Tái Sinh

Chương 19: Manh mối bị che giấu


Đọc truyện Tái Sinh – Chương 19: Manh mối bị che giấu

– Thường Tận, nàng đi đi. Ta sẽ ở lại làm con tin. – Tử Khiết đề nghị.

– Nếu vậy, ta ở lại cùng huynh. – Huyết Vân tiếp lời.

Thường Tận có vẻ lưỡng lự. Để Tử Khiết cùng Huyết Vân lại trong tay bọn họ, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Trong khi Thường Tận còn đang đắn đo thì Lam Hạc đã vội lên tiếng:

– Quyết định vậy đi. Mình ta và Thường muội đi điều tra là đủ rồi. Nhiều người có khi chỉ vướng víu thêm.

Thường Tận vẫn ngần ngừ không đáp. Trong khi đó, đám binh lính đã cởi dây trói cho hai người Thường Tận cùng Lam Hạc.

– Các ngươi chỉ có đúng ba ngày. Nếu không chứng minh được mình trong sạch, cả bốn người sẽ phải chết. – Mộc thần dõng dạc tuyên bố.

Thường Tận ngoảnh nhìn Tử Khiết lần cuối, cảm giác không nỡ rời xa. Đây là lần đầu tiên nàng do dự nhiều đến như vậy. Tử Khiết mỉm cười nhìn nàng, hai môi mấp máy nói điều gì đó. Tuy không phát ra thành tiếng nhưng nhìn khẩu hình miệng, nàng có thể đoán được đại ý trong câu nói của chàng.

“Nếu không tìm được manh mối, đừng bao giờ quay trở lại. Đừng lo cho ta.”

Thường Tận cố nén xúc động, quay đầu dứt khoát rời đi. Bằng mọi giá nàng phải tìm được chứng cứ, bằng mọi giá phải cứu Tử Khiết và Huyết Vân!

Khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, hai người một nam một nữ tiến vào khu rừng nơi lần đầu họ tìm thấy xác của Mộc Dung. Nàng ta chỉ chết cách đây hai ngày nên hi vọng rằng chỗ đất xung quanh vẫn còn đọng lại dấu vết.

– Nhìn cây cỏ xung quanh có thể đoán được người ra tay thủ pháp rất thâm hậu, chỉ một chiêu đã đoạt được mạng của Mộc Dung, bằng chứng là chẳng có dấu hiệu xô xát nào. Khi chết, Mộc Dung một thân nằm sấp, cũng có nghĩa là nàng ta bị ám toán từ phía sau mà không hề hay biết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. – Thường Tận suy đoán.

– Ta cũng nghĩ vậy – Lam Hạc đáp – Người ra tay sát hại nhất định hiểu rõ thân phận của Mộc Dung cũng như thói quen hàng ngày của nàng ta nên mới dễ dàng ra tay nhanh gọn. Động cơ ra tay của chúng cũng không phải là để cướp của, thế nên hôm trước khi chúng ta đến đây, Mộc Dung vẫn còn đeo khá nhiều trang sức.

– Nếu vậy… chẳng lẽ là giết người vì thù hận?

– Có khả năng…


– Huynh có nhớ hôm đó, khi chúng ta đang đi trong rừng thì nghe tiếng cầu cứu không? Nhưng khi chạy đến thì phát hiện ra xác chết đã cứng đờ lạnh ngắt.

– Điều này có nghĩa là…

– Chúng ta đã bị gài bẫy. Nhất định có người ở phía sau theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta. Sau đó tìm thời cơ sát hại Mộc Dung rồi lừa chúng ta tới để đổ tội.

– Lẽ nào lại thế? Chúng ta trước giờ hành hiệp trượng nghĩa, chưa từng gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Kẻ nào lại muốn hãm hại chúng ta chứ?

– Ta cũng không biết. Rốt cuộc kẻ muốn hại chúng ta là ai?

– Hừm, tiếp tục tìm kiếm xung quanh xem, biết đâu lại phát hiện ra manh mối gì đó. Ta qua bên này, còn muội qua bên kia xem sao.

Thường Tận gật đầu tán thành. Hai người chia làm hai hướng rồi bắt đầu tìm kiếm. Trong lúc đang dạt những tán cây để tìm lối đi, Lam Hạc bỗng thấy vật gì phát sáng trên mặt đất.

Hắn vội tiến lại gần để nhìn cho rõ thì phát hiện một vật nhỏ bằng hạt đậu. Hắn nâng lên xem xét và bỗng giật nẩy mình.

“Thứ này chẳng phải là hoa tai của Tuyết Cơ sao? Không, có thể là vật giống vật thôi. Nhưng mà… loại hoa tai này được đặc biệt làm riêng cho Tuyết Cơ, trên đời sao có thể có cặp thứ hai chứ?”

Ngay lúc ấy, Thường Tận chạy tới:

– Bên kia chẳng có gì cả. Huynh có tìm thấy gì không?

