Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 64: Ở Tương Lai Ta Bị Từ Chối
Tôi đã cảm thấy chuyện Eliuo rất có vấn đề nên đã thử nói lại với Rerlyn để chứng thực thử xem.
Kết quả khá là bất ngờ khi hắn không hề biết đến chuyện như vậy đã diễn ra.
Không có sự sợ hãi, mà chỉ có cảm giác bối rối trong mắt hắn, nên tôi nghĩ hắn cũng không phải nói dối.
Đến hộ vệ phía sau hắn cũng vô cùng bất ngờ về chuyện này, biểu hiện ra là một vẻ không dám tin.
Nếu đây là nói dối, chỉ sợ những diễn viên hạng A cũng phải bỏ cuộc khi trành tài với cả hai.
Nhưng thật tiếc là không phải vậy khi mà chúng tôi nói chuyện thêm một lúc về nó thì sự thật đã dần lộ ra.
Do cha của Rerlyn đã mất quá sớm nên mọi thứ đã rơi vào một người trẻ tuổi như hắn.
Khi đó hắn còn chưa thể một mình đảm nhiệm hết mọi công việc ra cho những người thuộc hạ khác thân thuộc với cha mình, và đến bây giờ cũng như vậy.
Cho nên hắn đã không biết một chuyện như, một ngôi làng mà hắn quản lý lại bị thuộc hạ mình ủy nhiệm bốc lột và gửi lại cho hắn các thông báo tốt để qua mặt.
– Sao ta lại để chuyện này xảy ra được chứ.
Khi nhận ra mọi thứ, Rerlyn trông thật sự đã tức giận.
Sự tức giận này cũng không hẳn là vì người đã gửi thông báo giả cho hắn.
Một nửa là đến từ tôi nữa.
Bởi vì thông qua biểu hiện của hắn, tôi có thể thấy hắn không muốn mất mặt trước mình, người mà hắn để ý đến.
Gương mặt này quả nhiên là phiền phức mà.
Tôi thầm thở dài trong lòng khi cuộc trò chuyện đi đến hồi kết.
Do đây không phải là lỗi của Rerlyn, Chise dù vẫn còn ngờ ngợ những không lên tiếng nữa khi tôi muốn giúp hắn giải lời nguyền từ bảo vật của gia đình.
Được lời chấp nhận việc giải lời nguyền, cả hai đã tỏ ra rất mừng rỡ.
Và với ý chí muốn sửa lại chuyện mình đã bỏ qua, cả hai cũng đã ngay tức khắc chào tạm biệt tôi và rời khỏi dinh thự để đi ngay đến làng Eliuo mà giải quyết chuyện thu thuế ở đó.
Chúng tôi chỉ là người ngoài nên khi cả hai rời đi, tôi và Chise quyết định ở lại dinh thự để nấu bữa tối.
Thật ra thì tôi cũng hơi hơi đói rồi nên không thể rảnh hơi đi lo chuyện bao đồng được.
– Nhớ lại thì.
Nấu xong bữa tối và lại cùng Chise bày ra chiếc bàn bên ngoài dinh thự, tôi mới nhớ ra trong không gian giữ đồ của mình vẫn còn đang giữ hai cái xác của hai cô gái xấu số vì chuyện Chise phản ứng với ông trưởng làng mà chưa kịp trao lại.
Theo như tôi đã quan sát trước đó, cũng không phải là tôi quên trao lại, mà là hai cái xác này chính là của hai cô gái trong nhóm mạo hiểm giả đã đến trước chúng tôi.
Có vẻ như, đến cuối cùng thì bọn họ vẫn cố giúp những người dân làng đã lừa mình đến cuối cùng.
Cho nên tôi không thể cứ như vậy trao lại, mà quyết định giữ cho đến lúc này.
– Chuyện gì thế Lilianna?
Đối diện tôi, khi thấy tôi mở lời, Chise đã lên tiếng hỏi.
– Không có gì, dùng bữa nhanh thôi.
Tôi có chút chuyện cần làm sau bữa ăn ấy mà.
Nghĩ cứ nói việc hai cái xác trong bữa ăn cũng không tốt, tôi đã lắc đầu bỏ qua và thay vào đó nói chỉ là một chút chuyện mà thôi.
Nhờ đó, Chise đã không hỏi nữa, chỉ gật đầu nhẹ rồi dùng lấy bữa tối là món súp rau quả với thịt Hibuu của mình.
Và đó chỉ là phần của Chise.
Còn bên tôi vẫn như trước, ngập các món ăn ngon đầy dinh dưỡng để tôi thoả sức nhét vào bụng.
Chỉ là không giống như mọi ngày, vào lúc ăn được một chút trong bữa tôi thì một chuyện đã diễn ra khiến tôi phải giật hết cả mình.
