Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng – Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất – Chương 553: Bản Chất Của Kiếm Thuật Góc Nhìn Từ Volk
Howgrey tung đòn chém về phía tôi.
Thể trạng của lão thấp hơn tôi nhiều nên sẽ không dễ hạ đòn khi giao chiến trực diện.
Hiển nhiên lão sẽ nắm bắt động tác của tôi rồi đưa ra hành động đáp trả.
Lão sẽ lại thực hiện một bước chuyển động khó tin khác.
Khoảng cách giữa chúng tôi đã được rút ngắn lại.
Thông thường tôi sẽ bất thình lình tấn công ngay từ vị trí này, nhưng tôi cần phải nhẫn nại.
Hấp tấp sẽ chỉ dẫn đến cái chết.
Tôi đã có thể thoát khỏi những sát thương chí mạng bằng cách tránh né vào những thời điểm cuối, nhưng lần tiếp theo dù chỉ chậm trễ trong giây lát thì tôi sẽ chầu ông bà liền.
Howgrey vẫn chưa tấn công.
Cả hai đều đã nằm trong tầm vung kiếm, nhưng ông ta vẫn không hành động.
Chắc đang đợi xem tôi sẽ làm thế nào.
Bỗng nhiên tôi thấy một đường sáng.
Đám mây đen nguy hiểm xung quanh lão bị xẻ ra, để lộ một con đường an toàn.
Khi tôi bật nhảy khỏi mặt đất lách sang cạnh hông, bóng dáng của Howgrey mờ ảo.
Lão ta đang sử dụng 〖Ám hồ〗 mà không do dự chút nào.
Với vận tốc kinh hồn, lão sượt qua khỏi tôi.
Tôi gạt thanh đại đao của lão sang một bên khi tiến vào con đường ánh sáng.
Đoản kiếm của lão trượt qua sau lưng.
Chân chạm đất, rồi tôi giơ kiếm.
“Đây!”
Chém vào hướng đi của 〖Ám hồ〗, tôi vung mạnh thanh kiếm xuống.
Nhưng đường kiếm lệch hướng đâm vào mặt đất.
Howgrey đánh bật nó bằng thanh đại đao.
“…Quả nhiên không phải vô tình mà ngươi nhìn thấy được 〖Ám hồ〗.
Thật đáng khen khi ngươi có thể đối phó với đòn tấn công của ta.”
Lão đâm thanh đoản kiếm tới.
Tôi xoay người để tránh, đồng thời tung đòn đá.
Ông ta nhào lộn giữa không trung, tránh được cú đá một cách khéo léo.
Cùng lúc đó lão nâng thanh đại đao lên.
“Ta thấy được ông đấy, Howgrey!”
Tôi dùng kiếm đỡ lưỡi đao của lão.
Bỗng nhiên hào quang trên 〖Trảm mệnh Laevateinn〗 bừng sáng, tốc độ vung kiếm của tôi tăng lên.
Thanh đao bị đánh lệch khiến lão hơi bị mất tư thế.
Trong lúc ông ta vẫn đang mất thăng bằng, tôi nhắm kiếm vào bụng lão.
Vụ va chạm xảy ra, nhưng lão phóng đi với chuyển động phi vật lý.
Đó là 〖Vệ giáp〗 triệt tiêu mọi sát thương.
Lão rời đi theo chuyển động zic-zắc rồi dừng lại.
Với thái độ ngạc nhiên trên mặt, có lẽ lão không ngờ lại phải dùng chiêu đó lần nữa.
Tôi nhìn xuống lưỡi kiếm đỏ rực cầm trên tay.
“Có hiệu quả…”
Khi vung kiếm, tôi cảm thấy thân thể tràn trề sức mạnh.
〖Trảm mệnh Laevateinn〗…
Với từng cú chém từ thanh ma kiếm này, một ít sinh lực của tôi sẽ bị lấy đi, và hào quang bao phủ nó trở nên sáng chói.
Đây có thể trở thành trận đấu có lợi cho tôi và sự dẻo dai.
Hiệu quả bất thường có được sẽ khiến lão khó nắm được động tác của tôi.
Hơn thế nữa, thể lực của tôi càng mạnh lên thì ông ta càng ít đi biện pháp để công kích.
Thanh kiếm này như là hy vọng sau cùng trong tăm tối, nhưng giờ tôi đã thấy lại được ánh sáng.
