Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 517: Kiếm Sĩ Mạnh Nhất Thế Giới Góc Nhìn Từ Volk


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng – Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất – Chương 517: Kiếm Sĩ Mạnh Nhất Thế Giới Góc Nhìn Từ Volk


Mặt của Lecherta lại phồng lên để chuẩn bị phun độc.
Nhưng tôi lắc đầu từ chối.
“…Thế là được rồi, nó chỉ gây cản trở tầm nhìn của chúng ta.”
Trong trận giao tranh tốc độ cao trên không, tác động gây trúng độc gần như vô dụng chỉ bằng cách nín thở.
Trong trường hợp bình thường có thể dùng để hăm dọa thì được, nhưng Alexio không hề do dự mà lao thẳng tới.
Hắn mạnh hơn cả tôi, thế nên tung hỏa mù sẽ chỉ gây bất lợi.
“Kishi…”
Lecherta nuốt chất độc trở vào.
“Ta đến đây Thợ săn rồng!”
Alexio vung kiếm giải phóng 〖Sóng xung kích〗 đồng thời bay đến.
Tôi cản phá chúng bằng chính chiêu thức tương tự.
“…〖Nhanh nhẹn〗.”
Hắn nhẩm chú sau khi đã tiếp cận được khoảng cách tối thiểu nhất và thay đổi cách cầm cán kiếm.
Tôi đã biết hắn nhanh đến mức độ nào qua cuộc chạm trán khi nãy.
Nhưng hiện giờ hắn còn nhanh hơn nữa.
Zephyr và Lecherta đụng độ giữa không trung.
“Giờ ngươi vẫn thấy được đường kiếm của ta chứ?”
Alexio vung kiếm.
Tôi di chuyển để chặn đòn.
Đổi lại hắn vẫn giữ yên thanh kiếm.
Một đòn đánh giả.
Hắn trì hoãn đòn tấn công trong một nhịp.
Nhưng điều khiến chiêu trò của Alexio vượt bậc hơn những kiếm sĩ thông thường là sự tinh vi trong động tác.
Tôi vừa kịp chống đỡ được nhát chém thứ nhất, thứ hai và thứ ba.
Nhưng sau cú thứ ba tôi đã mất thăng bằng.
Trò đánh lừa ban đầu chính là hậu quả.
Khi đỡ đòn đánh thứ tư, tay cầm kiếm của tôi bị hất lên.
Nhát chém thứ năm trúng vào ngực.

“Guh…!”
Tôi đã cố tình xoay người để tránh nhưng hắn nhanh hơn sức tưởng tượng.
“Thợ săn rồng Volk, quả nhiên ngươi xứng đáng với danh hiệu! Hãy tự hào đi!”
…Thật là xúc phạm khi chưa gì hắn đã xem nhẹ sức mạnh của tôi chỉ vì chưa bị thương.
Tôi ấn lên vết thương trên ngực để cầm máu và 〖Tự tái tạo〗 nhanh chóng chữa lành.
Tuy đường chém sâu nhưng chưa đủ để hạ tôi.
“…Oh, ta kết liễu ngươi thất bị rồi ư? Ngươi còn khỏe khoắn hơn cả lời đồn đại.

Hay lắm, ta sẽ tiễn ngươi đi thật sự đây.”
Alexio một lần nữa lao tới.
Đây sẽ là lượt tranh chấp thứ ba.
Hắn giữ kiếm sẵn sàng, nhưng lại hạ xuống.
“Mà thôi, chẳng cần tới mấy chiêu trò tẻ nhạt.

Không ai trong chúng ta yếu tới mức có thể bị lấn áp trong những đòn tấn công ở phạm vi này.”
Alexio thủ thế.
“Lối đánh của ngươi thật cồng kềnh.

Tuy không phải là loại ta ghét, nhưng đừng tưởng cứ như thế sẽ gϊếŧ được ta!”
Tôi hét lên rồi đẩy ngược nhát đâm của hắn lên, tiếp theo vung kiếm nhắm vào đầu.
Khi hắn rút kiếm lại để đỡ đòn, tôi đảo đường kiếm chuyển hướng tấn công xuống phía dưới
Thanh kiếm của hắn trượt qua của tôi.
“Gì cơ?!”
“HaaaaAAAh!”
Tôi chém vào phần thân thể để lộ ra.
Alexio đưa cán kiếm chặn lại.
Có lẽ do tôi đã vung đường kiếm quá rộng… tưởng đâu là trúng rồi.
“Lecherta! Đuổi theo mau!”
“Kishii!”

