Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 61: Ở Tương Lai Ta Kể Về Thế Giới Mình Đã Đến Cho Người Nghe
Sau khi thấy hết toàn bộ ký ức của Chise, tôi cũng không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ xem đó như một đoạn phim dài mười sáu năm được chiếu với một tốc độ nhanh kinh khủng, nhưng lại nằm trong khả năng cảm nhận của mình mà thôi.
Với nó, tôi đã thấy được toàn bộ mọi tâm tính và suy nghĩ của Chise từ quá khứ, cho đến hiện tại, và cả một chút trong tương lai bây giờ.
Nhờ những gì thấy được từ khối ký ức kia, tôi lúc này có thể tạm thời biết được Chise đang suy nghĩ cái gì sau từng đấy hành động giống như giận hờn.
Thật ra thì đó là Chise chỉ đang diễn mà thôi.
Xét theo những gì thấy và cảm nhận qua góc nhìn thứ nhất từ ký ức của Chise, tôi để ý rằng cô ấy là một người rất tốt bụng, hận thù với Ma cà rồng thì rất nhiều nhưng đối với tôi một chút cũng không có.
Cô ấy hành động như vậy, từ đầu đến giờ chẳng qua là bực bội vì không hiểu được những gì mà tôi giải thích.
Mới vừa nãy, cô ấy thậm chí còn chẳng định bỏ đi, mà chỉ chạy xuống bếp để lục lấy ly để trích máu cho tôi.
Việc cô ấy đi hơi lâu chính là do đang bận xử lý vết thương do việc cứa quá sâu kia.
Chise, cô ấy rất bất thường, khi mà dùng dao cứa vào tay mà gần như không hề cảm thấy đau, đến nổi cứa nhầm quá sâu luôn.
Ngoài những cái ký ức đau thương thì Chise có vài khoản khá là đau đầu.
Ví dụ như, cô ấy thật sự nghĩ sẽ đem tôi cưới về thật.
Ví dụ như cách mà cô ấy phát hiện ra tôi là Ma cà rồng, chính là vì đã tháo trần tôi ra để lau nước biển bị dính lên lúc hai đứa chơi trước đó…và ngồi ngắm tôi cả buổi mới nhận ra tôi là Ma cà rồng.
Rồi bỏ qua mấy chuyện này đi, cái bộ dạng nghiêm túc bây giờ của Chise sau khi làm từng ấy chuyện thì đúng là hơi buồn cười.
Nếu người khác không biết thì nghĩ chắc Chise đang rất là giận, tuy nhiên trái ngược với nó cô ấy chỉ đang tò mò về tôi mà thôi, có chút cũng là đang nghi ngờ những gì tôi nói ra có thật hay không.
Nếu mình nói ra sự thật chắc Chise sẽ ngại chết.
Việc này chắc mình nên giữ cho riêng mình thôi.
Tôi nghĩ thoáng qua chút, đã định sẽ nói chuyện mình biết hết mọi thứ của Chise cho cô ấy nghe.
Nhưng lại nghĩ không nên nói, vì sợ Chise sẽ bị làm cho ngại ngùng với cả đống thông tin bí mật mà tôi biết về cô ấy.
– Chise đưa tay cho tôi.
Tôi đặt chiếc ly đã cạn máu qua bên giường và đưa tay phải về phía Chise.
Thật ra thì chiếc ly vẫn chưa hết máu, còn dính một chút nhưng tôi sẽ không liếm nó đâu dù đã có vài ý niệm xuất hiện trong đầu vì nó khá là bất lịch sự.
– Để tôi giúp cô chữa vết thương.
Vết thương mà Chise gây ra cho mình để lấy máu là khá sâu, nếu không chữa nhanh mà chỉ băng bó vài miếng vải cơ bản như thế kia, nhất định sẽ có vấn đề trong tương lai.
Cho nên tôi mới nghỏ ý giúp Chise và cũng xem như là công việc phải làm sau khi đã để cho Chise phải tự cắt tay mình trích máu cho mình như vậy.
– Được.
