Đọc truyện Tái Sinh – Chương 17: Chẳng màng sinh tử
Tử Khiết không mảy may bận tâm đến những lời Lam Hạc nói. Dù sao hắn nghĩ gì cũng không liên quan đến chàng.
Tử Khiết chỉ lo lắng không biết bọn họ có thể trụ được đến bao giờ. Trong khi đó, Huyết Vân càng ngày càng trở nên lép vế so với Ninh Tư.
So với lần chạm trán trước, thì lần này linh lực của Ninh Tư tiến bộ thấy rõ. Tuy rằng thủ pháp của Huyết Vân vô cùng nhanh gọn, mạnh mẽ, nhưng đối kháng thời gian dài thì nội lực càng giảm sút, không thể nào đấu lại Ninh Tư.
“Quái lạ, sao hắn đột nhiên lại mạnh lên gấp bội. Chẳng nhẽ… là nhờ Linh thạch?”, Huyết Vân nghĩ thầm.
– Ngươi đoán không sai. Trong người ta giờ đây đã có một viên Linh thạch cướp được từ nhân thế. Ngươi nghĩ ta giết nhiều người như vậy mà không thu hoạch được gì sao? – Ninh Tư đột nhiên lên tiếng đáp lại suy nghĩ của Huyết Vân.
“Chết tiệt. Hắn đọc được suy nghĩ của mình sao? Nếu viên linh thạch đầu tiên đã thuộc về hắn, thì mình nhất định không thể nhân nhượng được nữa.”
Ninh Tư cười nhếch mép. Chẳng biết chàng có đọc được suy nghĩ của Huyết Vân không, nhưng việc chàng sở hữu một viên Linh thạch, cũng đã đủ làm Huyết Vân lo lắng.
Hai người đánh nhau thêm ba chiêu nữa thì Huyết Vân bị đẩy bật ra xa, cổ họng hộc máu liên hồi. Thấy vậy, Thường Tận cũng xông tới hòng chặn tay Ninh Tư. Nàng cũng đã nhận ra sự thay đổi đáng kể trong linh lực của hắn.
Vốn đã bị trọng thương, lại thêm vài chưởng pháp của Ninh Tư, nàng dù một thân thủ pháp phi phàm cũng không trụ được lâu. Sau khi đánh ngã Thường Tận, Ninh Tư toan dùng quạt cứa cổ nàng một phát đoạt mạng.
Nàng bất lực nhìn chiếc quạt xoay như chong chóng đang nhằm hướng mình bay tới. Thuấn Minh từ xa trông thấy liền cố gắng phá vòng vây để chạy đến chỗ nàng nhưng không kịp.
Ngay lúc ấy, Thường Tân tưởng như thân xác đã tan thành cát bụi thì đột nhiên thấy yên ắng lạ thường. Phía trước nàng, một thân nam nhân đang che chắn, hào quang xung quanh chàng tỏa ra rực rỡ như ánh mặt trời.
Người đó chính là Tử Khiết. Trong cơn nguy khốn chàng đã không ngại bị bại lộ thân phận mà dùng linh lực đối kháng lại Ninh Tư. Chàng nhẹ nhàng phẩy tay một cái, chiếc quạt đã quay ngược trở lại, chém vào vai Ninh Tư.
– Khá lắm. Thì ra bấy lâu nay ngươi giả vờ vô dụng? – Ninh Tư ôm vai cười khổ.
– Nếu không phải ngươi ép ta, thì ta cũng không phải ra tay. – Tử Khiết đáp.
– Rốt cuộc ngươi là ai? Cho dù ngươi có Linh thạch trong người nhưng tu vi lớn như vậy nhất định không phải người tầm thường.
– Ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi.
– Tử Khiết, mau đoạt lấy Linh thạch trong người hắn! – Thường Tận dùng hết sức bình sinh để nói với chàng.
– Được, Linh thạch này, ta sẽ lấy giúp nàng. – Tử Khiết đáp một cách chắc nịch.
Chàng xông tới dùng tay không đánh nhau với Ninh Tư. Đứng trước Tử Khiết, hắn đột nhiên trở nên yếu đuối hẳn. Ninh Tư không ngờ bản thân một lần nữa lại thất thủ.
Hắn bị Tử Khiết đánh ngã sóng soài giữa nền cát. Lúc này Tử Khiết đi tới, dùng sức lôi Linh thạch từ trong lồng ngực Ninh Tư ra. Thế nhưng Linh thạch tưởng sắp về tay thì lại vụt mất.
Từ đâu phóng đến một luồng khí như vũ bão, đẩy bay Tử Khiết ra xa cả chục thước. Một kẻ mặt mũi bặm trợn, râu tóc xồm xoàm xuất hiện, đứng chắn trước người Ninh Tư.
– Hoa Tử Khiết! Dám động đến người của Quỷ Vương ta. Ngươi quả là chán sống rồi!
