Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 71: Ở Tương Lai Ta Gặp Được Một Ma Thuật Của Ma Cà Rồng


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 71: Ở Tương Lai Ta Gặp Được Một Ma Thuật Của Ma Cà Rồng


Sau khi dùng xong bữa tối, tôi và Chise đã được Rerlyn mời đến mật thất bên trong dinh thự của hắn.

Đó là một căn phòng bí mật nằm sâu bên trong dinh thự, phía dưới một lối đi cơ quan của cái nhà kho trông đầy tồi tàn, không có mấy ai đến, kể cả người hầu và lính gác.

Nhưng thay vào đó, nơi này lại dược lắp đặt vô số Ma cụ có khả năng công kích khi kẻ trộm đột nhập vào.

Không chỉ vậy, bao xung quanh nhà kho này, luôn có người hầu và lính gác qua lại, nên chuyện để một kẻ nào đó biết hay đột nhập vào hoàn toàn gần như không thể, trừ phi là thân cận với Rerlyn, như Venlla và ông già quản gia Better.
Khác với Venlla, sau khi tiếp súc với Better trong bữa ăn giữa tôi và Rerlyn, tôi có thể nhận định rằng Better là một người đàn ông có khả năng cao về Ma thuật, cũng như có lượng Ma năng nhiều nhất mà tôi từng được thấy kể từ khi đến thế giới này, phục vụ cho Rerlyn.
Tôi và ông ta hoàn toàn không có đối thoại trong cả bữa ăn.

Tôi biết chuyện ông ta là một Pháp sư mạnh không phải dùng mắt để thấy.

Mà thay vào đó, tôi đã nghe và cảm nhận ra được trong lúc ông ta âm thầm xử lý kẻ đã lợi dụng sự lơ đển của Rerlyn thu thuế của làng Eliuo, ngay tại sân nhà của hắn bằng cách dụ hắn đến ngay trong đêm bằng một lá thư.

Cái kết của kẻ đó chính là bị Better dùng Ma thuật đốt cháy đến miếng tro tàn cuối cùng, đầy sự quyết đoán và không hề có dấu hiệu chần chừ sau khi đã giải thích xong lý do.
Thế giới này là như vậy, quý tộc là một cấp bậc không thể nào để một thường dân có thể khinh nhờn.

Nếu như đã đắc tội với họ, trừ là một kẻ có sức mạnh vượt qua một thế lực, chứ không sẽ không khác gì một con kiến nhỏ, để mặc người quý tộc kia dẫm đạp thế nào tùy ý.
Từ khi đến thế giới này, không phải tôi không có để ý đến chuyện này.

Nhưng lúc đã biết mình là một Ma cà rồng, còn cao quý hơn cả quý tộc gấp trăm lần, tôi đã không còn muốn để tâm đến nó nữa.

Việc tránh mặt Rerlyn lúc đầu, chẳng qua tôi cũng không muốn dính phải phiền phức, gây nhau để rồi lộ thân phận của mình ra mà thôi.

Giờ thì cũng không còn nữa, vì chuyện đó đã không còn phải thứ tôi muốn nghĩ đến khi đã thành công lừa gạt hắn và thuộc hạ của mình tin đến sái cổ tôi là quý tộc rồi.
Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, quay lại chuyện chính.
Bước xuống căn mật thất, tôi đưa mắt nhìn nơi này một vòng rồi tập trung về chính giữa của nó.
Căn phòng mật thất này, theo tôi cũng không có gì đặc biệt cả.

Chỉ là một nơi bốn bề đều là vách tường trắng, trên trần thì được lắp độc nhất mỗi một viên đá phát sáng, chiếu rọi cả nơi này.

Thứ làm tôi chú ý, cũng chỉ là một thanh kiếm liễu không vỏ đang được nâng bởi một cái giá đỡ chính giữa căn phòng, đang toả ra từng sợi Ma năng màu đen đậm đặc đầy đáng sợ.

Ánh mắt của tôi có thể nhìn được vậy, nhưng đối với người bình thường chỉ là một thanh kiếm liễu màu vàng nhạt, với hoạ tiết lửa đẹp mắt được khắc ở lưỡi kiếm, cùng tay cầm và phần bảo vệ tay có phần đặc sắc mà thôi.

Nếu người không biết nhìn hàng, có lẽ còn nghĩ đây chỉ là một thanh kiếm trang trí khi trông nó không được bền chắc vì khá mỏng manh.