Lam Hạc nhanh như chớp giấu chiếc hoa tai vào trong lưng quần, đoạn đáp:

– Ta cũng không tìm thấy gì cả.

Thường Tận thở dài:


– Phải làm sao đây? Trời sắp tối rồi mà chúng ta vẫn giậm chân tại chỗ.

– Ta thấy cũng mệt rồi. Hay là chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng mai lại điều tra tiếp. Dù sao bây giờ trời tối cũng không thấy rõ đường nữa.

– Cũng đành vậy…

Hai người nhặt nhạnh củi khô chất thành một đống rồi nhóm lửa sưởi ấm. Cả ngày nay không có gì lót dạ nên Thường Tận cảm thấy có chút nôn nao.

– Muội đói không? Ta đi tìm chút hoa quả nhé. – Lam Hạc đề nghị.

Thường Tận lắc đầu:

– Không cần đâu, muội vẫn cầm cự được. Không biết Tử Khiết cùng Huyết Vân thế nào rồi. Bọn họ ở trong đó còn phải chịu khổ hơn chúng ta.

Lam Hạc cười hắt ra:

– Khổ sở gì chứ. Bọn chúng ở trong ngục có cơm bưng nước rót, phòng ngủ ấm áp, đâu phải chịu cảnh màn trời chiếu đất như chúng ta. Muội nên tự lo cho bản thân mình thì hơn.

Thường Tận ngồi bó gối, đồng thời đưa hai tay lại gần ngọn lửa hơn để sưởi ấm, nàng trầm ngâm một lúc rồi đáp lại:

– Cũng mong là vậy.

Trong lúc đó, Tử Khiết và Huyết Vân vẫn đang bị trói vào hai gốc cây. Lính gác cứ thế thay phiên nhau canh chừng hai người. Tử Khiết đã nhiều lần kêu khát như tuyệt nhiên chẳng có kẻ nào bận tâm. Bọn chúng chỉ lạnh lùng đáp:

– Các ngươi cũng sắp chết rồi. Uống thêm một ngụm nước có cải thiện gì không?


Tử Khiết hừ lạnh, đáp lại bọn chúng:

– Vậy thì các ngươi lầm to rồi. Thường Tận nhất định sẽ quay lại cứu chúng ta.

Mặc dù nói như vậy, Tử Khiết vẫn mong rằng Thường Tận sẽ không quay lại. Nữ nhân kia chết không đối chứng giữa đồng không mông quạnh, cho dù có tìm đến hết đời cũng chưa chắc đã có manh mối gì. Nếu đã như vậy, thà rằng Thường Tận trốn đi để bảo toàn tính mạng, còn hơn quay lại đây để chết cùng chàng.

Trong trường hợp xấu nhất, chàng hi vọng vận may của mình sẽ linh ứng. Tử Khiết cố gắng cắn môi mình cho máu bật ra. Lúc giọt máu rơi xuống, chàng niệm một đạo chú gì đó. Giọt máu ngay tức thì được bao quanh bởi một lớp linh khí, sau đó theo làn gió bay đi thật xa.

Tử Khiết khẽ nhoẻn miệng cười. Cho dù chàng có bị xử tử, khiến cho hồn bay phát tán thì cũng chẳng còn gì phải hối tiếc. Đời này chàng đã gặp được Thường Tận, người chàng yêu thật lòng. Chàng cũng đã gặp được Huyết Vân, bằng hữu vào sinh ra tử.

Chàng không sợ chết, chàng chỉ lo lắng rằng Huyết Vân cũng sẽ tận diệt cùng mình. Mà chàng thì lại hi vọng hắn có thể sống bình bình an an thêm nhiều năm nữa. Hắn là một người tốt, mà người tốt thì xứng đáng nhận được cái kết có hậu.

– Huynh đang nghĩ gì vậy? – Huyết Vân hỏi.

Tử Khiết nói lảng sang vấn đề khác:

– Ta đang nghĩ, nếu chúng ta thoát khỏi kiếp nạn này, việc đầu tiên mà ta cần làm là gì.

– Huynh có sợ chết không?

– Ta tất nhiên không sợ. Ta đã sống quá lâu rồi. Trong quãng thời gian đó, mỗi ngày đều trôi qua tẻ nhạt. Cho đến khi ta gặp nàng ấy… – Tử Khiết nhìn về xa xăm, ánh mắt màu xanh ngọc bích của chàng phảng phất một sự mãn nguyện – Cho đến khi ta gặp nàng ấy, mỗi ngày của ta đều trở nên có nghĩa. Đối với ta, nhiêu đó là quá đủ. Vậy còn huynh, huynh có sợ chết không?

Huyết Vân cười nhạt:

– Một người đã chết, cớ sao lại phải sợ chết?

