc của mình lại cảm động được cả nam nhân?”, Tử Khiết thầm nghĩ.
Thật ra Huyết Vân muốn tìm cơ hội đoạt lấy linh thạch, chẳng qua chàng chưa đủ sẵn sàng, hay nói cách khác là không nỡ. Hơn nữa, chàng cũng không muốn linh thạch này rơi vào tay Ninh tư, một kẻ chẳng rõ danh tính.
Hai người không gặp chút khó khăn nào đã đến được chân núi Bạch Mã. Lúc này trời đã tù mù tối. Vì vậy Huyết Vân đề nghị dựng trại ngay tại chỗ, chờ trời sáng mới đi tiếp. Tử Khiết xung phong chạy đi gom ít củi khô trong khi Huyết Vân ngồi nghỉ ngơi cạnh một gốc cây.
Một lúc lâu sau, Tử Khiết mãi vẫn chưa thấy trở về. Cảm giác có điềm chẳng lành, Huyết Vân vội vớ lấy bộ cung tên của mình rồi phóng đi tìm chàng. Huyết Vân men theo bìa rừng gọi to tên Tử Khiết nhưng chẳng có lấy một hồi âm.
Trong lúc đó, Tử Khiết đã lạc vào giữa rừng từ lúc nào chẳng hay. Chàng cố gắng tìm lối ra nhưng chẳng hiểu sao càng đi càng xa. Xung quanh chàng ngoài cây cỏ ra thì chỉ còn màn đêm tối.
“Thật phiền quá. Phải chi lúc này có thể dùng pháp thuật để bay ra khỏi chỗ này, hoặc chỉ cần có một ngọn đuốc thì cũng không đến nỗi nào”, Tử Khiết thầm nghĩ.
Xui cho chàng, khu rừng bị lá cây phủ kín nên ngay cả một giọt trăng le lói cũng chẳng thể lọt vào. Chàng ra sức gọi to tên Huyết Vân nhưng đáp lại chàng chỉ có những tiếng vọng vô nghĩa. Chàng đi mãi, đi mãi đến khi mệt lả người, vẫn không tìm thấy lối ra.
“Bông Gòn Nhỏ! Mày ở đâu?”, một giọng nữ đột nhiên vang lên giữa thinh không.
Tử Khiết như tìm thấy được tia sáng trong vô vọng, liền gọi lớn.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai nghe thấy không?”
“Ai vậy? Người vừa lên tiếng là ai?”, nữ nhân vừa rồi cất tiếng hỏi.
“Ta bị lạc trong rừng này. Mau giúp ta!”, Tử Khiết khẩn thiết cầu xin.
Lát sau, một nữ nhân mặc y phục đen chạy đến. Người đó không ai khác chính là Thường Tận. Nếu không phải vì đang đi tìm Khổng linh thú, nàng sẽ không ở đây giờ này.
– Ngươi là ai? Tại sao lại vào rừng giờ này? – Thường Tận hỏi.
– Quả là một đại mỹ nhân – Tử Khiết dù sắp lả đi vẫn không quên buông lời tán tỉnh nữ nhân.
– Câm mồm! – Thường Tận quát lớn, đoạn rút kiếm chĩa vào cổ Tử Khiết – Mau nói rõ danh tính, bằng không ta sẽ ngay lập tức giết ngươi.
– Ấy ấy đại mỹ nhân, đừng nổi nóng. Ta nói là được chứ gì. – Tử Khiết với ánh mắt ái ngại khẽ dùng một ngón tay đẩy mũi kiếm chĩa sang hướng khác rồi đáp – Ta tên là Tử Khiết, đến đây cũng chỉ để bái sư. Vì trời tối nên ta chỉ đang nghỉ chân dưới chân núi, chẳng biết đi loanh quanh thế nào lại lạc vào sâu trong này. Nếu nàng có thể giúp ta ra khỏi đây, ta nguyện sẽ dùng thân báo đáp.
– Hừ, ai cần cái tấm thân rách nát của ngươi. – Thường Tận thu kiếm lại – Nếu ngươi đã muốn đến bái sư, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi lên núi.