Nhưng với tôi mà nói, nó chính là thứ Ma cụ có lượng Ma năng lớn nhất được thấy tận mắt kể từ khi đến thế giới này, nên tôi nghĩ nó nhất định không phải thứ gì vừa đâu.

– Là nó sao?
Tôi tiến đến chỗ thanh kiếm và quay mặt về phía Rerlyn hỏi.

Vẻ mặt của hắn lúc này nhìn khá âm trầm, có lẽ là vì biết tình trạng của thanh kiếm này tồi tệ đến mức nào.
– Đúng vậy.

Dù nhìn nó bình thường như vậy nhưng một khi…
Rerlyn xác nhận lời lẽ có hơi chần chừ.

Nhưng tôi chỉ nghe đến một nửa thì liền đưa tay cầm lấy chui của thanh kiếm.

– Cầm…cẩn thận!
Với hành động đó của tôi, Rerlyn nói chưa hết câu liền hốt hoảng, muốn chạy đến chỗ tôi.
Chính vào giây phút đó, không chỉ là một luồng năng lượng đen mà tôi có thể nhìn thấy nữa.

Từ thân thanh kiếm, một luồng năng lượng đen có thể thấy rõ bằng mắt thường bỗng tràng lan ra, muốn bao bọc lấy cơ thể của tôi.

Nhưng thay vì bao lấy tôi và xâm nhập vào cơ thể, nó chỉ có thể làm đến đó và dừng lại giống như bị một lớp lá chắn vô hình ngăn cản.
Còn bên Rerlyn, hắn còn không kịp chạy được một bước thì đã bị Chise và hai người hầu của mình nghiêm túc đứng ra ngăn lại.
– Lãnh chúa, đừng đến đó.
– Nhưng cô ấy…
– Không sao, cô chủ không hề bị lời nguyền xâm nhập.

Nó chỉ đang bao lấy người từ bên ngoài mà thôi.
Chise lắc đầu với Rerlyn, người có lẽ đang hiểu lầm tôi đang bị lời nguyền bao lấy là một điềm xấu.

Chỉ là, tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm, vì sau khi cầm lấy thanh kiếm, tôi đã dùng mắt mình quét qua thanh kiếm từng góc ngách nhỏ để tìm kiếm nơi ngọn nguồn của Ma thuật nguyền rủa này, sẽ là một vòng tròn Ma thuật nào đó được khắc lên thanh kiếm.

– …
Cái thứ này thật bất thường.
Như thường lệ, đôi mắt Ma cà rồng mới này của tôi đã không làm tôi thất vọng.

Chỉ là, không giống như các Ma thuật bình thường mà tôi thấy, thứ này lại vô cùng nhỏ và phức tạp đến đáng sợ, nằm ở ngay giữa lưỡi kiếm.
Nếu như Ma thuật cấp cao trong ký ức của Chise đã là một thức khó nhằn, vậy cái thứ phức tạp này là ở đẳng cấp nào? Đại Ma thuật? Hay là Thánh Ma thuật?
Chise đã không được học Ma thuật mạnh hơn Đại Ma thuật sơ cấp nên tôi không biết Ma thuật cấp cao hơn sẽ ra sao, nhưng nếu đem nó so với Ma thuật nguyền rủa này còn đơn giản chán.

Cho nên, tôi nghĩ thứ Ma thuật này nhất định sẽ không yếu hơn Đại Ma thuật, cũng có thể là Thánh Ma thuật nếu lấy cảm nhận của tôi ra để nói.


Bởi vì, nếu không ở cấp độ này, sẽ không có chuyện gia đình Rerlyn lâu như vậy cũng không thể kiếm ra người hoá giải trong cái thế giới này được.
– Thế nào Lilianna.

Cô có thể giải được nó không?
Có vẻ như nhận ra tôi không có vấn đề gì với lời nguyền này, Rerlyn đã bình tỉnh hơn hẳn vừa rồi mà hỏi.
– Có thể.

Chỉ là, sẽ mất một chút thời gian.
Tôi xác nhận với Rerlyn.
Đúng vậy, không giống như với Ma thuật của Dina hay Chise đã từng thi triển trước mắt tôi, thứ Ma thuật này là một cái gì đó mà đến mức việc nhìn vào nó, tìm kiếm các quy tắt với tôi đã phải mất đến vài giây mà không phải tức thì như ban đầu.