– Nhưng cái chết này không giống vậy. Bị giết bởi vạn tiễn của Mộc thần, huynh chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh.

– Vậy cũng có hề gì. Một người theo đuổi đại nghiệp như ta, vốn đã sớm xem sự chết nhẹ tựa lông hồng. Ta chỉ tiếc là mình chưa kịp nhìn thấy thành tựu.

– Đại nghiệp mà huynh nói đến là gì vậy? Huynh đang theo đuổi thứ gì đó ư?


– Phải, ta đang theo đuổi một thứ hư ảo, một thứ mà ta phải đánh đổi bằng những điều mà ta trân quý nhất.

– Đánh đổi nhiều như vậy, hi vọng rằng huynh sớm ngày đạt được ý nguyện.

Tử Khiết chưa kịp dứt lời thì một cơn gió ở đâu đột nhiên thổi tới, kèm theo sớm chớp đùng đùng. Tiếp đó là màn mưa như trút nước. Đám binh lính thấy vậy liền bỏ gác trở về Mộc thanh điện để tránh bão.

Chỉ còn hai người Huyết Vân và Tử Khiết ở lại, dưới cơn mưa lạnh lẽo như tát vào mặt. Gió giật liên hồi từng cơn, xô ngã một số cây con trong rừng. Tán lá phía trên ngọn cây nơi hai người đứng cũng bị xô đẩy ngả nghiêng đến mức rụng sạch lá.

Tử Khiết và Huyết Vân nhắm mắt lại, cảm nhận từng giọt mưa rơi xuống cơ thể mình. Cơn mưa lạnh buốt dội xuống liên tục từ tối mịt đến sáng hôm sau.

Khi đám binh lính quay lại thì cả hai người đều đã ướt sũng. Tử Khiết lúc này toàn thân lạnh cóng, hai bờ môi trở thành một màu trắng bệch. Chàng nhắm nghiền mắt, hai con ngươi chao đảo liên tục như thể chàng đang lạc trong một ác mộng nào đó.

Huyết Vân ở bên cạnh cũng cảm thấy cơ thể mình đang yếu dần. Nếu không phải vì dây trói đoạn linh, bọn họ cũng không đến nỗi như vầy.

Đêm qua khi cơn mưa ập tới, Thường Tận và Lam Hạc đã kịp trú chân dưới một ngôi miếu hoang. Khi mặt trời vừa ló dạng thì cũng là lúc Thường Tận tỉnh dậy. Nàng nhanh chóng vớ lấy kiếm của mình rồi tiến vào rừng để tiếp tục cuộc điều tra.

Việc làm này của nàng kể ra có thể gọi là mò kim đáy bể. Manh mối duy nhất còn sót lại có lẽ chính là chiếc hoa tai mà Lam Hạc nhặt được, nhưng y đã sớm che giấu nó, nhằm bảo vệ cho Tuyết Cơ.

Không ai có thể ngờ được rằng, người mà Lam Hạc thầm thương trộm nhớ lại là cô con gái ngang ngược của Tu chân Trưởng môn, Nguyễn Tuyết Cơ. Từ khi Lam Hạc còn nhỏ đã được Thượng Lang thu nhận làm đệ tử. Y ngày ngày sát cánh bên Tuyết Cơ, học chung, chơi chung và nghịch phá chung.

Nàng thiếu nữ Tuyết Cơ ngây thơ trong sáng ngày đó là giấc mộng thời tươi trẻ của Lam Hạc mà cả đời này chàng sẽ không bao giờ quên. Dù cho sau này khoảng cách giữa hai người trở nên lớn dần, khiến nàng không còn chơi đùa với hắn nữa, thì đối với Lam Hạc, tình yêu thuở ban đầu ấy vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Đứng trước ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, Lam Hạc cũng không ngần ngại bao che cho nàng, dù cho ngày mai y có thể phải trả giá bằng hồn phách của mình. Bất quá hắn vẫn còn có thể bỏ trốn, vậy thì Mộc Thanh sẽ giết Huyết Vân cùng Tử Khiết, hai kẻ mà hắn vốn đã không vừa mắt.

Nghĩ vậy, Lam Hạc quyết định sẽ không nói cho Thường Tận biết về chiếc hoa tai mà y tìm được. Thay vào đó, hắn khuyên nhủ nàng:

– Có tìm nữa cũng vô dụng. Vụ án này đã định sẵn là bế tắc. Chi bằng chúng ta nhân lúc còn sớm hãy mau trốn đi. Đợi đến ngày mai khi thời hạn ba ngày kết thúc, Mộc thần sẽ chỉ kết liễu hai người kia.

Thường Tận quay sang nhìn hắn, hai mắt tràn đầy vẻ căm phẫn:

– Huynh nói gì vậy? Hai người đó bị giữ ở lại, là vì để cho huynh có cơ hội sống đấy. Vậy mà huynh có thể thốt ra những lời đó ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.