Nói đoạn Quỷ Vương lao đến bóp cổ Tử Khiết, nâng chàng lên không trung, tay còn lại dùng nội lực toan hút Linh thạch của chàng ra ngoài.
Tử Khiết dùng sức chống trả kịch liệt nhưng vẫn không áp chế được nội công thâm hậu của Quỷ Vương. Luận về tu vi, chàng không kém hắn là bao. Nhưng Quỷ Vương này tồn tại trong Ngũ giới này từ thuở khai thiên lập địa, sức mạnh tất nhiên không tầm thường.
Chàng cho dù một thân mang nửa tu vi của Thiên đế, cộng thêm sức mạnh của Linh thạch, cũng khó mà đối phó được Quỷ Vương.
Nhìn viên ngọc đang dần bị lấy ra khỏi lồng ngực của Tử Khiết, Thường Tận đột nhiên thấy đầu đau như búa bổ. Cảnh tượng này dường như nàng đã thấy ở đâu đó.
Nàng dùng hết sức bình sinh, lẩm nhẩm đọc Xả thân chú.
– Thường Tận, nàng điên rồi! Mau dừng lại đi. Một khi dùng chú này, dù thắng hay thua đều phải chết, nàng có biết không? – Thuấn Minh gào lên bất lực.
Thường Tận bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn. Nàng chỉ biết rằng Tử Khiết không thể chết, còn Linh thạch lại càng không thể lọt vào tay Quỷ Vương.
Thấy nàng liều mạng như vậy, Thuấn Minh chẳng còn cách nào khác đành cùng niệm Xả thân chú với nàng. Có điều chàng còn niệm thêm một đạo chú khác nữa nhưng không rõ là gì.
Xung quanh hai người Thường Tận và Thuấn Minh có một luồng sáng lớn dần lên, bắt đầu xâm lấn đến chỗ Quỷ Vương, khiến hắn rụt tay lại. Quỷ Vương cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt. Da thịt hắn bị nóng chảy đau rát khó tả.
Trước tình cảnh tính mạng bị đe dọa, Quỷ Vương đành bỏ mặc Linh thạch, đem theo Ninh Tư chạy thoát thân.
Quỷ Vương rời đi rồi, Xả thân chú bắt đầu có tác dụng lên người Thường Tận và Thuấn Minh khiến cả hai hộc máu.
Tử Khiết vội vã chạy lại ôm Thường Tận, vùi đầu nàng vào lòng mình.
– Sao nàng lại ngốc như vậy? Ta cùng lắm chỉ bị cướp đi Linh thạch, còn nàng sẽ phải mất mạng. Có nhất thiết phải làm vậy không?
Thường Tận yếu ớt thì thào:
– Thuấn Minh… Thuấn Minh…
– Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ. – Tử Khiết hỏi.
Thường Tận đẩy Tử Khiết ra, lồm cồm bò đến chỗ Thuấn Minh. Chàng lúc này đã nằm yên bất động trên mặt đất.
Thường Tận khẽ lay lay vai chàng.
– Thuấn Minh, huynh mau tỉnh dậy.
Chàng vẫn không hề nhúc nhích. Thường Tận càng gào to hơn:
– Thuấn Minh huynh không được chết! Thuấn Minh! Mau tỉnh dậy!
Lam Hạc vội chạy đến kiểm tra hơi thở của Thuấn Minh sau đó vẻ mặt trở nên bần thần rồi ngã ngửa ra phía sau.
– Chuyện này là sao? – Tử Khiết hỏi.
– Hắn đã dùng thuật đổi mệnh, để đổi lấy cái chết từ Thường Tận. Người dùng Xả thân chú đã định sẽ mất mạng, chỉ có dùng cách đó hắn mới có thể bảo toàn mạng sống cho nàng ta.
Thường Tận gọi tên Thuấn Minh đến mức lạc cả giọng nhưng chàng vẫn không tỉnh dậy. Thuấn Minh đã sớm hồn lìa khỏi phách. Có lẽ chàng đã đi đến Cửu Tuyền. Một ngày nào đó, nếu may mắn, bọn họ vẫn có thể gặp lại.
Tuy nhiên, đối với Thường Tận mà nói, điều này đau đớn đến tận tâm can. Nàng trước giờ một thân cô độc, chưa từng cầu ai quan tâm đến mình, lại càng không muốn ai vì mình mà phải chết.
Thuấn Minh cả đời quanh minh lỗi lạc, là tấm gương sáng cho toàn Tu chân giáo phái. Ước mơ lớn nhất của chàng chính là tu thành chín quả, trở thành tiên nhân để cứu giúp chúng sinh vạn vật.
Vậy mà đùng một cái, chàng đã chẳng còn tại thế. Chàng rốt cuộc lại vì một người hoàn toàn xa lạ mà hi sinh tính mạng. Nàng từ nay há có thể sống yên lòng?