– ???
M-Mình no!?
Đúng vậy, không giống như thường ngày, tôi sẽ ăn mà không biết no là gì.
Hôm nay khi chỉ mới ăn xong một dĩa súp như Chise, tôi đã cảm thấy bụng mình đã no.
– Gì nữa vậy Lilianna?
Có vẻ như cái giật mình của tôi là quá rõ ràng, Chise đã nhận ra và nhìn tôi bằng một ánh mắt kì quái.
Nói sao thì nói, biểu hiện của tôi mấy hôm nay cũng không có bất thường như giờ, nên chuyện Chise có nhìn bằng ánh mắt kì quái hay không cũng là điều rất bình thường.
– Không có gì.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, lần thứ hai bảo không có gì với Chise.
Nhưng trong lòng tôi lại khác, nó vô cùng rối bời, liên tục nghĩ lý do tại sao.
Rồi không quá một giây, tôi liền nhớ lại chuyện mình đã nếm qua máu của Chise.
Không cần nghĩ quá nhiều, tôi cũng đoán ra được đó nhất định là nguyên nhân.
Bởi vì theo suy đoán, tôi cũng không còn kiếm ra được lý do nào hợp hơn.
Đơn giản nói ra thì thế này.
Tôi là một Ma cà rồng nên sẽ cần một đại lượng máu hằng ngày để tồn tại, nhưng vì không được uống máu nhiều ngày, nên để thay thế bù đấp năng lượng và dinh dưỡng cho việc tạo máu trong cơ thể tôi đã phải bắc buộc ăn thật nhiều.
Sau đó, Chise đã cho tôi uống máu, khiến cơ thể tôi đã được ổn định, nên việc ăn để bộ sung đã không cần thiết nữa, dẫn đến việc cơ thể tôi mới thấy no như hiện tại.
Ngoài suy đoán này, tôi cũng không thể kiếm ra được cái nào hợp hơn với cơ thể Ma cà rồng đầy bí ẩn này của mình nữa.
Sau khi lắc đầu với Chise, tôi cũng không có dừng ăn mà vẫn như thường ngày, ăn một cách ngấu nghiến những món ăn trước mặt.
Mặc dù nói là mình đã no, nhưng thật buồn cười chính là bụng tôi hình như vẫn là cái động không đáy của mọi ngày.
Cho nên ăn để thưởng thức cũng được mà, tôi cũng không quan trọng mình có no hay không nữa.
Bởi vì đây dường như đã là thoái quen của tôi từ thế giới trước rồi, cơ thể này được tái sinh cho tôi nên nó cũng có chức năng này luôn hay sao đấy.
Thanh toán hết đống thức ăn xong, công việc tôi dự định làm đã phải làm đến.
Tôi cùng Chise bước đi về một góc biển vắng vẻ.
– Cô đến đây làm gì vậy?
Chise đi theo tôi với một gương mặt nghi hoặc.
– Tôi muốn giúp đỡ hai người họ một chút.
Tôi trả lời Chise, rồi đưa tay tạo ra một quả hoả cầu thật lớn.
Xác người thế giới này không thể giữ nguyên chôn cất vì chúng có thể hấp thụ lấy Ma năng và biến đổi thành quái vật như xác sống, nên cách tốt nhất để mai táng chính là đốt xác ra thành tro rồi mới đem chôn.
Chính vì vậy, tôi mới tạo ra một quả hoả cầu như hiện tại.
Nhưng thay vì đem chôn như bình thường, tôi muốn đem hai người kia hủy thành tro mà rãi ra khắp nơi này.
Chise đã không biết điều đó, nên khi tôi làm thế, cô ấy liền biểu hiện ra vẻ bối rối.
– Hai người bọn họ?
– Ừm, là hai cô gái mạo hiểm giả đã chết vào lúc chúng ta cứu giúp những dân làng khỏi làng của bọn Hibuu.
Vừa nói cho Chise hiểu, tôi mở không gian giữ đồ của mình ra, dùng ma thuật gió để tạm thời nâng hai cái xác trượt ra khỏi đó lên trên bầu trời, dung nhập vào quả hoả cầu đang cháy với một màu sắc đỏ rực của Ma thuật.
– …
Nhìn cảnh tượng đó, tôi vẫn không có chút biểu hiện cảm xúc nào, đến một chút cảm thương cũng không.
Nhưng bên cạnh tôi, Chise lại siết chặt tay mà nhìn hai cái xác đang dần hoá thành tro tàn bên trong ngọn lửa.
Bọn họ thật ngu ngốc.
Tại sao lại phải hi sinh bản thân của mình chỉ để giúp đỡ người khác như vậy chứ.
Tôi thật sự muốn nói ra những điều như vậy ngay lúc này.
