Đọc truyện Tái Sinh – Chương 14: Hồi phục linh lực
– Ngươi nói cái gì? – Thường Tận tỏ ra bất ngờ.
Huyết Vân chẳng qua chỉ là tùy tiện nói vậy nên ngay lập tức đổi đề tài:
– Ta vốn chỉ muốn mượn linh thạch của Tử Khiết để chữa mắt cho Ninh Tư, sau đó sẽ hoàn trả lại. Ngươi có thể đợi hắn ta hồi phục rồi, hẵng tìm hắn tính sổ không? Dù sao sát hại người không có sức chống trả cũng chẳng phải hành động của quân tử.
Thường Tận như hiểu ra điều gì đó. Có lẽ linh thạch mà Huyết Vân nói, chính là nguyên nhân khiến Tử Khiết bị bệnh nặng.
– Ngươi nghĩ rằng… ta quan tâm đến mấy thứ quân tử gì đó ư? – Thường Tận đáp – Ngươi lấy đi linh thạch của Tử Khiết, chẳng lẽ không màng đến sinh tử của hắn? Ngươi cứu sống kẻ thù của Tu Chân, chẳng lẽ không màng đến những linh hồn đã khuất?
Vừa nói nàng vừa nghiến mũi kiếm sâu hơn vào ngực Huyết Vân. Chàng cố nén cơn đau, bình tĩnh trả lời Thường Tận:
– Linh thạch này ta không có ý định độc chiếm, sau khi xong việc sẽ trả ngay. Còn những người đã chết ở Tu Chân giới, sau này gặp họ dưới Âm ti, ta nhất định sẽ chiếu cố.
– Dựa vào sức của ngươi, có thể làm gì giúp họ chứ?
– Chuyện đến nước này, ta cũng không giấu giếm nữa. Cha ta chính là Ma Tôn. Ta có thể cầu xin ông ấy, tìm một gia đình tốt cho bọn họ đầu thai.
– Ngươi nói cái gì? Cha ngươi là Trương Huyết Vũ?
Thường Tận đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vẫn chưa tin được những gì bản thân vừa nghe thấy.
“Sao ta lại không nghĩ ra từ đầu chứ? Huyết Vũ và Huyết Vân, rõ ràng là hai cái tên có liên quan đến nhau. Nếu đúng như lời hắn nói, vậy chẳng phải Huyết Vân chính là em trai cùng cha khác mẹ của ta?”
Trong giây lát, Thường Tận thoáng có chút mềm lòng. Nàng toan rút kiếm lại nhưng đột nhiên bị Huyết Vân giáng một đòn vào sau gáy, khiến Thường Tận toàn thân mềm nhũn, sau đó ngất xỉu ngay dưới chân chàng.
Huyết Vân tranh thủ cơ hội tiếp tục trị thương cho Ninh Tư. Lần này dù có phải đối đầu với cả thiên hạ, chàng vẫn phải cứu tính mạng hắn.
“Chẳng lẽ ta đối với hắn, thực sự là thứ tình cảm đó?”
Chàng thở dài, tiếp tục vận nội công. Nguồn linh lực mạnh mẽ từ linh thạch cuối cùng cũng có tác dụng. Đôi mắt của Ninh Tư sau đó hồi phục lại hoàn mỹ như lúc ban đầu. Trước khi Ninh Tư tỉnh dậy, Huyết Vân dùng linh thạch xóa ký ức của Thường Tận, sau đó đưa nàng rời khỏi động, trở về núi Bạch Mã.
Chàng lén đến phòng Tử Khiết để trả lại linh thạch. Buổi tối hôm đó, Tử Khiết bỗng dưng tỉnh dậy trước con mắt ngỡ ngàng của đồng môn.
“Cứ như là có phép màu vậy. Hôm qua hắn còn đang mấp mé ở ranh giới sinh tử, vậy mà hôm nay lại trông như không có gì xảy ra.”
“Phải chăng hắn được thần tiên cái thế trợ giúp?”
“Ta cho rằng hắn chính là ngủ say tới mức liệt giường, hôm nay ngủ no nê rồi mới tỉnh dậy thôi, chứ không có bị bệnh tật gì hết.”
…
Rất nhiều giả thuyết được thêu dệt và bàn tán khắp môn phái. Tử Khiết hỏi Thuấn Minh:
– Những gì họ nói là thật ư? Ta bất tỉnh bao lâu rồi?
– Ừm. Hai ngày trước ngươi đột ngột ngất xỉu trước cửa phòng. Ngay cả Trưởng môn đến khám cũng không tìm ra bệnh. Vậy mà đùng một cái ngươi tỉnh lại, khiến ai nấy đều bất ngờ.
– Quái lạ, sao ta chẳng nhớ gì cả? Chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc khá dài.
