Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng – Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất – Chương 522: Anise Howgrey Khổ Hạnh Góc Nhìn Từ Volk
Mái tóc ngắn màu nâu và bộ râu được chau chuốt.
Thấp lùn đến mức có thể bị nhầm là một đứa trẻ con, và giắt trên thắt lưng là con dao găm giống thanh kiếm huấn luyện dành cho con nít hơn là món vũ khí thật sự.
Đây có đúng là kiếm sĩ lừng danh Anise Howgrey không vậy?
Nếu là thật thì liệu ông ta có sở hữu sức mạnh thần kiếm như lời đồn đại chứ?
Tôi không khỏi nghi ngờ.
Tuy nhiên lúc ông ta nhảy đến gần Kỵ sĩ thánh đang đi cùng thì tôi có cảm giác gì đó.
Tôi không thể đánh bại được ông ta.
So tài với nhân vật bí hiểm này có phải là những gì mà tôi tìm kiếm trong cuộc hành trình?
Tôi không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào từ những kiếm sĩ tài năng hay quái thú hùng mạnh.
Nhưng tôi sử dụng trực giác.
Người đàn ông này không phải là kiếm sĩ.
Hay đúng hơn là không phù hợp với bất kỳ hạng mục kiếm sĩ nào mà tôi biết.
Mỗi khi tôi chiến đấu với đối thủ hay quái thú mạnh hơn mình, cảm giác phấn khích luôn luôn lấn áp đi nỗi sợ.
Những gì tôi trông đợi là những kỹ năng mà họ sẽ bày ra, cách mà họ hành động và có giỏi hơn tôi hay không.
Nhưng người này thì khác.
Giống như tôi đang nhìn vào miệng núi lửa đỏ rực.
Nhảy vào là chết chắc, một cái chết không thể phản kháng.
Bản năng đánh lên hồi chuông cảnh báo không ngừng bên tai tôi.
Đó là lý do tôi phải nói ra.
Tôi nhắm mắt lại gửi lời xin lỗi đến Aro và những người khác từ sâu thẳm trong lòng.
Có lẽ tôi sẽ bị xem là kẻ phản bội.
Người đề xuất giao tranh trên không để chúng chẳng có cơ hội hồi sức không ai khác chính là tôi.
Thế nhưng chỉ có duy nhất một điều tôi có thể làm bây giờ.
Tôi mở mắt và hướng thanh kiếm về phía Howgrey.
“Không ngờ ta lại có thể được gặp mặt ông ở nơi tận cùng thế giới thế này, kiếm sĩ huyền thoại 〖Khổ hạnh〗! Với tư cách là người đồng môn, ta muốn quyết chiến với ông! Nhưng nơi này có nhiều thứ cản trở quá.
Nếu đồng ý thì đi theo ta!”
Tôi nhanh chóng quay lưng với mọi người và cùng Lecherta bay đi.
Tôi lo ông ta có chịu đi theo hay không, nhưng khi nhìn lại thì con rồng mà Howgrey đang cưỡi cũng bám theo.
Kế hoạch của tôi đã thành công.
Nếu tôi để mặc Howgrey tự do ngoài chiến trận thì… rất có thể tất cả mọi người sẽ bị gϊếŧ hại.
Tôi cần phải giữ chân Howgrey từng giây từng phút có thể…
Chỉ cần hoàn thành công cuộc đó là vai diễn của tôi kết thúc.
“…Xin lỗi Lecherta, Magiaitite.
Nếu chúng ta không dẫn dụ ông ta đi, bọn họ sẽ chịu liên lụy.”
Lecherta buồn bã đáp lại.
“Nhưng… ta không hề muốn giành phần thua.”
Tôi chỉ đang nói dối.
Dù thế nào đi nữa tôi vẫn không thể tưởng tượng ra nổi thứ tương lai mà tôi giao tranh với Howgrey và sống sót.
Đây là lần đầu tiên tôi mang cảm nhận như thế trong đời.
“N- Ngài Howgrey, rõ ràng ngài đâu cần thiết phải tuân theo đến mức đó…?”
Tên Kỵ sĩ thánh đi cùng ông ta khuyên nhủ.
“Không sao.
Ta vẫn nhớ lời dặn của Thánh nhân.
Miễn là lấy mạng của những tên tay sai thì ta vẫn được phép thực hiện theo cách riêng của mình với một mức độ nhất định.”
Howgrey hờ hửng trả lời.
Chúng tôi cứ giữ im lặng bay trong một lúc.
Tôi nhìn quanh.