Nhưng sau khi đã nhìn qua một lần ký ức của Chise thì lại khác, tôi không thể nói ra được khi việc những coi gái này đã làm, nó chính là lý tưởng “giúp tất cả mọi người dù có hi sinh tính mạng” của Chise từ khi được giải phòng khỏi tổ chức, nói ra thì chẳng khác nào đang phỉ bán cô ấy cả.
Chise không nói gì, nên tôi không nói gì mà chỉ đứng nhìn hai cái xác dần tan biến trong ngọn lửa, tro tàn thì được những ngọn gió thổi từ biển vào khu rừng cho đến khi không còn gì cả.
Cảnh tượng này nhìn thật sự lung linh dưới màng đêm, nhưng cũng đầy sự bi thương khi cái lung linh đó chính là đến từ hai người đã chết đi.
– …
Khi hai cái xác biến mất, tôi nhìn sang Chise thì đã thấy cô ấy đang thất thần suy nghĩ.
Nhìn một cái, tôi cũng biết được hẳn cái chết của hai người này đã nhắc lại câu chuyện bi thương về gia đình đã cứu giúp cô ấy.
– Chise cô đang nghĩ về chuyện gì vậy?
Hôm qua có lẽ tôi sẽ không hỏi, nhưng hôm nay thì khác, Chise đã giúp đỡ tôi, không rời khỏi tôi, nên tôi muốn cô ấy chia sẻ câu chuyện buồn đó với mình.
– …
Chise đã không trả lời tôi, mà chỉ tỉnh lại nhìn tôi một cái rồi quay người rời đi.
– Không có gì cả.
Tôi chỉ nghĩ về một chút chuyện quá khứ thôi.
– Thật sao?
Không biết tại sao Chise lại lãng tránh mình, tôi không từ bỏ mà bước theo sau mà hỏi.
– Chuyện đó thế nào? Cô có thể kể cho tôi một chút được không? Hay nó không tốt và…có liên quan đến Ma cà rồng?
Không, thật sự thì sao mà tôi có thể quên được rằng Chise có nguyên cả cuộc đời đều là dính dáng đến Ma cà rồng kia chứ.
Khi tôi hỏi như vậy, Chise đã bị chững lại trong thoáng chóc, sau đó thì mới quay đầu nhìn sang tôi.
Ánh mắt của Chise toả ra một sự kiên định trước khi lên tiếng.
– Ừm, cô nói không sai, nó có liên quan đến Ma cà rồng.
Cho nên, cho dù cô có là con người từ trước hay không, tôi vẫn sẽ không kể cho cô được.
– …!Tại sao vậy?
Điều Chise nói vượt quá dự đoán, nên tôi đã phải lặng thinh mất vài giây vì ngạc nhiên mới hỏi lại.
Nói sao thì nói, biểu hiện của Chise lúc nói không muốn nói với tôi trong rất lạ.
– Lilianna.
Trong mắt tôi, bây giờ cô là một Ma cà rồng tốt.
Cho nên, cô không nên biết về chuyện tôi đã phải trãi qua đối với các Ma cà rồng.
– …!Nói vậy đó là chuyện xấu?
Nói vậy, Chise thật sự nghĩ mình sẽ để tâm đến chuyện mà cô ấy trãi qua? Không có suy đoán nhiều, tôi nghĩ Chise đang lo sợ tôi sẽ phản ứng không tốt với chuyện đã trãi qua do Ma cà rồng như mình làm ra, cho nên mới không nói.
– Ừm.
Sẽ có một ngày tôi nói với cô.
Chise nói rồi quay mặt về phía biển với đôi mắt tỏ ra sự lo lắng rất rõ ràng.
– Nhưng hiện tại chưa phải lúc đó.
Mà là lúc…tôi sẽ kể cho cô mọi chuyện về thế giới này nhé?
Giống như đánh trống lãng, Chise quay mặt về với một nụ cười vui vẻ và nhớ ra chuyện mà tôi đã cố bỏ qua.
– …
Cô vừa nhớ ra đúng không!?
Tôi cứ tưởng chuyện Rerlyn sẽ khiến cho Chise quên đi việc kể cho mình những điều đã biết qua ký ức của cô rồi.
Nhưng nào ngờ, vào lúc này thế mà cô ấy lại nhớ lại chuyện đó.
– Chise…
– Được rồi, trước tôi sẽ kể cho cô hệ thống quý tộc nhé?
– À ừm.
Nhìn Chise vui vẻ hăn hái hơn vừa rồi, nên tôi cũng không nỡ phá hoại, chỉ đành thở dài trong lòng mà bắt đầu nghe.
Chise không hề có ý kể vắng tắt, nên đó là một câu chuyện dài…
===
Tác giả: Fufufu nhìn xem, tôi viết truyện kiểu không có linh hồn này…
Lilianna: …