“Nhờ vào thanh ma kiếm này sẽ ngăn lão đọc vị được mình…”
“Sai rồi.”
Howgrey đáp, phủ nhận thực tế.
“Đúng là chừng nào ngươi vẫn cầm thanh kiếm đó thì làm ta khó chiến đấu hơn.
Nhưng không hẳn.
Năng lực kiếm thuật của ngươi liên tục phát huy gần như ta.
Thật ghen tỵ.
Ngươi đã nhìn thấu những kỹ thuật gian lận của ta, khả năng của ngươi còn vượt qua cả ta.
Lại còn ở độ tuổi quá trẻ.
Ngươi đúng là được kiếm thuật quý mến.”
Howgrey nhầm rồi.
Sức mạnh của từng cá nhân phụ thuộc vào giới hạn của họ.
Tuổi tác không liên quan gì cả.
Việc ông ta cố gắng bù đắp sự khác biệt về sức mạnh thông qua kỹ thuật mới biến ông trở thành một người phi thường.
Nhưng nghĩ lại chắc tôi là thiên địch của Howgrey.
Tôi tự tin bản thân là một thằng cứng đầu nhất thế giới.
Nhờ kinh nghiệm là kiếm sỹ, tôi đã đỡ được 〖Mộng lang〗 của lão từ lần thứ hai trở đi, năng lực kiếm thuật vốn có của tôi thấp hơn lão một chút.
Vì cũng là một kiếm sỹ nên tôi mới có thể tìm ra cách ứng phó với chiêu trò của lão sau vài lần quan sát.
Tuy trước đó khoảng cách có vẻ xa vời, nhưng chiến thắng dành cho tôi trước Howgrey nay đã nằm trong tầm tay.
Tôi chỉ cần hạ một đòn thành công mà thôi.
Tôi phải tấn công nhanh hơn cả phản ứng của ông ta, để rồi khi đó 〖Vệ giáp〗 cũng đã quá muộn.
“Không nghĩ rằng ta lại bị đẩy xa đến mức này.
Đã hàng thập kỷ trôi qua kể từ khi ta sử dụng nó.”
Howgrey hướng thanh đoản kiếm ra và đặt chân lên cán cầm.
“Ông tính làm gì…”
Ông ta đá vào cán kiếm.
Nó bay về phía tôi, xoay với tốc độ chóng mặt.
“Khực!”
Tôi cúi người né tránh với động tác tối thiểu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ lão lại đá thanh kiếm về phía mình.
Mà lạ thật.
Đúng là lão ta dồn rất nhiều lực đá, nhưng… với Howgrey, đây là đòn tấn công quá yếu.
Cho dù tôi có bị trúng đòn cũng chẳng thể là sát thương nghiêm trọng.
Bất lình thình tôi cảm thấy sát khí hừng hực sau lưng.
Nguy hiểm đang tiếp cận từ phía sau.
Quay lại, tôi thấy thanh đoản kiếm đang bay ngược trở về, thậm chí còn xoay nhanh hơn trước.
“Q- Quác?!”
“Đây còn là lúc rời mắt khỏi ta ư?”
Howgrey đang lao tới.
Lão ta đã sẵn sàng vung thanh Bandersnatch.
Tôi vội di chuyển để đáp trả.
Định lách sang bên phải nhưng do có linh cảm nên thay vào đó tôi nhảy sang trái.
Thanh đoản kiếm bay ngược chém trúng vai tôi.
Tôi đã cố gắng quay người để tránh nhưng không thành công.
Howgrey hẳn là đang điều khiển nó.
“Gực!”
Hiểu rồi, lão cướp lấy 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗 vì biết mình sẽ cần dùng tới chiêu thức này!
Bằng cách ném thanh đoản kiếm để khống chế chuyển động của tôi đồng thời dùng đại đao tấn công, lão có thể bù vào sự chênh lệch năng lực giữa hai chúng tôi.
Lão phóng người về phía tôi.
Tôi nhảy lùi lại.
Ông ta bắt lấy thanh đoản kiếm giữa không trung rồi nhanh chóng đặt chân lên cán cầm lần nữa.
“〖Con quay khoái lạc〗, kỹ năng chuyên dụng của ta.
Do không có nhiều cơ hội để sử dụng nên ta có hơi nhát tay.
Không ngờ có ngày ta lại phải nhờ cậy vào nó.”.