Đọc truyện Tái Sinh – Chương 46: Chiến thần Quang Đại
Tin tức Thường Tận san bằng Thiên cung nhanh chóng truyền đi khắp ngũ giới, khiến cho người người e sợ. Quỷ vương nhân cơ hội này liền sai người đến Thiên cung xin nàng thu nhận Quỷ giới dưới trướng của mình. Nàng cười khẩy:
– Mới vậy đã sợ mất mật rồi – Đoạn quay qua hỏi Ninh Tư – Ngươi có muốn làm Quỷ Vương không?
Ninh Tư phây phẩy quạt, cười nói:
– Ngươi hiểu rõ ta mà.
– Được, vậy cứ quyết định thế đi.
Nàng ra lệnh cho sứ giả đưa Ninh Tư trở về Quỷ giới nhậm chức, còn bản thân thì đích thân thị sát một vòng quanh Thiên giới nhằm chấn chỉnh nội bộ.
Thường Tận lặng lẽ rảo bước qua những sàn gạch lát đá hoa cương, những trần nhà phủ ngọc thạch, những vườn hoa lung linh màu sắc, để rồi dừng chân lại trước Ninh Dương điện. Ký ức nhiều năm trước chợt ùa về trong tâm trí nàng.
Ngày đó, nàng vì Tử Khiết mà hết lời cầu xin phụ thân giao ra linh thạch, để rồi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ngày hôm ấy nàng còn nhớ rõ, từng cánh hoa đào nhàn nhạt rơi trước hiên cửa, phủ kín cả lối ra vào.
Nàng mở cửa ra, nhẹ bước vào trong. Chiếc giường gỗ trải đệm vàng vẫn ở đó nhưng người nay chẳng còn. Nàng dường như có thể hình dung được chính xác tư thế của Tử Khiết ngày hôm đó, lặng im bất động nhưng nét mặt vẫn vô cùng ưu tú xuất thần.
Tử Khiết chính là như vậy, chàng có thể thiếu sót rất nhiều, chỉ có nhan sắc là không thiếu. Đến bây giờ Thường Tận vẫn không hiểu nàng đã phải lòng chàng ở điểm nào, là dung nhan của chàng, hay là vẻ cợt nhả phong lưu của chàng. Nàng là thật lòng thật dạ yêu chàng, hay là vì những hành động của chàng trước đây làm cho cảm động.
Dù là vì điều gì đi chăng nữa, thì tất cả đã không còn quan trọng. Đến cuối cùng, đối với nàng thì Tử Khiết cũng chỉ là một kẻ phản bội. Chàng là một kẻ lừa gạt, lừa gạt nàng đến thân tàn ma dại. Chàng còn nghiễm nhiên soán ngôi Thiên đế để trở thành kẻ thù số một của nàng. Nàng tự hứa với lòng mình, chỉ cần Tử Khiết còn sống, nàng sẽ không buông tha cho chàng.
Thế nhưng không hiểu tại sao, khóe mắt nàng lại chợt thấy cay cay.
“Tất cả đều đã qua rồi”, nàng tự nhủ, từ đôi mắt ngấn nước của nàng có vài giọt lệ bất giác rơi xuống.
– Sức mạnh trong người ngươi là từ đâu mà có? – Giọng nói vang lên từ sau lưng khiến nàng giật mình quay lại.
– Ngươi là ai? – Thường Tận hỏi. – Là người của Thiên giới? Tại sao vẫn còn bình an đứng đây? Lẽ ra ngươi đã nên bị giam lại cùng những người khác.
– Ta là Quang Đại. – Nam nhân nọ đáp.
– Quang Đại… Cái tên này rất quen.
– Rất giống Minh Đại đúng không?
– Đúng vậy – Nàng đột nhiên nhớ ra – Ngươi và hắn có quan hệ gì?
Quang Đại cười khẩy:
– Còn có thể là gì được nữa? Ta và hắn chính là anh em.
– Anh em? Nói vậy thì… ngươi đã biết nguồn gốc sức mạnh của ta. Nếu hai người đã là anh em, thì ắt hẳn ngươi cũng không thua kém hắn. Tại sao hôm nay không ra tay đối phó với ta?
– Không cần thiết. – Quang Đại đáp.
