Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng – Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất – Chương 49: 1 Vs 1
“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tôi trừng mắt về phía con chó và rống.
Nó vẫn không hề tỏ ra do dự.
Trái lại, đôi mắt của nó lườm vào nơi tôi đang bị thương.
Đó là cánh tay trái của tôi, lúc trước bị nó cắn đến nỗi gần như tê liệt.
Bởi điểm yếu này, tôi đoán nó sẽ tấn công vào đó lần nữa.
Tuy nhiên tình trạng của nó cũng tương tự như tôi.
Đối diện với con chó, sẽ là lựa chọn tốt nhất nếu tôi tấn công phía bên phải nó – nơi mà cái đầu đã cụt mất.
“Gaaa!!”
“Guuwaou!!”
Như thể báo hiệu cho trận chiến, cả hai cùng rống lên rồi xông vào.
Nếu con chó vòng qua bên trái tôi như dự đoán, điều đó sẽ không thành vấn đề bởi tôi đã có phòng bị.
Tao sẽ đấm vào cái cổ cụt của mày, con chó ngu ngốc ạ!
Trong tình huống hiện tại, tiếp tục trận đánh ở đây là vô nghĩa.
Nếu cứ để mặc con chó, tự nó sẽ chết vì chất độc.
Nhưng cái đầu bên phải kia cùng với thằn lằn đen đã chạy khỏi đây từ lâu, giờ là quá muộn để đuổi theo.
Tôi thầm cầu nguyện rằng ẻm sẽ sống sót trở về.
Sau khi hạ được con cờ hó này, tôi cần phải nhanh chóng kiểm tra sự an toàn của thằn lằn đen.
Cơ thể tôi hiện cũng đang trong tình trạng nhiễm độc, nhưng từ đây cho đến lúc được〖Giải độc〗, chuyện đó không phải vấn đề gì cấp bách.
Tốt nhất tôi không nên cử động quá mạnh để ngăn độc tố lan rộng.
Nói là như vậy, tôi vẫn không có ý định kiềm chế bản thân vào lúc này.
Ngay trong khoảnh khắc chúng tôi xáp vào nhau, con chó nhanh chóng bẻ hướng về phía bên trái, cùng lúc đó, tôi cũng vòng qua phía bên phải nó.
“Gushari!!”
Dù cắn hụt, lực đến từ bộ hàm của con chó mạnh đến nỗi răng của chính nó như muốn vỡ ra.
Sau khi nghe được âm thanh chát chúa đó, tôi dùng〖Nắm đấm rồng〗đấm mạnh vào cái cổ cụt của nó.
“Gobow!”
Tôi cảm nhận được cơn đau của con chó trên nắm đấm của mình.
Mặc dù nó chỉ còn chút HP ít ỏi, tôi không muốn đợi cho đến khi nó chết hẳn vì độc, tôi sẽ kết thúc trận đánh ngay bây giờ!
Tôi ép cánh tay trái của mình nâng lên, túm chặt lấy cái đầu bằng cả hai tay rồi dậm mạnh xuống đất để bật lên không trung.
Thổi〖Hơi thở rồng con〗bên dưới để tăng thêm độ cao, trong tư thế lộn ngược, tôi hướng thẳng đầu của con chó xuống mặt đất.
“Ga… ga…”
Con chó phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tuy nhiên, ở độ cao như thế này, kỹ năng kháng rơi của tôi sẽ không có tác dụng.
Gập đôi cánh lại, chúng tôi rơi xuống theo một đường thẳng tắp.
Đây là đòn chí tử mà tôi có được từ trận chiến với con gấu bùn,〖Kẹp hạt dẻ〗.
Ngay trong khoảnh khắc con chó đâm sầm xuống mặt đất, tôi nhanh chóng đạp vào cơ thể nó để bật ra sau, cố gắng giảm thiểu tối đa lực xung chấn tác động lên mình.
【Cấp độ kỹ năng cơ bản〖Kẹp hạt dẻ〗đã tăng từ 1 lên 2】
“Gahag!”
Bởi cái đầu hứng trọn toàn bộ sức nặng cơ thể nó, cảnh tượng bây giờ trông như một mớ hổ lốn.
Có lẽ không cần phải kiểm tra trạng thái của con chó nữa…, thật may khi tôi không đồng chung số phận với nó.
Tôi nhìn xuống chỗ con chó đã rơi.
Cái đầu hoàn toàn nát vụn, tất cả những gì còn lại là phần cơ thể vẫn đang co giật.
Dù tôi không biết điều kiện hoạt động của kỹ năng〖Bạn đồng hành〗, bởi bản thể đã chết, có lẽ hiệu ứng cũng sẽ mất tác dụng thôi.
…
Nhưng tại sao thằn lằn đen vẫn chưa quay trở lại?
Tôi đảo mắt nhìn theo hướng mà ẻm đã chạy.
Tầm nhìn của tôi không còn rõ ràng nữa.
Mày còn sống chứ? Mày đã chạy đi đằng nào rồi?
Tôi cố gắng di chuyển với sự nôn nao trong lòng, nhưng chân trái của tôi không còn nghe lời nữa.
Lúc đạp vào người con chó để tránh xung chấn, tôi vẫn phải chịu không ít ảnh hưởng của phản lực.
… Không còn cách nào khác, tôi đoán mình sẽ phải dùng〖Lăn〗để di chuyển.
Cuộn hết tay, chân và đuôi lại với nhau, tôi lập tức hướng về phía trước mà lăn.
Mặc cho cơn đau trải khắp thân thể tôi như hàng ngàn vết dao cứa, tôi cố gắng lần theo dấu vết của con thằn lằn.
Trong lúc lăn, nỗi bất an vẫn không ngừng nhen nhóm.
Tôi giãy khỏi tâm trí những tình huống tệ nhất có thể xảy ra, và quyết định chỉ tập trung thẳng tiến về phía trước.
Nhưng mỗi khi tôi cưỡng ép suy nghĩ của mình bao nhiêu, hình ảnh về thằn lằn đen vẫn không chịu rời đi.
Tôi đã bị phân tâm một chút, tôi bắt đầu nghĩ về lý do tại sao mình lại liều lĩnh đến vậy?
Việc tôi cố gắng chạy thục mạng thế này cũng chỉ rút ngắn thời gian đi một hoặc hai phút, dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa thì có ảnh hưởng chi tới tính mạng tôi đâu?
Tại sao tôi vẫn cứ ép thân thể đang đau đớn của mình chạy?
Có phải tôi đang lo lắng rằng mình sẽ gặp rắc rối nếu không được〖Giải độc〗sớm?
Không.
Sâu thẳm trong thâm tâm, tôi lo lắng cho sự an toàn của thằn lằn đen nhiều hơn bản thân mình.
Sau tất cả, em ấy rất quan trọng với tôi.
Dù chỉ mới hai ngày trôi qua, tôi và thằn lằn đen đã cùng nhau làm rất nhiều thứ.
Ban đầu còn là kẻ thù, rồi trở nên hòa thuận chỉ sau một cuộc đua, cùng nhau săn đàn sói xám, sau đó mời ẻm về hang của tôi, cho em ấy ăn thịt khô mà tôi thích nhất, và rồi chúng tôi đã cùng nhau uống nước trước khi gặp phải cơ sự này…
Sau khi đến với thế giới này, những người bạn duy nhất tôi có là Milia và thằn lằn đen.
Đã lâu rồi tôi không gặp Milia, giờ đây tôi đang là một con quái vật, có thể cô ấy sẽ sợ hãi và lánh xa tôi trong lần gặp tiếp theo.
Vì vậy, trong thế giới này, người duy nhất không quan tâm đến vẻ ngoài xấu xa của tôi là thằn lằn đen.
“Gaahaa!”
Tôi rống lên một tiếng, và quyết định tăng tốc độ của〖Lăn〗thêm nữa.
Trả giá cho điều đó, độc tố đang không ngừng lan ra khắp cơ thể, và những vết thương sẽ càng thêm trầm trọng nếu tôi cứ duy trì tình trạng hiện tại.
Nhưng mặc kệ tất cả! Tôi vẫn sẽ tiếp tục hướng về phía trước.
.