Chise biểu hiện không thay đổi nhiều gật đầu đưa tay cho tôi.
– Chise, có phải cô đang thắc mắc vì sao tôi lại không biểu hiện cảm xúc không?
Tôi đưa tay phải nắm lấy cổ tay trái của Chise một cách nhẹ nhàng và ngẩng đầu lên hỏi.
Thông qua những ký ức mà tôi thấy được từ Chise, có lẽ đây là câu hỏi mà Chise tự hỏi mình nhiều nhất từ lúc hai chúng tôi gặp nhau.
Có nhiều khi cô ấy còn định khiến cho tôi cười, tuy nhiên vì tình cách tôi quá lạnh lùng cho nên Chise đã sợ mà không dám chọc và nghĩ hẳn có lý do nào đó nên tôi mới vậy mà bỏ qua.
Chise đã không trả lời sau đó, ý như bảo rằng “tôi không quan tâm nhưng tôi sẽ nghe cô nói” vậy.
– Đơn giản là vì tôi mắc một căn bệnh không thể biểu hiện cảm xúc.
Tôi chữa trị cho Chise và nói.
– Nó bắt đầu kể từ khi tôi còn nhỏ ở thế giới trước, đến khi tái sinh sang thế giới mới này, nó vẫn như vậy.
– …
– Tôi có vài lần biểu hiện cảm xúc, nhưng nó chỉ là khi mình đang mơ giấc mơ nào đó quá đặc biệt mà thôi.
Từ khi đến thế giới này, tôi có hai lần biểu hiện cảm xúc, nhưng tất cả đều là do những giấc mơ gây ra, thông qua ký ức của Chise tôi càng thấy mình rõ như thế nào trong khi biểu hiện ra.
Cứ như đó không phải là mình vậy.
– Được rồi đấy.
Lần sau thì đừng cắt tay như vậy nữa.
Chữa xong tay cho Chise, tôi tháo miếng băng dính đầy máu mà Chise băng bó sơ sài lại ra, và thả tay của cô ấy ra sau đó mà khuyên.
Nếu như mà có lần sau Chise cho máu, tôi nghĩ mình nên áp dụng biện pháp lấy máu của ngành y học thế giới trước, như vậy mới không khiến Chise phải chịu tổn thương như thế này.
– Cô nghĩ tôi sẽ cho cô máu vào lần sao?
Chise hời hợt nhìn cổ tay mình rồi quay sang tôi hỏi bằng giọng điệu “cô đừng có quá tự tin”.
– Không chắc, nhưng ai biết được.
Lỡ sau khi tôi kể những gì về mình thì cô quá chấn động, đến mức lại muốn cho tôi thêm một ly máu thì sao?
Nếu như có thể biểu hiện cảm xúc, tôi lúc này chắc không thể nén được cười với khả năng diễn xuất hiện Chise.
Tôi dám cá là Chise sẽ cho mình máu vào lần sau, chính là vào ngày mai khi mỗi Ma cà rồng gần như cần một ly máu mỗi ngày để duy trì sự cân bằng thể chất của bản thân.
Tôi biết điều đó qua mơ thông tin có được từ Chise, và Chise, người đã bị vẻ đẹp của tôi làm mê mẫn, nhất định sẽ lại dâng hiến máu nếu tôi cần.
Thật ngại khi tôi lại nói Chise kiểu cứ như một tông đồ của mình dù cô ấy được đào tạo ra để săn mình.
Tuy nhiên, cũng thật ngại khi tôi tái sinh lại xinh đẹp thế này, cho nên với bản tính mà Chise có, cô ấy sẽ chẳng nỡ hại tôi đâu.
– Sẽ không có chuyện đó nếu như cô lại lừa tôi đâu.
Chise nói bằng một giọng chắc chắn.
– Tôi sẽ không lừa cô đâu.
Với lại.
Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào mà cô biết tôi là một Ma cà rồng được không? Tôi thật thắc mắc khi không biết tại sao cô lại nhận ra mình dù bề ngoài tôi rõ ràng không khác con người là bao nhiêu.
