Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 75: Ở Tương Lai Ta Chuẩn Bị Nhận Phần Thưởng Cho Công Việc Của Mình Rồi


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 75: Ở Tương Lai Ta Chuẩn Bị Nhận Phần Thưởng Cho Công Việc Của Mình Rồi


– Melissa…
Đứng trước khoang cứu sinh, Versus vẻ mặt gượng buồn một nửa qua chiếc mũ giáp bị vỡ nhìn vào bông hoa sen trắng bên trong, thứ vẫn đang bao lấy phần còn lại cơ thể của Melissa.

Ngoài Viluna và Eslisa, có lẽ cô và Rosalia chính là người vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra lúc này, vẫn không biết kẻ đã đánh bạn của mình là ai.

– Nữ hoàng…
Nhìn Melissa một lúc, Rosalia rất sợ Viluna, nhưng vẫn cố gắng quay lại để hỏi chuyện.

Thế nhưng, Viluna hoàn toàn không để ý đến cô mà chỉ đang trò chuyện với Rosalia.

Cả hai nói chuyện về kết giới của Hoàng tỷ của Viluna, tất cả những gì Rosalia biết và thấy đều kể hết.
– Là như vậy đó Hoàng tỷ, kết giới của chị ấy hoàn toàn nguyên vẹn cho đến khi em đi.

Không lẽ việc này là…
Rosalia kể xong thì để ý đến chuyện của Melissa.

Thế những, Viluna hoàn toàn phớt lờ nó mà rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nói như vậy, chị ấy mới chỉ thoát ra gần đây?
Viluna nghĩ.

Rosalia bay một đường từ Sa Mạc Chết về cũng mất hơn một ngày, Viluna nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian này Hoàng tỷ của cô đã thoát khỏi kết giới.
Thế nhưng, tại sao chị ấy lại không trở về đây? Không lẽ Hoàng tỷ đang gặp rắc rối?
Viluna càng nghĩ, cô càng thấy trường hợp Hoàng tỷ của mình gặp vẫn gì đó càng chính xác.

Không chỉ vậy, Viluna còn mù mờ đến mức, từ bỏ sự thật Hoàng tỷ của cô đã tấn công Melissa mà nghĩ lệch qua, hẳn đó là một dấu hiệu cầu cứu hoặc thông báo cho cô rằng mình đã về.
Hay là mình đến đó một lần? Lỡ như chị ấy thoát ra, mình có lẽ có thể lần ra được manh mối.
– Rosalia chúng ta đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Viluna vẫn quyết định kéo Rosalia rời đi, nhanh chân bước về phía khe nứt.
– Vâng.
Rosalia thấy Viluna bước đi thì cũng vội vàng bước theo sau, trong khi cơ thể rung lên vì kích động.
V-Vậy là Đại Hoàng tỷ đã trở lại rồi sao?
Rosalia kích động không gì khác chính là vì Đại Hoàng tỷ trong truyền thuyết mà cô ngưởng mộ bấy lâu nay cuối cùng cũng trở lại rồi.

Bây giờ cô chỉ còn mong Đại Hoàng tỷ đó có thể xuất hiện trước mặt mình, để có thể diện kiến sự tồn tại đáng sợ này.
Rosalia bước nhanh với suy nghĩ của mình, và đột ngột đụng phải tấm lưng của Viluna.
– ???
Vì chuyện đó, Rosalia vô cùng giật mình, cô ngẩn đầu lên nhìn Hoàng tỷ Viluna của mình, với câu hỏi tại sao chị lại dừng lại rất rõ ràng trên mặt.
Thế những, Viluna không đáp trả cho cô, mà chỉ quay lại hướng mắt đến Eslisa đang ngó nghiên khắp nơi ở tầng trị liệu này.

– Mở khoang 207.


Xì~…cạch cạch…roẹt…
Viluna lại giống như trước đó ra lệnh cho thứ đang điều khiển cả toà tháp, để nó đem thêm một khoang chưa trị nữa đẩy đến giữa căn phòng.
– Eslisa, mắt của em cũng nên chữa đi.