Thường Tận không hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn nên hỏi lại:
– Tại sao lại nói vậy?
Quang Đại nhìn Thường Tận, rồi lại nhìn xa xăm. Hắn đáp:
– Ta sớm đã chẳng vừa mắt tên Thiên đế đó. Năm xưa nếu không phải vì hắn, anh trai ta cũng không phải bỏ mạng.
– Chẳng phải là hi sinh vì đại cuộc hay sao? Vì cớ gì lại trách Thiên đế?
– Ngày đó hai anh em chúng ta là Chiến thần cai quản cả một vùng trời, có ai mà không nể sợ. Ngươi nghĩ một Quỷ vương nhỏ nhoi cũng khiến anh trai ta phải dùng cả Nguyên thần để phong ấn ư?
– Ý ngươi là…
– Nếu không phải vì Thiên đế lo lắng sức mạnh của chúng ta kìm hãm thế lực của hắn thì anh trai ta đã không bị gài bẫy mà chết. Cái gì mà hi sinh vì đại cuộc? Tôn vinh tên tuổi thì có ích gì? Cuối cùng cũng bỏ xác nơi sa trường. Tất cả đều là cái bẫy do Thiên đế giăng ra.
Thường Tận cười khẩy:
– Xem ra hắn đã giở trò với khá nhiều người. Vậy… ngươi định sẽ theo phe ai? Thiên đế hay là ta?
– Ta tất nhiên chẳng theo phe ai cả. Có điều… Ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Thiên đế vẫn còn nắm trong tay Ngũ linh thạch. Hắn có thể trở lại phản công bất cứ lúc nào. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.
– Việc này ngươi không cần lo. Tất cả đều đã nằm trong dự tính của ta. – Thường Tận tự tin đáp.
…
Giữa cuộc đại chiến, Bích Ngọc mang theo Tử Khiết xuống nhân gian trú ẩn. Thủy cung đã không còn an toàn sau khi Thường Tận đánh chiếm Thiên giới. Nàng đưa Tử Khiết vào trong một hang động sâu trong núi, dùng linh lực tạo thành một màn chắn bảo vệ cho chàng.
Nguyên thần của chàng sau khi nhận hai nhát đâm của Thường Tận thì sớm đã tiêu tán, chỉ còn lại một tiên thể vô tri vô giác. Bích Ngọc lấy dao găm, đâm một nhát vào tim mình, dùng máu ở đó nhỏ vào miệng Tử Khiết cho chàng uống, hi vọng có thể giữ gìn được thân thể không thối rữa.
Nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đau khổ. Ngày hôm nay lẽ ra là ngày vui nhất của nàng, nhưng tất cả đều hóa thành ác mộng khi Thường Tận xuất hiện. Phu quân của nàng, người mà nàng dùng cả thanh xuân để yêu thương, cho đến lúc chết cũng không ra tay với tình địch của nàng. Nỗi uất hận này, nếu nàng không rửa sạch thì cả đời này sẽ phải sống trong giằn vặt.
Nàng nhẩm chú truyền tin cho Thiên đế và Thủy thần, hi vọng một trong hai người đọc được mà đến tương cứu, dù nàng chẳng mong mỏi gì nhiều. Nàng cũng biết hai người đối phó với Thường Tận cũng có thể lành ít dữ nhiều. Lúc đó nàng chẳng nghĩ nhiều, bỏ mặc tất cả, chỉ đưa Tử Khiết đi, quả thực cũng không hợp đạo lý cho lắm.
Người ta nói rằng con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, e cũng là ý này. Trong lúc nguy khốn, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới là Tử Khiết thay vì cha mình. Đến khi nhớ đến phụ thân mình thì cũng đã muộn, ông đã sớm bị giam trong Thiên lao, không thể thoát ra ngoài.
May mắn thay, Thiên đế đã đọc được lời nhắn của Bích Ngọc, lập tức lên núi Yên Tử hội ngộ với hai người. Ông dùng Hồng linh thạch để tụ hồn vào thể cho Tử Khiết, giúp chàng thuận lợi hồi sinh. Sau đó ông quay sang căn dặn Bích Ngọc:
– Tuy hồn đã nhập lại vào xác, nhưng thần trí vẫn chưa khôi phục, vì vậy ta cần con phải canh chừng nó, mỗi ngày đều độ khí để giúp nó sớm ngày tỉnh lại.