Tới lượt nó lấn tới Alexio.
“…Ta không hề đánh mất cảnh giác, nhưng không ngờ ngươi có thể lợi dụng kẻ hở đối phó với ta.

Sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
Chúng tôi giao tranh lần thứ tư.
Khi đẩy lưỡi kiếm của hắn xuống, tôi vặn cổ tay nhanh chóng móc lên.
Hắn vội bám theo để chặn mũi kiếm của tôi bên trên nhưng một vết chém sâu đã nằm trên vai.
Máu bắn ra nhuộm dính trên kiếm của tôi và mặt hắn.
“Sao lại?! Sao ta không đỡ kịp…!”
“Ngươi đã từng rất mạnh, Kỵ sĩ thánh Alexio ạ.”
Tôi tiếp tục chém vào người hắn.
Hắn vung kiếm để cản tôi lại nhưng không thể.
“Đủ rồi.”
Bỗng dưng một bóng người xuất hiện từ trên cao và dùng tay trần đẩy thanh kiếm của tôi qua một bên.
Hắn cũng đá thanh kiếm của Alexio bằng chân và tung đòn vào vai tôi với chân bên kia.
Hắn rơi xuống giữa hai chúng tôi trước khi đáp lên lưng con rồng của một Kỵ sĩ thánh khác bên dưới.
“Thứ lỗi, nhưng ta phải can thiệp vào một chút.”
Tôi nghiêng người qua khỏi Lecherta để quan sát.
Đó là một lão già nhỏ người có thể lầm tưởng là một tên nhóc, với bộ râu rậm rạp được chau chuốt.
Tôi nhìn lên và thấy con Zephyr rất có thể là từ chỗ lão đã nhảy ra.
“…Có phải là ngươi đã nhảy qua giữa hai con rồng và ngăn cản lưỡi kiếm của bọn ta?”
Không thể nào mà tin được.
Chỉ nghĩ rằng hắn làm vậy là có chủ đích.
Tôi ôm tay lên vai.
Không đau đớn gì nhiều.
Chẳng cần phải 〖Tự tái tạo〗 làm gì.
Tôi nhận định những người sở hữu năng lực như thế nhất định phải có sức mạnh phi thường đằng sau những đòn đánh của họ.
“Sao ngài lại gây cản trở vậy?! Howgrey!”

Alexio quát trách.
“Howgrey…?”
Tôi biết cái tên đó.
Ông ta chính là kiếm sĩ huyền thoại đang mất tung tích, Anise Howgrey.
Tôi đã tìm kiếm lão xuyên suốt hơn mười năm.
Bất cứ nơi nào tôi đến đều chỉ toàn là những tin đồn đáng ngờ, tôi cũng đã bắt đầu tin rằng lão không có thật.
“Anh không thể đánh bại hắn ta đâu.”
“Làm sao được chứ! Nếu tôi chịu được đòn tấn công đó, trong lần kế tiếp thì…!”
“Anh chưa hiểu ư? Mỗi lần giao chiến, anh sẽ càng thụt lùi hơn.”
Howgrey đáp lại thẳng thắn mặc cho cơn giận dữ của Alexio.
“Kiếm thuật của anh đã bị bắt bài rồi.

Có thể anh sẽ chống chịu được cú tấn công đó.

Nhưng lần tới sẽ kết thúc bằng mạng sống của anh.”
“C- Cái gì…?”
“Nhờ vào sự dẻo dai mà Thợ săn rồng đã quen chịu đòn rồi.

Đó là lý do hắn rất giỏi đọc động tác múa kiếm nhanh nhạy và mạnh hơn từ đối thủ.

Trận chiến đã kéo dài quá lâu, thất bại dành cho anh chỉ còn một sớm một chiều.”
Nghe Howgrey giải thích, mặt Alexio nóng bừng nghiến chặt răng.
“Vẫn chưa chắc đâu! Lùi lại mau 〖Khổ hạnh〗!”
〖Khổ hạnh〗 là danh xưng được đặt cho Howgrey.
Bởi trong chuyến hành trình của mình, có lời cho rằng ông ta tự cấm đoán bản thân ăn thực phẩm lấy từ vùng đất con người, và chỉ sống nhờ vào những quái thú tự mình săn được.
Do ăn những loại thịt kỳ lạ và thường là có độc nên phần đông mọi người gọi ông là Khổ hạnh.
“Anh đang ở vai trò là chỉ huy.