Còn chưa kể, khác với các Ma thuật thường, thứ này muốn phá giải phải cần một vài phút để tôi dùng Ma năng của mình ăn mòn các điểm yếu, phá vỡ cấu trúc của nó nữa.
Nói với Rerlyn xong, tôi cũng đồng thời đưa Ma năng của mình len lỏi vào cái vòng tròn Ma thuật vừa nhỏ mà còn vừa phức tạp ở thân kiếm, để thử phá hủy cấu trúc của nó.
Ùm…
Nhưng ngay khi tôi vừa chạm vào một chỗ điểm yếu, thân kiếm đã phát ra một lượng sức mạnh đáng gờm, tấn công lấy tôi và toả ra xung quanh.

Chise, Rerlyn và hai người còn lại vừa thấy nó thì liền đề phòng mà lùi gấp về phía sau.
– Trước tiên mọi người rời khỏi đây đi.

Thứ lời nguyền này có khả năng phản công đối với người cố phá giải nó, nên nếu mọi người ở đây sẽ bị dính lây đấy.
Thấy vậy, tôi không tiếp tục phá giải vòng tròn Ma thuật nữa mà quay sang bên Chise, đuổi tất cả ba người đi ra khỏi mật thất.
– Được rồi.

Nhưng cô hãy cẩn thận, nếu như không thể giải được lời nguyền xin cô hãy từ bỏ, đừng để bị thương.
Rerlyn được Venlla và Better che lấp phía sau nhăn nhó bất lực lên tiếng, lời lẽ không hề dấu diếm sự quan tâm với tôi, sau đó mới chịu quay người lại mà rời đi.
– Cô chủ cẩn thận đấy.

Tôi cảm thấy thứ đó không phải con người có thể làm ra được đâu.
– Tôi biết rồi.
Theo sau Rerlyn, Chise cũng lên tiếng lo lắng rồi quay người một cách miễn cưỡng mà rời đi khi tôi trả lời.

Trước khi quay mặt rời đi, ánh mắt của Chise đã lộ rõ vẻ sợ hãi, không phải là đối với lời nguyền, mà chính là từ khí tức toả ra từ Ma năng của người đã đặt lời nguyền lên thanh kiếm này sau lần bộc phát vừa rồi.
Không chỉ Chise, người đã trãi qua hết ký ức của cô ấy như tôi cũng vậy.

Trong giây phút vừa rồi, tôi đã cảm giác mình như quay lại cái ngày còn nhỏ vào cái đêm trước lúc Chise bị tổ chức bí mật kia bắt đi vậy.


Trong ba Ma cà rồng đánh nhau trên bầu trời lúc đó, có một người đã mang trong người sức mạnh nguyền rủa này.

Vậy bây giờ, nếu tôi đoán không sai, lời nguyền này không phải đến từ một con người,bmà chính là đến từ một Ma cà rồng.

Nói cho chính xác hơn, theo thông tin từ ký ức của Chise, Ma cà rồng có thể nguyền lên thanh kiếm này chính là một cô gái tên là Melissa Virter, môt trong hai người được Nữ hoàng Ma cà rồng đem về từ lãnh địa của quỷ tộc, có khả năng nguyền rủa lên những món Ma cụ để biến chúng thành vũ khí tấn công của mình.
Ùm!
Vậy đây là sức mạnh của cô ta.

Trong lúc suy nghĩ về một trong ba Ma cà rồng đã khiến cho cuộc đời của Chise thay đổi, tôi đã hơi bức súc một chút và mạnh mẽ đem Ma năng của mình xâm nhập vào bên trong vòng tròn ma thuật, đem từng cái điểm yếu một khoá lại và chuẩn bị đem chúng bóp nát.
Nhưng ngay vào lúc đó, giống như cái vòng tròn Ma thuật này có ý thức được mình sắp bị phá hủy, nó bỗng bộc phát ra một lượng năng lượng vô cùng khủng khiếp liên tục đem Ma năng của tôi cắn nuốt mà không cho chạm vào điểm yếu của mình.
Quả nhiên là Ma thuật của một Ma cà rồng, không hề dễ như mình đã nghĩ.
Thấy tình trạng như vậy xảy ra, tôi cảm thán trong lòng một chút khi nhận ra sức mạnh của một Ma cà rồng thế giới này không đơn giản như mình đã nghĩ.