Thật ra thì tôi biết khá rõ là do khắc ấn trên ngực mình thông qua ký ức của Chise, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được mà trêu chọc cô ấy một chút.
Ngoài ra, thì nhờ những ký ức này, mà tôi mới biết được rằng lúc Juliet nhận ra mình là nguyên nhân tại sao.
Tôi dám cá cái câu không biết khi tôi hỏi Juliet là do cô ấy quá sợ nên mới nói ra những điều như vậy.
– Cái đó cô không cần biết.
Chise mặt lạnh nói nhưng tim lại rõ đập gia tăng lên rất nhanh.
– Được rồi.
Tôi nghĩ cái đó chắc là vẫn nằm trong bản năng của Kẻ săn Ma cà rồng vậy.
Tôi nói móc dù biết chắc Chise sẽ chẳng hiểu ý nó.
Tuy không thể khiến Chise đỏ mặt tía tai như ý muốn ban đầu, nhưng chỉ như vậy cũng ổn với tôi rồi.
– Đừng cố kéo dài thời gian nữa.
Cô định nói vòng vo để cố lại nghĩ ra câu chuyện nào đó vô lý để kể cho tôi nghe đúng không?
– Không có đâu, tôi chỉ là đang nghĩ nên kể cho cô từ đâu mà thôi.
Tôi lắc đầu nhẹ với Chise rồi đưa tay trái sang cuối giường của mình, chuyển hoá nó thành một cái màn hình lớn, tựa như một màng chiếu phim trong rạp.
– Lần này tôi cũng sẽ không định chỉ kể bình thường nữa mà sẽ cho cô thấy mọi thứ mình đã từng thấy.
Vừa nói tôi vừa cho màn hình chuyền thành màu đỏ xẫm của máu rồi để một hình cầu với những lục địa của thế giới mình xoay tròn cho Chise thấy.
Sau khi suy nghĩ nhiều về chuyện nên cho Chise biết từ đâu, thì tôi nghĩ mình nên bắt đầu từ định hình của thế giới sẽ là tốt nhất.
– …?
Chise nhìn vào nó nhưng rõ ràng cô ấy không hiểu được nó là gì.
Phải rồi nhỉ, thế giới này làm sao gì vệ tinh mà Chise biết được thế giới mình có hình thù như thế nào.
Thứ mà Chise biết, từ ký ức của cô cũng chỉ là một mảnh bản đồ hình chữ nhật có một cái đại lục địa bông hoa ở trong mà thôi.
– Giới thiệu với cô, đây là thế giới của tôi.
– Một cái hình tròn?
Mặt Chise tỏ ra nghi ngờ thấy rõ ràng.
Có vẻ như cô ấy lại bắt đầu nghĩ rằng tôi đang trêu chọc cô ấy nữa rồi.
– Không đâu.
Đây chỉ là một góc nhìn từ vũ trụ mà thôi.
Theo cái cô hiểu thì nó sẽ như thế này.
Tôi nói rồi để cái hình cầu trãi ra thành một tấm bản đồ tổng thể, được biểu thị theo cách mà bản đồ thế giới này thể hiện.
– Giới thiệu với cô, đây là thế giới của tôi.
Thế nào? Nhìn nó rất khác với cái của cô đúng không?
Với những kiến thức về nhìn bản đồ của Chise, tôi không tin cô ấy nhìn không hiểu được một tấm bản đồ đơn giản như thế này.
– …!
Mắt Chise đảo quanh tấm bản đồ, có vẻ như cô ấy đang cố tra xét nó.
Một hồi sau thì cô ấy mới nhíu mày lên tiếng.
– Lilianna, nếu thế giới của cô như thế này.
Làm sao mà các cô biết được rằng những vùng đất khác tồn tại như thế nào? Không lẽ thế giới của cô nhân loại biết bay?
Ý của Chise là đang nói đến các vùng biển rộng chia cắt các lục địa ra.
Thông qua những góc kẻ ô vuông mà thế giới này hay lấy nó làm số đo, tôi có thể dễ dàng cho Chise biết được thế giới của mình rộng hay nhỏ.