Tử Khiết gãi đầu, tỏ vẻ ngại ngần:
– Nhưng mà, ta vẫn còn một vị bằng hữu đang chờ ở dưới núi.
– Vẫn còn ư?
Thường Tận dẫn Tử Khiết xuống chân núi để tìm Huyết Vân nhưng chàng cũng chẳng có mặt ở đó.
– Người đâu?
– Quái lạ, ta bảo huynh ấy chờ ta ở đây cơ mà.
Thường Tận lại chĩa kiếm vào cổ Tử Khiết:
– Ngươi dám lừa ta. Mau nói xem, mục đích của ngươi là gì?
– Ấy ấy đại mỹ nhân xin hãy bình tĩnh. Có lẽ Huyết Vân không thấy ta quay lại nên mới đi tìm thôi mà. Ta thề có trời xanh chứng giám, ta không hề lừa dối nàng nửa câu.
Thấy Thường Tận có vẻ không tin, chàng lại đưa hai ngón tay lên làm biểu tượng thề thốt. Chợt đằng sau có tiếng động lớn. Cả hai đồng loạt quay lại và không khỏi trợn tròn mắt.
Huyết Vân chạy phía trước còn Huyết Linh thú đang rượt đuổi phía sau.
“Bông Gòn Nhỏ!”, Thường Tận thốt lên.
Huyết Vân vừa chạy vừa lẩm nhẩm một đạo chú gì đó, rồi đột nhiên quay phắt lại, dùng nội lực thi triển một đòn lên người Huyết Linh thú. Thấy vậy, Thường Tận nhanh chóng bay vào chắn trước mặt Huyết Linh thú, dùng lực phản lại.
Sức mạnh của Thường Tận nhanh chóng lấn áp Huyết Vân, khiến chàng bật ra xa chục thước và thổ huyết dữ dội.
“Huyết Vân, ngươi không sao chứ?”, Tử Khiết nhanh chóng chạy lại đỡ Huyết Vân, đồng thời can ngăn Thường Tận, “Là bạn của ta, đừng hại huynh ấy.”
Lúc này, Thường Tận mới nói với Khổng Linh thú:
“Bông Gòn Nhỏ, đừng nghịch nữa!”
Khổng Linh thú bỗng thu nhỏ lại thành hình dạng một chú thỏ con nhỏ chỉ bằng một bắp tay. Tử Khiết mắt tròn mắt dẹt trước cảnh tượng vừa rồi:
– Đừng nói với ta, con thỏ này chính là thứ hung dữ vừa đuổi theo bằng hữu của ta!
Thường Tận lườm hắn một cái:
– Nếu đã tìm được bạn của ngươi rồi thì nhanh chóng theo ta lên núi, chớ có ở đây nhiều lời.
– Được được, mọi việc đều nghe theo lời nàng! – Vừa nói Tử Khiết vừa nở một nụ cười tỏa nắng dịu dàng về hướng Thường Tận.
Tuy nhiên nàng chẳng mảy may để ý, chỉ nhanh chóng xoay người rời đi. Tử Khiết vội dìu Huyết Vân đi theo để bắt kịp nhịp chân nàng. Huyết Vân cảm thấy có gì đó ám muội tỏa ra từ người nữ nhân này, nhưng không mường tượng được chính xác là gì. Chàng nói với Tử Khiết:
– Nàng ta là ai? Có thể tin được không?
– Ây da, vị huynh đài này, ngươi đừng có căng thẳng như vậy. Theo kinh nghiệm của ta, hễ mỹ nhân khuynh thành như vậy, thì chắc chắn là người tốt. Huynh không cần lo lắng, cứ việc yên tâm…
Chưa nói hết câu thì đột nhiên cả người chàng bị thứ gì đó kéo ngược lên. Không chỉ có chàng, cả Huyết Vân cũng bị treo ngược lên cành cây. Thường Tận đang đi phía trước lúc này mới quay lại, hai tay nàng khoanh trước ngực nhìn hai người họ với vẻ mặt bình thản, không có một chút biểu hiện bất ngờ.