– Có lẽ đúng như lời đồn đoán. Ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu ngủ mà thôi. Thật uổng công mọi người quan tâm lo lắng cho ngươi.
Nói rồi Thuấn Minh khoát tay thở dài rời đi. Tử Khiết trở dậy thay y phục rồi đến tìm Thường Tận.
“Ta bị ốm mấy hôm liền, vậy mà cũng chẳng thấy nàng ấy đến thăm lần nào. Thật là quá đáng.” – Tử Khiết nghĩ thầm.
Vừa đến nơi, chàng gặp ngay Tinh Thúy. Nghe Tử Khiết bảo muốn gặp Thường Tận, sắc mặt của Tinh Thúy trở nên khó coi trông thấy.
– Từ hôm qua đến giờ nàng ta vẫn ngủ chưa dậy. Lúc khác công tử hẵng tới thăm.
– Ngủ? – Tử Khiết tò mò hỏi – Đây không phải là tính cách của Thường Tận. Hay là tỷ vào gọi nàng ấy dậy. Đệ có việc cần cầu kiến.
Tinh Thúy đồng ý với thỉnh cầu của Tử Khiết, song bộ dạng vẫn vô cùng cáu kỉnh khó ưa. Nàng ta tiến đến bên cạnh Thường Tận rồi ra sức đá mạnh vào thành giường.
Chỉ là không ngờ hành động ấy lại giúp Thường Tận thoát ra khỏi mê trận vây khốn nàng suốt một ngày qua. Sau khi bị Huyết Vân ra tay, tâm trí nàng bị giam giữ trong một giấc mộng mà không cách nào tìm thấy lối thoát.
Nhờ có Tinh Thúy, Thường Tận đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Nàng day day trán, rồi hỏi Tinh Thúy:
– Sao muội lại ở đây?
Tinh Thúy khoanh hai tay trước ngực, chua ngoa đáp:
– Lại còn hỏi. Muội ngủ một mạch suốt từ hôm qua đến giờ, chả khác gì con heo lười biếng. Mau ra ngoài đi, Tử Khiết đang tìm muội đấy.
– Tử Khiết ư? – Thường Tận cơ hồ nhớ có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra liên quan đến Tử Khiết, nhưng lại không biết là gì.
Nàng đứng dậy, chỉnh trang y phục rồi ra mở cửa. Tinh Thúy vẫn luôn dõi mắt lườm theo, vẻ mặt tức tối. Tử Khiết vừa nhìn thấy Thường Tận đã buông lời chọc ghẹo pha chút giận dỗi:
– Đại mỹ nhân, nàng thật làm ta đau lòng quá. Chẳng nhẽ ta đối với nàng không có một chút quan trọng gì sao?
Thường Tận vốn chẳng hiểu mô tê gì, lại gặp mấy lời ong bướm của Tử Khiết, liền lên cơn buồn nôn. Nàng dửng dưng đáp:
– Mặt dày vô sỉ! Nói xem, ngươi tìm ta có việc gì?
Thấy Thường Tận tràn đầy nộ khí, chàng vội tìm lời chữa cháy:
– Đại mỹ nhân, đừng tức giận. Thực ra ta chỉ đến rủ nàng đi luyện võ thôi. Hai ngày nay không tập luyện, người ta sắp bủn ra rồi. Nàng là người có khả năng lĩnh hội cao nhất ở đây, ta không tìm nàng thì tìm ai?
Thường Tận cũng chẳng muốn chấp nhất với chàng nên lập tức đồng ý:
– Vậy cũng được. Ngươi đến Thủy Tọa trước đi. Ta sẽ tới ngay.
Nghe thấy vậy Tử Khiết liền tỏ vẻ mừng rỡ:
– Được! Vậy ta chờ nàng!
Bên bờ hồ Thủy Tọa, hai người lại tiếp tục tập luyện những động tác không ăn nhập với nhau. Nàng thì cố gắng để nâng cao pháp lực lên tầng thứ mười, còn chàng thì vẫn chưa nhích nổi tới tầng hai. Một người nhuần nhuyễn thuần thục còn người kia lại lúng túng vụng về.
Tuy rằng nhan sắc của Tử Khiết thuộc dạng đỉnh cao, nhưng vẻ đẹp ấy cũng chẳng cứu nổi bộ dạng lúi húi như gà mắc tóc của chàng. Nhìn cảnh tượng nực cười ấy, không hiểu sao Tuyết Cơ vẫn cảm thấy vạn phần say mê.
Nàng đứng từ xa, ngắm nhìn bóng dáng chàng công tử mà nàng thầm thương trộm nhớ. Duy chỉ có người bên cạnh chàng nhìn sao vẫn không thấy vừa mắt.
“Trương. Thường. Tận”, nàng gằn từng chữ, “Ta nhất định phải khiến ngươi rời xa chàng ấy vĩnh viễn!”