– Không đâu.
Mà rất đơn giản, chúng tôi có những chiếc thuyền.
Giống tựa như đang dùng một chiếc máy tính trong phòng thí nghiệm công nghệ cao, tôi để cho tấm bản đồ thu nhỏ lại, chuyển lên một góc và cho Chise thấy được những hình ảnh về các loại thuyền từ nhỏ đến du thuyền khổng lồ đang lướt trên biển, sống động như thật.
– Ngoài thuyền, chúng tôi còn có những phương tiện có thể bay nữa.
Rồi không kết thúc bằng những chiếc thuyền, tôi còn đưa ra hình ảnh về những chiếc máy bay từ thô sơ cho đến chiến cơ cho Chise xem.
– Không thể nào…!Làm sao mà chúng có thể bay khi cánh còn chẳng vỗ chứ?
Chise thì thào biểu hiện ra vẻ không tin khi tôi phát đến những chiếc máy bay có cánh bằng.
– Đó là vì chúng tôi có thể tạo ra cho nó {động năng} di chuyển về phía trước trên không trung.
Tôi biết có một số từ rất khó hiểu với Chise nên đã đem kỹ năng đọc ngữ của mình ra sử dụng, nó có khả năng truyền tải ý niệm, nên tôi nghĩ nó sẽ cho Chise biết điều tôi muốn nói là gì.
– Cho nên chúng mới có thể bay lượn trên bầu trời.
Nhưng đừng nghĩ nó đơn giản chỉ là bay, chúng có một hệ thống cực kì phức tạp để điều khiển nó bay lên và đáp xuống.
Đến một người như tôi dù sống ở thế giới đó mười sáu năm cũng không thể rõ được bên trong là như thế nào.
– Đợi một chút.
Tôi nói đến đây thì Chise bỗng ngăn tôi lại và nhìn sang tôi bằng một bộ mặt nghi ngờ.
– Nếu thế giới trước cô từng sống mười sáu năm.
Vậy cô đã làm những gì để biết nhiều điều như vậy?
– Đơn giản là tôi học.
Tôi trả lời lại Chise ngay lập tức.
– Xem các hình ảnh, đọc các thông tin về chúng.
Khác với thế giới này của cô chỉ là một nơi thiếu bóng {công nghệ}.
Tại thế giới của tôi, cả thế giới gần như được liên kết với nhau qua thứ được gọi là {mạng} và nhưng công cụ gọi là {máy tính và điện thoại thông minh}.
Có chúng, chúng tôi không cần phải phiêu lưu hết tất cả thế giới, vẫn có thể nắm rõ được mọi chuyện đang xảy ra ở bên kia đại dương gần như ngay lập tức.
– …!Lilianna…cô dùng kỹ năng lên tôi?
– ???
Trong khi tôi đang giải thích, bỗng Chise dùng tay phải ôm lấy đầu mình trông như rất đau.
– Đúng vậy.
Vì sợ cô không hiểu tôi đã dùng kỹ năng truyền tải ý niệm mình hiểu sang cho cô…nó khiến cô khó chịu?
– …!Truyền tải ý niệm…Đọc ngữ?
Chise ôm lấy đầu mình khó khăn lên tiếng hỏi.
– Đúng vậy.
Tôi gật đầu trả lời.
Trong những ký ức về kỹ năng mà Chise biết, tôi có thấy nó.
– Cô không sao chứ? Tôi không biết là nó khiến cho cô đau như vậy.
– Đúng là…nếu như những gì cô truyền tải là bình thường.
Nhưng cái đống này…làm sao mà cô có thể hiểu về chúng chỉ trong mười sáu năm chứ? Ở thế giới của cô, bình thường cô đều tìm hiểu về chúng sao?
Chise hỏi trong khi những giọt mồ hôi chảy ròng trên tráng, tôi nghĩ rằng những gì tôi truyền tải cho cô ấy hẳn phải là rất nhiều, đến mức cô ấy cũng bắt đầu nghi ngờ về đời sống của tôi tại thế giới trước.