Đừng quên mất nhiệm vụ của mình mà làm Thánh nhân thất vọng.”
Alexio như muốn cãi lại, nhưng rồi ôm lấy trán lắc đầu.
“…Tôi cho là ngài nói đúng.

Cám ơn ngài Howgrey.”

Alexio hạ kiếm và dùng 〖Hồi sức〗 chữa trị vết thương trên vai.
Có vẻ ý định của ông ta là can ngăn trận chiến tay đôi giữa chúng tôi.
Tôi có thể cố gắng hạ hắn ngay nhưng nếu đuổi theo quá xa thì tôi sẽ bị tách khỏi Aro và những người khác, chưa kể sẽ buộc phải chiến đấu với Howgrey.
“Tại sao Howgrey lại có mặt ở đây…? Chẳng phải Thánh nhân mang ông ấy theo sao?”
Tôi đã đánh giá thấp người phụ nữ đó.
Suốt một thập kỷ tìm kiếm tôi vẫn không có được một manh mối thật sự.
Hơn nữa Howgrey nổi tiếng là người ghét ăn bám và không bao giờ phục vụ bất kỳ ai.
Không ngờ ả ta có thể dễ dàng kiểm soát lão.
Xương sống tôi lạnh buốt.
Howgrey được cho là kiếm sĩ mạnh nhất thời đại.
Không, thậm chí khi bạn tìm về hàng trăm năm trước cũng chẳng có ai đủ sức với ông ta.
Tôi không thể kiềm nén mong muốn xem thử thanh kiếm của mình có thể chạm tới lão hay không.
Hơn nữa vẫn còn có điều tôi đang thắc mắc.
Liệu có đúng là Howgrey mạnh như một kiếm sĩ?
Ông ấy đá vào vai tôi không mấy đau nhói.
Hành động ngăn cản cả tôi lẫn Alexio quả thật rất ấn tượng, nhưng tôi không thể không nghi ngờ về khả năng của ông ta.
Thậm chí còn chẳng có một thanh kiếm cho tử tế.
Ông ấy có một con dao găm ở thắt lưng, nhưng dám chắc là không định dùng nó để chiến đấu đâu nhỉ?
Ngoài ra tôi thường cảm nhận được sát khí từ những quái thú và kiếm sĩ mạnh mẽ, riêng Howgrey thì lại không.
Với tất cả những yếu tố trên kết hợp lại, tôi khao khát được một trận đấu kiếm công bằng và chính trực với Howgrey.
Vốn từ ban đầu tôi đi phiêu lưu trong nhiều năm trời với tâm nguyện là vượt qua được ông ta.
Tôi biết mình cần phải làm gì.
Nhiệm vụ là giữ chân bọn kỵ sĩ cưỡi rồng và không để Aro và mọi người bị tấn công.
Sự xuất hiện của Howgrey là không thể lường trước, nhưng thế cũng chẳng thay đổi được công việc của tôi.
Năng lực của ông ta vẫn chưa nắm rõ, nên tôi tạm thời bỏ qua.
Tôi nên giữ khoảng cách và tìm cơ hội phối hợp với nhóm của Aro chèn ép lão.
Howgrey chạm tay lên con dao găm ở thắt lưng và quay mặt đối diện với tôi.
“Vậy giờ, khi chỉ huy quay trở về nghĩa vụ của anh ta… Ta cho là mình sẽ phải tiếp đón ngươi.”
Ánh mắt của hai bên nhìn nhau.
“Đã từ lâu lắm rồi… Trải qua bốn mươi năm kể từ lần cuối ta gϊếŧ người rồi chăng? Ta không nghĩ mình có cơ hội được gặp một đối thủ như vậy lần nữa.”
Trực giác hiểm nguy của tôi, đã im lặng suốt thời gian qua bỗng đánh lên hồi chuông cảnh báo.
Tôi chắc mình sẽ bị gϊếŧ nếu chỉ chiến đấu theo cách thông thường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.