Viluna có linh cảm chuyện tìm Hoàng tỷ của mình sẽ không đơn giản như bề ngoài của nó, cho nên để có phương án dự phòng, cô nghĩ Eslisa có thể sử dụng được năng lực của mình sẽ tốt hơn.
– Vâng!
Với câu nói của Viluna, Eslisa ngay lập tức gật đầu chấp hành và vui vẻ bước vào khoảng chữa trị.

Ngay sau đó, Eslisa liền bị chất dịch màu xanh bao trọn và chiềm vào một giấc ngủ sâu trong quá trình điều trị.
Sau khi thấy nó, Viluna mới yên tâm quay người cùng Rosalia rời đi, cũng không thèm ngó lấy Versus một cái, xem Versus không khác gì không khí là bao.
– …
Khi hai người rời đi khỏi căn phòng, nơi này cũng chỉ còn mỗi Versus đứng yên đó, với cái siết tay thật chặt, nhưng gương mặt lại chẳng thể hiện ra chút cảm xúc đi, không thể biết được cô đang vui hay đang buồn hay suy nghĩ điều gì lúc này.

Thế nhưng, cái siết tay kia, thật ra ràng chứng tỏ cô đang rất khó chịu một chuyện gì đó.
[Sao thế?
Có chuyện gì khó chịu sao?]
Lúc này, trong khi Versus không biết nên làm gì tiếp theo bỗng một tấm bảng trong suốt hiện ra trước mặt cô, với hai câu hỏi rõ ràng với bộ dạng quan tâm.
– !!!
Thấy nó, Versus với gương mặt hơi u buồn cũng phải hốt hoảng lên một cái bước lùi lại, bằng vẻ đề phòng.
– N-Ngươi là thứ gì vậy?
[Quyền hạn của cô bé không được phép.

Thế nhưng ta có thể trả lời mình chính là một phần trí tuệ của chủ nhân.
Ta đã trả lời.

Còn cô bé, đang khó chịu chuyện gì sao?]
Giống như một hồn ma, Versus vừa hỏi thì tấm bảng kia đã biến mất và xuất hiện trước mặt cô mà trả lời sau đó thì lại hỏi tiếp lời của mình một lần nữa.
– …!Không có.
Đọc những gì tấm bảng viết ra, Versus cũng hiểu được chủ nhân của nó là ai, nên cũng không để tâm nhiều bằng câu hỏi phía sau.

Đọc nó Versus đã phải hơi chần chừ một chút, mới trả lời, nhưng lại là một câu nói dối.
[Thật sao?
Tại sao ta lại cảm giác cô bé đang giấu diếm sự thật?
Nói đi, biết đâu ta có thể giúp cô bé thì sao?]
Thứ đang vận hành toà tháp dễ dàng nhận ra Versus đang nói dối, liền tiếp tục thay đổi câu hỏi của mình.

Dường như, không, nó thật sự đang quan tâm đến trạng thái của Versus lúc này.
Thế nhưng, mặc nó có hỏi gì, Versus hoàn toàn không hé thêm bất cứ lời nào nữa, mà quay người lại, bước đến chỗ khoang của Melissa mà ngồi xuống, dường như quyết định sẽ ngồi ở đây đợi bạn mình cho đến khi hồi phục xong mới thôi.
[Nếu cô bé không muốn nói, vậy để ta kể cho cô bé một câu chuyện nhé?]
Thấy mình bị lơ, thứ đang vận hành toà tháp không hề bỏ cuộc, nó tiếp tục cứ bám lấy tầm nhìn của Versus mà hỏi.

Tất nhiên, với việc kể một câu chuyện như thế này đã làm cho đôi mắt của Versus tỏ ra rất nhỏ sự để ý, nhưng rất nhanh bị cô giấu đi.


Thế nhưng, nó không thể thoát khỏi khả năng quan sát của thứ đang vận hành toà tháp.

[Câu chuyện này là về Viluna khi còn nhỏ, cô bé chắc chắn sẽ thích đó.
Có muốn nghe không?]
Và nó tiếp tục dụ mồi Versus bằng cách tiết lộ nhân vật chính của câu chuyện, cũng là người mà Versus đang để tâm hiện tại.