– Cũng không hẳn là vậy.
Bắt đầu từ ba tuổi, tôi hay những đứa trẻ khác đã bắt đầu phải đi học.
Đến sáu tuổi chúng tôi bắt đầu học chữ, tính toán, càng cao tuổi chúng tôi lại càng học các kiến thức phức tạp hơn và trong cả quá trình tôi sẽ dính đến chúng và tự biết.
Lớn lên để biết thêm tôi tự tìm hiểu nhiều hơn là học từ người khác.
Những gì mà tôi đang nói với cô cũng đều nằm trong những gì mà tôi được biết từ việc học và cả tự tìm hiểu nữa.
– Toàn bộ mọi người để như cô?
Chise mở lớn mắt nghó lên nhìn tôi.
– Không hẳn nhưng là đa số người đều như vậy.
Phần lớn đều sẽ phải học những điều bắt buộc từ nhỏ nếu muốn hoà nhập với cộng đồng ở thế giới.
So với thế giới này, thế giới của tôi tỉ lệ biết chữ gần như là đa số.
– Đa số? Thế giới của cô tính thành hiền giả hết?…sao cô lại che mặt?
– Không…nếu mà cô nói nó ở thế giới tôi.
Người ta sẽ nghĩ cô là một đứa hâm đấy.
Học nhiều mà trở thành hiền giả thì nghe mắc cười lắm, kiểu như tên đó vì học quá nhiều mà bị ế đến già vậy.
Thật tiếc khi hiện tại tôi không thể bật cười vì những gì Chise hiểu lầm về thế giới của mình.
– Chúng tôi không học để trở thành hiền giả gì, mà chỉ là để kiếm một công việc cho tương lai hay tìm kiếm ước mơ mà thôi.
Không như thế giới của cô làm những điều chỉ toàn tay chân là nhiều, không học vẫn có một cái nghề tốt để làm.
Ở thế giới chúng tôi, không học thì sẽ rất khó sống.
– Tại sao lại như vậy? Không học thì khó sống…tôi thật sự không hiểu nổi thế giới của cô là như thế nào rồi đấy.
– Được rồi, để tôi quay lại ban đầu định hình thế giới của mình cho cô hiểu.
Thứ nhất thế giới của tôi không có Ma năng như của cô.
– K-Không có…nếu như vậy…
– Không, thế giới của tôi không hề hoang sơ chút nào cả.
Rất tươi tốt nữa là khác.
Theo như trí nhớ của Chise, tôi có đọc được một thông tin về các thức hoạt động của thế giới này dựa trên sự tồn tại của Ma năng.
Khác với thế giới của tôi, không có Ma năng mà chỉ cần một môi trường đủ tốt, mọi thứ đều có thể sinh trưởng thoải mái, thế giới này lại khác, nếu có một nơi tồn tại sinh vật tươi tốt nơi đó chắc chắn phải rất giàu Ma năng và ngược lại hoang sơ nghèo nàn đối với nơi có lượng Ma năng ít ỏi.
– Nghe có vẻ vô lý với cô, nhưng thế giới của tôi không cần Ma năng để vận hành.
Chính vì vậy mà điều thứ hai, thế giới của tôi cũng không có quái vật nguy hiểm.
Thế giới của Chise mọi quái vật đều được hình thành nhờ vào Ma năng.
Nếu không có Ma năng sinh vật sẽ không khác gì mấy con vật bình thường là bao nhiêu.
Chúng tựa như các sinh vật bị nhiễm phóng xạ rồi đột biến vậy.
Có điều quái vật thế giới này thuộc loại đột biến tốt và đa số chúng đều giống như tiến hoá khỏi dạng bình thường của mình hơn là bị thay đổi.
– Và điều thứ ba thế giới của tôi chỉ có độc nhất nhân loại là con người. Nhân loại yếu đuối nhưng đông nhất tại thế giới này, tuổi thọ, sinh trưởng, hoàn toàn không khác bao nhiêu.
– !!!
===
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau.