Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 454: 〖giông Tố Của Ruồi Vương〗


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng – Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất – Chương 454: 〖giông Tố Của Ruồi Vương〗


Ở bên trên, Beelzebub một lần nữa trở lại hình dáng con ruồi khổng lồ quái dị với cái bụng phệ.

「Đôi cánh kia làm ta khó mà điều khiển được.

Để ta gϊếŧ ngươi ngay lập tức!」
Sáu cánh tay của hắn giáng xuống hàng loạt cú đánh.

Tôi đập cánh vào mặt nước và cố gắng nấp đằng sau những tia nước bắn lên nhằm tránh đòn tấn công từ hắn.

Tạo ra điểm mù để hy vọng tôi giữ được chút khoảng cách.

Tôi rời khỏi mặt biển và hết sức vỗ cánh bên trái.

Nhưng không thể tăng tốc.

Có lẽ thế này đối với tôi là hết sức rồi.

Cho dù không cần hóa nhân dạng thì hắn vẫn dễ dàng bắt kịp tốc độ của tôi.

「Lần này ta không trượt nữa đâu! 〖Hấp khí〗!」
Cái miệng to tướng ở bụng hắn mở ra cùng cái vòng phép ban nãy xuất hiện.

Lại nữa!
Sự kết hợp giữa chiêu hút và thổi của hắn sắp đến rồi!
Nước biển bị kéo vào miệng của hắn.

Tôi vỗ cánh duỗi chúng ra hết cỡ để tăng cường sức cản không khí trước luồng hơi từ hắn.

Nhưng với thể trạng hiện giờ tôi không thể nào hoàn toàn chống lại được 〖Hấp khí〗.

Cơ thể tôi dần dần bị kéo ngược lại.

「Hahahahahahahahaa! Ta sẽ xơi tái cả ngươi!」
Cố lên, cố lên, cố lên!
Tôi phải nỗ lực bằng mọi giá!
Miễn là vượt qua được chuyện này – tôi sẽ tìm thấy lối thoát.

Mặc dù cơ hội thành công mỏng manh như tơ nhện, nhưng…!
Đột nhiên lực hút dừng lại.


Hắn đã vô hiệu kỹ năng 〖Hấp khí〗.

May quá, tôi chống chọi lại được rồi!
Bây giờ tôi sẽ bay lên bằng tất cả năng lực còn lại.

〖Giông tố của Ruồi vương〗 có thể tung ra vào bất kỳ lúc nào.

Tôi phải gấp rút lên.

「Ngươi sợ hãi đến mức mất trí rồi!」
Beelzebub cười chế nhạo.

Tôi biết tại sao hắn lại nói câu đó.

Để tránh được 〖Giông tố của Ruồi vương〗 thì biện pháp tốt nhất là bay vòng qua hắn ta, giống như cách mà tôi tình cờ thực hiện lúc đầu.

Một nỗ lực hời hợt để tạo khoảng cách như thế này là rủi ro nhất.

Dĩ nhiên hắn sẽ xem tôi là một con rồng ngu ngốc cứ lo tập trung trốn chạy mà không để ý chuyện gì đang xảy ra.

Cũng chẳng thành vấn đề.

Tôi đã sẵn sàng đón lấy một trong số những đòn tấn công của hắn rồi mà.

Cứ tiếp tục bay lên.

Hắn vẫn chưa tung chiêu.

Tôi lấy lại hơi và khôi phục HP với 〖Tự tái tạo〗.

Từ phía sau, tôi cảm nhận được nguồn ma lực tràn ngập.

Đến rồi!
Chẳng biết liệu phán đoán của mình có chuẩn xác không nhưng đành cầu may thôi.

Tôi kích hoạt 〖Hóa nhân thuật〗.

Thân thể tôi thu nhỏ lại.

Tôi dùng hết sức để giữ lại đôi cánh và sải rộng chúng giữa không trung.

〖Hóa nhân thuật〗 giảm đi phân nửa HP, sức Tấn công và Phòng ngự tối đa của tôi.

Dù sao thì HP hiện giờ cũng không đủ đến mức đó nên việc bị giảm lượng HP tối đa chưa phải là bất lợi.

Nhưng lại là ván bài đặt cược rằng tôi có thể sống sót sau đòn tấn công của hắn hay không khi khả năng phòng thủ đã suy yếu.

Khi trông thấy vùng biển bị nhiễm độc trước đó, tôi đã suy luận rằng đặc điểm chính từ chiêu thức của hắn chính là chất độc, còn sức công phá thật sự có thể khá cùi.

Đây chỉ là kế hoạch dựa vào một lý thuyết khách quan.

「Ngươi tưởng sẽ tránh được đòn tấn công của ta chỉ bằng cách thu nhỏ thôi sao? Ta sẽ thổi tung ngươi thành từng mảnh vụn!」
Cái miệng ngậm kín của hắn ngửa lên rồi mở ra.

Tôi quay đầu đối diện với hắn và dang rộng cánh.

Ngay sau đó toàn bộ cơ thể tôi chịu tác động bởi cơn bão.

Quả thật tôi không thể diễn tả được chuyện gì đang xảy ra.

Trong tích tắc, thế giới quay mòng mòng ba vòng.

Cơn đau nhức nhói lan khắp người, ý thức của tôi choáng váng.

Cứ như thể cánh tay phải của tôi đã bị xé tan trong trận giông tố.

Tưởng chừng sẽ kéo dài rất lâu nhưng lại kết thúc ngay lập tức.

Tôi không biết gì cả.


Toàn bộ giác quan trên cơ thể bị tê liệt và tôi không thể mở mắt.

Gần như chẳng thể cảm nhận được tôi đang ngã nhào trên phần đất lạnh lẽo.

Kế hoạch đã thành công.

Không, thay vì được gọi là chiến thuật thì đây hoàn toàn là trò may rủi.

Lợi dụng 〖Giông tố của Ruồi vương〗, tôi giảm trọng lượng của mình lại bằng 〖Hóa nhân thuật〗 rồi bay lên cao để bị thổi đi xa.

Mà thật ra tôi chỉ vừa đủ để giữ mạng.

HP gần như đã hết sạch, cả thân thể đang bị chất độc bòn rút.

Trong tình trạng này, dù tôi đã chạy thoát và vào tới đất liền… nhưng một khi hắn đuổi theo thì tôi vào đường cùng.

Tôi vẫn chưa thật sự thành công…
Với quyết tâm tuyệt đối, tôi đã thực hiện được bước đầu tiên để trốn thoát, nhưng cuối cùng do phải đón nhận nhiều trận chiến liên tiếp cũng như cách biệt về chỉ số, tôi lại sắp chết tại đây.

Nếu cô bạn vẫn còn và tôi ở trong thể trạng sung sức thì sẽ đối đầu với Beelzebub tốt hơn…
“――? ――!”
…Đờ… heo?
Có gì đó thọt lên người tôi?
Nó lạnh buốt gáy.

Cảm giác tê dại của chất độc tan dần.

Gì vậy trời?
Tôi chữa lành đôi tai và mắt bằng 〖Tự tái tạo〗 để quan sát.

“Kishi?”
Một giọng kêu quen thuộc, tôi bừng to mắt.

Con bò sát tối thui khổng lồ, to hơn một chút so với hình dáng con người hiện tại của tôi đang nhìn chằm chằm ngay trước mặt.

“T- Thằn lằn đen…?”
“Kishii!”
Nó kêu réo rít mừng rỡ rồi lao tới liếm mặt tôi.

Cơn đau giảm đi.

Là nhờ 〖Giải độc〗 ư…?
Kỹ năng đó đáng lẽ đã bị con Slime lấy mất rồi mà.

Nhưng đây không thể là sinh vật nào khác.

Tuy kích thước lớn hơn nhiều, nhưng rõ ràng chính là bé Thằn lằn đen mà tôi đã chia tay ở khu rừng.

Không chỉ chất độc mà cả sự đau đớn cũng vơi mất.


Có lẽ bé đã học được một số kỹ năng cao cấp hơn khi tiến hóa.

Tôi đã thoát chết trong gang tấc.

Chẳng lẽ do nó trông thấy tôi đang dẫn dụ Mục nát rời đi nên đến để điều tra?
Đây quả là kỳ tích.

Tưởng chừng đã từ bỏ mọi hy vọng, nhưng tôi vẫn có được lượng HP tối thiểu và giảm bớt độc tố.

「Cám ơn nhé Thằn lằn đen… Nhưng nguy hiểm lắm.

Tao đang bị một kẻ đáng sợ truy sát.

Mày nên rời đi ngay…」
Tôi cố gắng đứng dậy và nói chuyện bằng 〖Thần giao cách cảm〗 nhưng bất ngờ ngã quỵ.

Kiểm tra lại cơ thể, đôi cánh mà tôi tưởng vẫn còn đó cùng cánh tay phải đã biến mất, những bộ phận còn lại đang run rẩy bất ổn định cùng vũng máu chảy ra trên người.

K- Khốn nạn…
Bộ thân thể tôi không thể cầm cự hơn được nữa ư…?
Một khoảng khắc im lặng.

Khi ngã xuống, tôi nhìn lấy thằn lằn đen.

「Dù sao đi nữa mày cũng nên chạy đi」
Sau khi ngóng ra vùng biển xa xôi, thằn lằn đen dường như nghĩ ra gì đó rồi quay lại nhìn tôi.

Tôi ngập ngừng tập trung ý thức vào em nó.

「Hãy cố… nhỏ hơn…」
Nhỏ hơn…?
「Nếu mày không để tâm tới hình dáng hay khả năng di chuyển của tao thì tao nghĩ mình có thể hóa thành khối thịt nhỏ」
Có thể lượng MP tiêu thụ thậm chí còn ít hơn hình thái con người chuẩn xác của tôi.

Nhưng sao lại…
“Kishi, kishii!”
Thằn lằn đen hối thúc tôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.