Tuy nhiên, tôi cũng không có ý định bỏ cuộc mà lập tức gia tăng Ma năng của mình lên, đồn ép biến Ma năng của mình thành thứ chắc chắn hơn mà tiến đến điểm yếu của vòng tròn Ma thuật mặc kệ nó phản kháng như thế nào.
===
Ở gần thành phố Bách Hoa Eslisa, tại một cái toà lâu đài lớn được xây bằng đá khối nhìn hệt như những bộ phim Ma cà rồng điển hình nằm trên một đỉnh núi, nơi mà Melissa và Versus Virter một người chị em nữa của mình thường xem như là căn cứ chỉ để lên kế hoạch trả thù Eslisa.

Mối thù mà cả hai muốn trả chính là việc đã giúp Viluna tìm ra bọn họ và hủy diệt đi nơi mà họ được nuôi lớn.

Việc làm như cứu bọn họ khỏi bị điều khiển như món vũ khí đó, từ xưa đến nay cả hai chỉ xem nó như mối thù giết cha chứ không giống như mang ơn.

Cho nên, thay vì muốn chung sống như một đứa em và lấy cái họ Clear, cả hai lại từ chối và quyết định dọn đến đây mà không đổi họ mình.
Bọn họ đáng lý ra không chỉ có ý trả thù mỗi Eslisa, mà còn có cả Viluna và Alisia, những người đã ra tay hủy diệt đất nước mà cả hai đang sống nữa.

Nhưng vì đã bị đập qua mấy lần bởi hai bà la sát, không phải ở một đẳng cấp với những Ma cà rồng bình thường này, cả hai chỉ còn biết hướng toàn bộ sự căm thù của mình vào mục tiêu dễ ăn hơn chính là Eslisa, đánh còn ngang tay.
Thế nhưng, dù có căm thù đến mức thấu xương như vậy, bọn họ cũng không dám làm quá lên như phá hủy thành phố Eslisa đang quản lý hay tệ hơn là phá hoại đế quốc, mà chỉ có thể rủ Eslisa bước ra đánh một trận hai chọi một.

Tất nhiên chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, việc mà cả hai không dám làm tất nhiên đều bị Viluna để vào mắt vì là đang ở đế quốc của cô.

Cả hai không phải chưa nghĩ qua chuyện phá hoại đế quốc của Viluna khi bị ép không cho quay về lãnh địa quỷ tộc sau khi được đem về.

Nhưng bởi chỉ mới đụng, còn chưa kịp làm hại một con da cầm người dân chăn nuôi ở một cái làng nhỏ, Alisia giống như đã theo dõi từ trước, liền xuất hiện đập cả hai một cách không thương tiếc chỉ để cảnh cáo họ.

Chỉ một lần thôi thì cũng không làm họ sợ như vậy, mà phải đến 58 lần.

Alisia xuất hiện không khác gì ám ảnh trong mắt của cả hai, khiến cho họ muốn làm gì đều phải đề phòng trên dưới không dám để Alisia phát hiện cho đến bây giờ.
Việc cuối cùng bọn họ được cho phép trả thù trong đế quốc để cũng chỉ là khiêu chiến ba người Viluna, Alisia và Eslisa.

Tất nhiên là Alisia thì là nỗi ám ảnh, Viluna thì còn trên cả ác mộng, chưa đánh nhưng chỉ cần đối mặt cả hai liền bủng rủng tay chân, nên đánh Eslisa chỉ còn lại là kế hoạch mỗi ngày của cả hai.
Ngay cả lúc này cũng vậy, cả hai đang bắt đầu lên kế hoạch trêu tức Eslisa bằng cách bỏ hương liệu có mùi kinh dị vào rượi tinh linh mà Eslisa đang cất trữ trong dinh thự của mình.
– Đêm nay nhất định phải dạy cho cô ta biết mình là ai.

Melissa đập bàn đứng dậy với một ý chí cao ngất mà nói với chị em của mình.


Melissa là một cô gái chỉ 16~18 tuổi, có một mái tóc màu tím đậm uống thành từng vòng xoáy một ở đuôi tóc, cùng một thân hình nẩy nở không thua kém nhiều Eslisa.

Gương mặt cô cũng không khác so với bao Ma cà rồng, đều có một nét xinh đẹp riêng biệt và thuộc hàng đứng đầu của hai chữ mỹ nữ.
– Đúng vậy!
Versus thấy Melissa đứng dậy và chuẩn bị thực hiện kế hoạch cũng vội đứng lên theo, nhưng…giọng nói của cô nghe lớn nhưng lại hơi vô cảm, thậm chí còn giống như không có chút động lực nào.

Versus không giống như một Ma cà rồng bình thường, thích mặc những bộ váy nhẹ nhàng dễ di chuyển, cô mang trên người lúc này chính là một bộ giáp màu đỏ nặng nề, với một chiếc mũ che đi cả khuôn mặt và chỉ để lộ ra ngoài đúng mái tóc đỏ buông xoã dài đến lưng của mình.

Nên nhìn từ ngoài, khó mà biết được bộ dạng thật của cô như thế nào.
Chỉ là, vào lúc cả hai đang hùng hổ như vậy, Melissa còn nghĩ sẽ nguyền thêm thật nhiều Ma thuật nguyền rủa của mình lên những bình rượi của Eslisa, Melissa lại bỗng đứng khự lại vì cảm giác có ai đó đang phá giải Ma thuật nguyền rủa của mình.
Trong thoáng chóc theo bản năng, cô đã nghĩ đến Eslisa, mục tiêu tấn công hiện tại của cả hai.

Nhưng giây sau đó liền tỉnh táo ra vì nhớ ra không phải, vì cảm nhận được Ma thuật nguyền rủa mà cô ếm lên thứ gì đó cũng không phải nằm ở gần đây.
– …
Melissa hoài nghi đưa mắt nhìn về phía Nam của lục địa, cô có thể dễ dàng thông qua Ma thuật của mình mà cảm nhận được người kia không phải là bất cứ ai mà mình đã từng quen.
Hành động hoài nghi đó của Melissa đã khiến cho Versus khó hiểu.
– Sao vậy Melissa? Cô cảm nhận thấy gì sao?
– Có người đang phá giải Ma thuật nguyển rủa của tôi.
Melissa nhăn mặt trả lời.
– Là ai? Con điên kia hay bà nữ hoàng?
Nghe thế, Versus liền tiếp tục hỏi trong lo lắng.

Do mối thù giữa hai bên, nên Versus cũng không có ý định sẽ xưng hô một cách đàng hoàng với Alisia và Viluna.

Tất nhiên là ngoài là Alisia còn bị gọi là bà điên, Viluna được tôn trọng hơn nhiều khi được gọi là bà nữ hoàng.
Còn việc Versus lo lắng, là sợ Alisia và Viluna sẽ phát hiện ra lời nguyền mà cả hai đã cố tình nguyền lên vài món đồ ở toà tháp Hồng Ngọc từ rất lâu về trước, rồi đến xử lý cả hai người.

Chứ cô không hề giống Melissa theo bản năng nghĩ đến Eslisa, vì các lời nguyền mà cả hai đặt lên nơi ở của Eslisa đều bị phá hết sạch sẽ rồi.
– K-Không phải là hai bà già đó.
Melissa trả lời, tất nhiên là cũng chẳng thèm lễ phép mấy mà còn thậm tệ hơn.

Nhưng trong lời lẽ của cô, không khỏi chứa sự bối rối bởi vì cô cảm nhận ra được người đang phá giải Ma thuật của cô thế mà lại mạnh mẽ ngang Alisia.
Nghi ngờ, không dám tin, Melissa trả lời với Versus xong thì liền thử thả ý thức của mình, thông qua một kỹ năng [Chuyển dời ý thức đến Ma thuật] đến Ma thuật nguyền rủa kia, muốn xem thử đó là ai.
Cô lâm trận không phải âm thầm, mà vì nghĩ kẻ đó tương tự như Eslisa nên đã mở toàn bộ uy áp của mình, thông qua kỹ năng truyền thẳng đến nơi Ma thuật như muốn đe doạ kẻ bên kia.

Nhưng cô lại không thể nào biết được rằng, kẻ cô đang định de doạ ấy lại đáng sợ đến nhường nào.
===
Main:
Lilianna
Phụ:
Chise, Viluna, Alissia, Eslisa, Melissa, Nguyệt, Long, Rerlyn…
Qua đường:
Juliet, Venlla, Better, Maria, Bonie, Ganrd, Dina, Fear, Gamer…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.