Nhìn Thường Tận đau khổ thấu tận tâm can, Tử Khiết nghĩ rằng mình đã thua cuộc.
“Thì ra nàng yêu hắn đến như vậy. Trước giờ tuy rằng ta luôn buông lời bỡn cợt, nhưng thật ra đã sớm đem hình ảnh nàng khắc cốt ghi tâm. Chỉ tiếc rằng, tâm trí nàng đã thuộc về người khác…”
Chàng không thể biết được, Thường Tận đối với Thuấn Minh, là cảm giác mang nợ, là tình cảm đồng môn, là một sự biết ơn cũng như sự áy náy. Chàng cho rằng nàng yêu Thuấn Minh, còn trong lòng nàng thực sự là ai, có lẽ chàng chẳng bao giờ biết.
Ngày hôm sau, tang lễ của Thuấn Minh diễn ra ngắn gọn. Chỉ có bốn người Thường Tận, Tử Khiết, Huyết Vân và Lam Hạc tham dự.
“Để huynh phải chịu ủy khuất rồi. Sau này, nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại ở Ma giới. Hi vọng rằng từ giờ đến lúc đó, huynh sẽ sống tốt.”
Thường Tận đốt giấy vàng cho chàng, nước mắt không ngừng tuôn. Từ khi mẫu thân nàng mất, đây là lần đầu tiên nàng khóc. Thường Tận vốn là một người mạnh mẽ, dù có gặp khó khăn đến đâu nàng cũng chẳng hề tỏ ra yếu đuối.
Nhưng hôm nay thì khác. Thuấn Minh vì nàng mà không tiếc hi sinh tính mạng. Ngược lại, nàng chẳng có gì để báo đáp. Ân tình này đối với nàng mà nói là quá lớn lao.
“Thuấn Minh, ta xin hứa, nhất định sẽ thay huynh thực hiện ước mơ còn dang dở. Huynh ở dưới suối vàng, xin hãy phù hộ cho ta.”
Nàng tâm ý đã quyết, từ nay cắt đứt thất tình lục dục, toàn tâm toàn ý tu đạo, sớm ngày trở thành tiên. Khi nàng tu thành chín quả rồi, sẽ chu du khắp thiên hạ, cứu giúp chúng sinh, hành thiện giệt ác.
Mạng sống này là Thuấn Minh cho nàng. Vì vậy, nàng tự nhủ nhất định sẽ không để Thuấn Minh phải thất vọng.
Sau khi ma chay xong xuôi, bốn người bọn họ lại lên đường. Điểm đến tiếp theo chính là Quỷ giới. Linh thạch trong người của Ninh Tư chưa lấy được, Thường Tận cũng không yên tâm đi tìm những viên Linh thạch khác.
– Nay âm mưu của Quỷ Vương đã lộ rõ. Nếu chúng ta không sớm ngày hành động, chưa biết hắn còn làm ra loại chuyện gì. – Thường Tận nói.
– Đúng vậy, chúng hãy ta nhanh chóng đến Quỷ giới, tìm giết Quỷ Vương báo thù cho Thuấn Minh huynh. – Lam Hạc tán thành đáp.
– Không được. Chúng ta vốn không phải là đối thủ của Quỷ Vương, lại còn chủ động tìm đến địa bàn của hắn, chỉ sợ không còn toàn mạng để thoát ra. – Tử Khiết vội vã khuyên can.
– Hừ, ngươi sợ chết thì cứ ở lại đây. – Lam Hạc buông lời mỉa mai – Ta và Thường Tận tự đi có khi còn làm nên chuyện. Mang người theo chưa biết chừng mất mạng như chơi.
Tử Khiết bỏ ngoài tai những lời châm biếm, ra sức ngăn cản Thường Tận:
– Lần trước giao chiến nàng cũng thấy rồi, cả Quỷ Vương lẫn Ninh Tư đều không dễ đối phó. Huống hồ đội quân của bọn chúng vô cùng đông và thiện chiến. Chúng ta chỉ có bốn người, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của chúng.
Thường Tận dửng dưng đáp:
– Ai nói chúng ta nhất định phải đối đầu trực diện với chúng? Âm thầm ra tay không phải là được rồi sao?
– Cho dù âm thầm ám toán cũng phải suy tính kỹ lưỡng. Nàng vội đi như vậy e rằng không thỏa đáng.
– Ý ta đã quyết. Nếu huynh muốn có thể đi cùng. Nếu không ta cũng chẳng ép.
Nói rồi nàng lạnh lùng rời đi. Lam Hạc nối gót theo nàng. Tử Khiết không còn cách nào khác, vì lo cho tính mạng của Thường Tận nên cũng đành đi theo. Huyết Vân tất nhiên cũng không bỏ mặc Tử Khiết. Cứ như vậy, bốn người lại tiếp tục hành trình đến Quỷ giới.