Với nó, thứ vận hành toà tháp đã thật sự khiến cho Versus tỏ ra tò mò.
Giống như chủ đề về Viluna rất có ma lực vậy, Versus không tự giác mà gật đầu.
[Fufufu, được rồi…]
– Ta bắt đầu kể nhé?
Cái gật đầu đó giống như chạm vào được một quyền hạn nào đó, chức năng ẩn mà đến Viluna cũng không biết của thứ vận hành toà tháp bỗng kích hoạt.

Với một dòng chữ không rõ ràng, một hình bóng của một cô gái được tụ hợp lại từ các hạt sáng hiện ra trước mắt Versus và tiếp lời cho tấm bảng.
– !!!
Nhìn thấy một cô gái bỗng xuất hiện, Versus trong thoáng chóc đã giật mình, sau càng giật mình hơn khi nhìn rõ gương mặt của cô gái kia là ai.

Theo góc nhìn và những thứ Versus có thể giải đáp được, cô gái này nhìn chẳng khác gì Đại Hoàng tỷ của Viluna là bao nhiêu.

Với thân hình nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ và một nụ cười đến thế giới phải phai màu, nhìn đến Versus.
– Cô…cô…
– Suỵt.
Thấy Versus bất ngờ, cô gái giống như Đại Hoàng tỷ gần như không cảm thấy ngoài dự đoán, liền mỉm cười kề sát mặt đến gần Versus, đưa một ngón tay chặng lấy môi của Versus nháy mắt trái nói.
– Chuyện này là bí mật với chúng ta nhé?
===
Tôi đưa mắt nghi ngờ nhìn thanh kiếm.

Tôi không cảm thấy bất cứ dấu hiệu lời nguyền nào còn tồn tại trên nó nữa.

Nên có vẻ như tôi đã thành công trong việc giải trừ lời nguyền của nó.
– Mình…
Tôi biến đổi chiếc găng trở về và nhặt thanh kiếm lên tay mình, đưa mắt nhìn nhưng vết nứt tại căn phòng bí mất.

Mình tại sao lại đánh thanh kiếm nhỉ…à nhớ rồi, nó đã tự dưng đã tấn công mình.

Tại sao mình lại nói nhớ…
Tôi nhìn thanh kiếm trên tay mình.

Tôi không cảm thấy bất cứ dấu hiệu lời nguyền nào còn tồn tại trên nó nữa.


Nên có vẻ như tôi đã thành công trong việc giải trừ lời nguyền.
– Mình…
Tôi đưa mắt nhìn đến những vết nứt tại căn phòng, đầu không khỏi có cảm giác khó hiểu.
Tại sao nơi này lại trở nên như thế nhỉ? À nhớ rồi…hình như lúc giải trừ lời nguyền, lời nguyền đã phản kháng và mình đã chống lại nó.

Và rồi…tại sao nơi này lại trở nên như thế nhỉ?
Tôi đưa mắt nhìn thanh kiếm trên tay.

Tôi không cảm thấy bất cứ dấu hiệu lời nguyền nào còn tồn tại trên nó nữa.

Nên có vẻ như tôi đã thành công trong việc giải trừ lời nguyền.
– Vậy là xong.

Đúng là lời nguyền của một Ma cà rồng, thật sự khó mà giải trừ được.

Tôi suy nghĩ về trận đấu kinh khủng vừa rồi giữa mình và thanh kiếm không khỏi đồ mồ hồi.

Tôi nào có thể ngờ được lời nguyền của thanh kiếm này lại phản kháng đến như vậy, đến căn phòng dù bị tôi dùng kỹ năng của mình kiềm chế lại rồi nó vẫn bị rạng nứt ra như thế này.
Mà chắc Rerlyn sẽ không trách mình chỉ vì phá hoại căn phòng này đâu.

Dù sao mình cũng đã giúp hắn giải quyết lời nguyền trên Ma cụ mà.
Nghĩ vậy, tôi cũng không ở lại căn phòng nữa, quay lưng rời khỏi nó, mà trong đầu không khỏi sẽ nghĩ đến số tiền công mình sắp nhận được từ Rerlyn, một quý tộc giàu nứt vách rõ ràng.
– Cô chủ, thế nào rồi?
Tôi vừa bước ra khỏi phòng, người hỏi tôi đầu tiên không ai khác chính là Chise.