– Xin Phụ vương yên tâm, nhi thần đã rõ. Con nhất định sẽ đánh thức chàng ấy.
Thiên đế gật đầu an tâm:
– Thiên cung nay đã bị chiếm cứ, ngay cả Thủy cung cũng đã bị sáp nhập vào Ma giới. Ta cần phải đi làm một số chính sự. Chuyện của Tử Khiết đành trông cậy cả vào con.
– Bích Ngọc nhất định không phụ sự ủy thác của Phụ vương.
Thiên đế rời đi. Nơi ông đến chính là Quỷ giới. Ninh Tư vừa trở về nhậm chức ở đây, thay thế cho cha mình cai quản Quỷ giới. Hắn đắc ý nhìn vẻ mặt khó ưa của Ninh Tề cùng mẫu thân. Tuy Ninh Tề là con của chính thất và được Phụ vương ưu ái hơn nhưng cuối cùng người nắm quyền lại là Ninh Tư, thử hỏi Ninh Tề làm sao lại không căm tức. Mà Ninh Tề càng tức tối thì Ninh Tư lại càng hả dạ.
“Ta chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này.” – Ninh Tư thầm nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên.
Hắn cho người tu sửa lại Tàn Sinh điện, nơi hắn đã ở từ nhỏ đến lớn, khiến cho nơi này trở thành một cung điện nguy nga tráng lệ để xứng với vị trí Quỷ Vương mà hắn đang nắm giữ. Hắn nhận Binh phù từ tay Quỷ Vương mà lòng tràn ngập sung sướng. Hắn có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh quyền lực đang run lên trong tay hắn.
Nắm Binh phù trong tay, hắn đi đến quân doanh, ra lệnh cho binh lính tập luyện. Tất cả đều tuân lệnh răm rắp khiến hắn rất đỗi hài lòng đến mức mất đi sự cảnh giác vốn có thường ngày.
Hắn không biết rằng Quỷ vương đã âm thầm dặn dò quân lính sau lưng hắn, để họ giả vờ làm theo mọi yêu cầu của Ninh Tư, nhưng thực chất tất cả đều là đóng kịch. Ninh Tư hóa ra cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, một con bù nhìn chính hiệu nhưng hắn đã không còn đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Chiến thắng đến quá bất ngờ khiến con người ta chẳng còn đủ minh mẫn để đối phó với cạm bẫy.
Quỷ Vương âm thầm gặp Thiên đế ở mật thất, trao đổi kế hoạch chiếm lại Thiên cung. Tuy ngoài mặt Quỷ Vương tỏ ra sợ chết và xin quy phục về dưới trướng Thường Tận, nhưng sau lưng hắn lại bí mật cấu kết với Thiên đế. Đội quân mà Ninh Tư đang ngày đêm bồi dưỡng, sẽ chính là vũ khí dùng để chống lại Thường Tận.
Ninh Tư ngày ngày đều viết thư thông báo tình hình ở Quỷ giới cho Thường Tận, khiến nàng rất an tâm. Trước giờ nàng chưa từng hoài nghi khả năng của Ninh Tư, vì vậy cũng chẳng có chút đề phòng nào. Điều nàng bận tâm lúc này chính là cục diện chưa ổn định ở Thiên giới, thêm nữa ở Ma giới hiện không có người giám sát, rất dễ bị giở trò.
Nàng thắt chặt an ninh ở Thiên giới, cho người canh phòng suốt ngày đêm. Thiên lao cũng được gia cố chặt chẽ để không ai có thể thoát ra. Toàn bộ tù nhân của Thiên giới đều bị giam giữ ở đó, ngoại trừ Quang Đại, vì có muốn cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Thường Tận giao cho Dạ Khuyết canh giữ ở Thiên giới, còn bản thân thì đem theo Quang Đại trở về Ma giới để chấn chỉnh nội bộ. Nàng mang hắn theo không chỉ vì tin tưởng, mà còn để đề phòng hắn. Một kẻ mạnh như vậy nếu thả ra cho hắn tự do tự tại, không biết hắn sẽ làm nên chuyện gì. Vì vậy giữ hắn lại bên cạnh mình có vẻ là chủ kiến khôn ngoan.