Mặt đất bao phủ trong sương mù, nhưng tôi có thể thấy bãi đá chồng chất lên nhau thành những vách núi cao chót vót.
“Thế là được rồi.”
Howgrey nhắc nhở.
Nhưng tôi phải mang ông ta đi càng xa càng tốt.
“Ngoài kia là nơi thích hợp dành cho cuộc đấu tay đôi giữa những kiếm sĩ.
Theo ta nào 〖Khổ hạnh〗.”
“Vô ích.”
Howgrey đáp lại ngay lập tức.
“Mục đích của ngươi là câu giờ.
Để tôn trọng tấm lòng tự nguyện hy sinh bản thân của ngươi, ta mới đi theo đến tận đây.
Nhưng ta cũng không thể gây rắc rối cho Thánh nhân chỉ vì tính ích kỷ được.
Ngươi đến đây là đủ rồi.”
Ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Ông ta đã phát hiện ra tất cả.
Có lẽ đã biết ngay từ lúc ánh mắt giữa hai bên gặp nhau.
“Sao rồi? Hay ngươi sẽ nuốt lời rồi bỏ chạy? Cũng chẳng sao hết.
Dù sao ngươi cũng đang vác gánh nặng mà.
Nhưng ta sẽ cảnh báo ngươi, ở khoảng cách này ngươi không tài nào rời đi được đâu.”
Howgrey nói với tôi.
Không có quá nhiều tách biệt giữa tốc độ của Lecherta và con rồng của ông ta.
Tôi đã nghĩ dùng kỹ năng để thoát thân sẽ là sự lựa chọn hợp lý.
Quả thật tôi không rõ ý đồ của ông ta là gì.
Nhưng tôi cho là những lời ông ấy nói là đúng.
“…Rất hay.
Hãy đáp xuống đất thôi.”
“Không… Chúng ta sẽ so tài ngay trên này.
Ngươi cũng chiến đấu với Alexio như thế mà, chẳng phải sao? Không giống như việc ngươi đưa ta đến đây cho một trận đấu cổ điển đâu.”
Howgrey khẽ lắc đầu.
“Ngươi đã đặt cược mạng sống để lôi kéo ta tránh xa khỏi đồng đội của ngươi.”
“…Chính xác.”
Tôi lẩm bẩm khi thủ sẵn thanh kiếm.
“…Lecherta, hãy quay lại.
Chúng ta chuẩn bị tham chiến.”
Nghe theo lời tôi, Lecherta đảo một vòng rộng, đưa chúng tôi đối diện với Howgrey.
Ông ta đổi chỗ ngồi phía trước tên Kỵ sĩ thánh.
“Ta đến đây, Khổ hạnh!”
Tôi hô vang giơ cao thanh kiếm.
Vờ như hạ xuống và liền đổi hướng chém ngang.
Nhưng không trúng đích.
Như thể ông ta biết tôi sẽ ra đòn thế nào, Howgrey tránh bên dưới thanh kiếm, thậm chí không cần di chuyển quá nhanh.
Khi Zephyr và Lecherta bay sượt qua nhau, cơn đau nhói đập vào lưng tôi.
“Argh…!”
Cứ như ông ta đã đâm tôi bằng con dao găm kia.
Nhưng thiệt hại không quá nặng nề.
Động tác của ông ta chậm và sức mạnh không mấy nổi bật.
Cấp độ có lẽ không quá cao.
Lần đụng độ kế tiếp tôi chắc chắn sẽ đánh trúng.
Nhưng ngay sau đó cơn đau bỗng dưng buốt hơn, giống như nội tạng bên trong bị trào ra ngoài từ vết đâm.
Đồng thời tôi cũng mất dần ý thức.
Trời đất quay cuồng.
Không phải, là do Lecherta chao đảo.
Máu đang tuôn ra từ đôi cánh đen khổng lồ trước mặt tôi.
Vào lúc chém tôi, ông ta cũng nhắm cả vào cánh của Lecherta.
Làm thế nào mà ông ấy có thể ra tay được với con dao ngắn ngủn đó, tôi không thể hiểu nổi.
“Vĩnh biệt 〖Thợ săn rồng〗.”
Howgrey khẽ lên tiếng.
Chỉ riêng giọng nói đó là rõ ràng trong tâm trí tôi.
Một cặp khối đá nhô ra từ màn sương dày đặc bên dưới.
“…Thứ lỗi nhé Irushia.”
Tôi thỏ thẻ khi nhận thức chìm dần vào đen tối.
Tiếng của Lecherta gào lên vang vọng..