Cô ấy vẫn như trước khi rời đi, một bộ mặt lo lắng.
– L-Lilianna cô không sao chứ?
Tiếp đó chính là đến Rerlyn.

Không hiểu sao hắn có vẻ ấp úng và gương mặt hơi đỏ.

À đúng rồi, tôi đã quên mất chiếc áo choàng rồi còn đâu.
Không chỉ hắn, phía sau Better và Venlla đều có một bộ như vậy.

Thật không tiện cắn máu biến ra thêm chiếc áo choàng mời, hay chuyển đổi chiếc “nhẫn kết hôn” thành áo choàng, tôi chỉ có thể bình thường đối mặt cả bốn mà lắc đầu.
– Ta không sao.

Thanh kiếm cũng đã xong rồi.
Tôi nói rồi đưa thanh kiếm trong tay mình lên, về phía của Rerlyn.
– Đây.
Rerlyn bị tôi nói thì liền dời sự chú ý đi.

Hắn nhìn thanh kiếm tôi cầm mà đôi mắt không khỏi thể hiện lên sự vui mừng, kèm với một chút nước mắt đang ứ động ở khoé mắt.
– Cảm ơn cô.
Với hai tay run rẩy, hắn đưa tay cầm lấy thanh kiếm mà tôi đưa.
– Không có gì.

Chỉ là, màu sắc của thanh kiếm.


Đây là một chút di chứng, tôi mong anh không phiền với nó.
Như kế hoạch ban đầu, tôi nhân ngay Rerlyn đang hạnh phúc cầm cây kiếm trên tay, liền nói đến chuyện vấn đề của thanh kiếm.
– Vậy nó…
– Không.

Dù nói là di chứng, nhưng thực chất đây là một di chứng có lợi khi lời nguyền đã biến thanh kiếm này trở nên chắc chắn hơn ban đầu rất nhiều.

Nếu không tin ngài cứ thử.
Rerlyn nghe vậy liền lên tiếng.

Nhưng tôi đã sẵn biết hắn định hỏi mình điều gì nên đã cắt ngang.
– Ta tin cô.
Tiếp đó, vẫn không ngoài dự đoán của tôi, Rerlyn tỏ ra tin tưởng với tôi, mà còn chẳng thèm kiểm tra lấy thanh kiếm.
– Được rồi.

Ngài thấy đó, trời cũng không còn sớm nữa.

Ta cũng cần phải về.
Tôi gật nhẹ đầu với Rerlyn và nhắc kéo với hắn về chuyện tiền công.
– P-Phải rồi…trước đó chúng ta sẽ nói về tiền công nhỉ? Cô muốn bao nhiêu? Xin cứ nói đi.

Với điều cô làm cho ta, dù có tặng cho cô cả tài sản của mình, ta cũng nguyện.
Rerlyn có vẻ hiểu ý tôi, hắn bất ngờ phút chóc, sau đó thì nghiêm túc mà nói ra một chuyện đến tôi và thuộc hạ của hắn cũng phải kinh ngạc.
– Nhiều như vậy ta cũng không cần đâu.
Thế nhưng, tôi cũng không phải là loại người cháy nhà hôi của như vậy, liền từ chối.

Sau đó, quay sang Chise, người bạn đồng hành với mình hiện tại.
– Chise, cô giúp ta tính toán đi.

Chuyện tiền nông ta cũng không rành lắm.
Vẫn như cũ, đây sẽ là khoản tiền chung giữa tôi và Chise, cho tôi tôi cũng không thể tự ra quyết định được, và với tính cách của mình tôi chưa chắc sẽ tự biết mình có đưa ra một cái giá hợp lý hay là không.

– Tôi????
===
Tác giả: Ở đoạn Lilianna có cái đoạn mình viết đi viết lại.

Không phải mình sơ ý mà là cố ý, nếu ai hiểu chắc biết mình đang viết, hay Lilianna bị cái gì rồi nhỉ?
===
Main:
Lilianna
Phụ:
Chise, Viluna, Alissia, Eslisa, Melissa, Versus, Nguyệt, Long, Rerlyn…
Qua đường:
Juliet, Venlla, Better, Maria, Bonie, Ganrd, Dina, Fear, Gamer…
Thực vật:
Liliaeis


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.