Tuyết Cơ sai một đệ tử khác tên là Tần Thành, cũng chính là bạn cùng phòng của Huyết Vân, đi điều tra về thân thế Thường Tận.
– Làm như vậy có ổn không? – Tần Thành hỏi, vẻ mặt lo lắng – Trong khắp Tu Chân này, ai cũng phải nể mặt nàng ta ba phần. Nếu Thường Tận biết ta điều tra về nàng ấy, chắn chắn sẽ không để yên.
– Ngươi sợ cái gì? – Chẳng phải có ta ở đây sao? – Tuyết Cơ tức giận quát – Đường đường là một nam nhi, lại sợ một nữ nhân chân yếu tay mềm.
“Chân yếu tay mềm ư? E rằng tay chân ta còn mềm hơn”, Tần Thành nghĩ thầm.
– Thôi được rồi, ta sẽ làm. Có tin gì ta sẽ báo ngươi. – Trước vẻ mặt kiên quyết của Tuyết Cơ, chàng đành miễn cưỡng chấp nhận. Ai bảo chàng ôm mộng trở thành Trưởng môn cơ chứ? Nếu không có Tuyết Cơ giúp sức, kế hoạch ấy sao có thể thành?
Trong khi đó, Thường Tận vẫn cảm thấy dường như bản thân vừa đánh mất kí ức gì đó vô cùng quan trọng. Thế nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi nàng cũng chẳng hiểu tại sao. Bức bối, nàng dùng nội lực chém mạnh vào làn nước, tạo nên một cơn sóng cao đến chục thước.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tử Khiết, mặt nước dần chuyển sang màu đỏ thẫm, trông cứ như là máu. Thường Tận từ bực bội chuyển sang lo lắng.
– Hỏng rồi, ta đã hại Lão Ngư Tử.
– Lão Ngư Tử là ai? – Tử Khiết sốt sắng hỏi.
– Là con cá của Thuấn Minh, sống bên dưới hồ này. – Nàng đáp – Ban nãy ta không để ý mà chém xuống hồ, có lẽ đã vô tình làm hại đến Lão Ngư. Ngươi ở đây canh chừng, ta phải đi tìm Thuấn Minh đến.
Thường Tận đi rồi, một mình Tử Khiết đứng ở đó, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vài giây sau, xác của một con cá khổng lồ nổi lên. Có thể thấy bên sườn của nó một vết chém rất dài và sâu. Từ vết cắt đó, máu tươi đang chảy ra liên hồi.
Tử Khiết kinh ngạc nhìn con cá óng ánh xanh biếc, hình ảnh này dường như chàng đã từng thấy ở đâu. Nhìn con cá thoi thóp, Tử Khiết theo quán tính dùng linh lực làm phép trị thương cho nó. Chàng bất ngờ khi thấy pháp lực của mình đã hồi phục hoàn toàn. Không lẽ, sau hai ngày ngủ sâu, phép màu nào đó đã xảy ra với chàng?
Sau khi trị thương, con cá trở nên lành lặn như chưa từng bị tổn hại. Nó vui mừng quẫy đuôi tỏ vẻ cảm tạ Tử Khiết. Đúng lúc này, Thuấn Minh cùng Thường Tận vội vã chạy tới. Thuấn Minh ngạc nhiên hỏi:
– Ta thấy nó có bị gì đâu?
– Quái lạ – Thường Tận bối rối – Rõ ràng lúc nãy nó đã bị thương. Tử Khiết, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tử Khiết không muốn để lộ thân phận nên bịa ra một chút chuyện:
– Lúc nãy con cá này tấn công sinh vật khác ở dưới hồ nên mới gây ra một làn máu tanh như vậy, chứ không có gì to tát.
– Thật ư? Vậy mà ta cứ tưởng… – Thường Tận lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Thuấn Minh vốn có khả năng nhìn thấu tận đáy hồ. Nếu quả thật có sinh vật nào khác ngoài Tiểu Ngư Tử, chàng há lại không biết? Vì vậy chàng mới chất vấn Tử Khiết.
– Dưới hồ này, ngoài Tiểu Ngư Tử ra, vẫn còn có sinh vật khác ư? Sao trước giờ ta chưa từng thấy.
– Tất nhiên rồi. Ngươi nghĩ cái hồ rộng như vậy, lại chỉ có một con cá ư? – Tử Khiết đáp, cố gắng lấp liếm sau đó nhanh chóng chuồn đi để không bị phát hiện.
– Nếu đã không có việc gì, thì ta cũng về đây. Xin lỗi đã làm phiền huynh. – Thường Tận từ biệt Thuấn Minh rồi rời khỏi.
Thuấn Minh gọi Tiểu Ngư Tử lên, cố gắng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng con cá này hôm nay trở nên ương bướng khác thường, chẳng chịu nói sự thật cho chàng biết nên Thuấn Minh cũng đành bó tay.