Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 31: Ở Tương Lai Ta Cảm Thấy Lo Lắng Cho Người
Nghe theo Chise, tôi lấy tấm thẻ từ trong không gian giữ đồ ra, nhìn nó một cách đầy thắc mắc.
– Có gì sao Chise?
Tấm thẻ chẳng có gì khác biệt như lúc đầu cả.
Phản ứng của Chise trước đó làm tôi còn nghĩ nó sẽ chuyển sang màu đỏ của tội phạm nữa đấy.
Đối diện tôi, Chise đang lo lắng nhìn tấm thẻ của tôi cũng ngừng ngay vẻ mặt đó và trưng ra một ánh mắt thắc mắc.
– Sao lại như vậy? Tôi nghe nói hệ thống quản lý này rất nghiêm khắc kia mà?
– Rất nghiêm khắc? Nhưng chúng ta chỉ là người bị hại thôi.
Đây là tự vệ chính đáng…
Tôi nói với Chise mà bắt đầu cảm thấy kì lạ.
Tôi đừng lại, quay đầu sang nhìn những kẻ mà mình đã giết chết…một cách không hề có chút cảm giác nào.
Không lẽ vì những giấc mơ nên mình mới…
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi chỉ nghe nói nếu giết người ngoài thành phố thì tấm thẻ sẽ tự chuyển sang đỏ mà thôi.
Cũng chưa biết rõ nó hoạt động như thế nào.
Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi lời nói ngại ngùng của Chise.
Nghe cũng biết là cô ấy đang ngại vì làm quá lên chuyện tôi giết hết những người kia.
Mà khoang, đợi chút đã nào, sao tôi có cảm giác mình ăn nói tuyệt tình như vậy nhỉ? Những kẻ xấu kia dù sao cũng là người, tại sao tôi lại trông như bọn là côn trùng muốn đập chết lúc nào thì đập thế này? Tôi nghĩ mình cần đính chính lại bản thân và tinh thần bị rèn luyện bởi những giấc mơ của mình lại đôi chút sau chuyện này mới được.
Giết người thật sự rất là không tốt, chuyện vừa nãy đáng ra tôi nến đánh ngất hay làm bị thương bọn họ, khiến cho tất cả mất đi khả năng chiến đấu mới đúng chứ! Không ngờ lại xốc nổi kiểu này…đúng là tôi có vấn đề rồi.
Cảm giác của tôi lúc này nói thật chả khác gì mình lúc nhỏ biết ba mẹ đang gặp khó khăn về giấc mơ của mình cả.
Nhận biết được rõ ràng, nhưng chẳng thể nào hiểu rõ cách giải quyết.
Việc đó cũng tương tự như vụ giết người lần đầu bây giờ vậy, tôi biết mình giết người chỉ như đập một con côn trùng, tự đính chính mình nhưng cái cảm giác những người kia là côn trùng giết bao nhiêu cũng không có gì lạ, vẫn không biết mất khỏi đầu tôi…!Tôi vẫn không xem họ là con người được.
Tôi cảm thấy chuyện này đúng là quái lạ.
– Vậy à.
Tôi cũng nghĩ hẳn là nó được phép tự vệ một cách chính đáng khi có ai đó định giết mình.
Cho nên tôi mới không bị phạt rồi.
Tôi nói mà cảm giác như luật của tấm thẻ chẳng khác gì luật ở đất nước tôi, tuy khác chút là tự vệ xong thì vẫn phải lên công an mà trình báo để cho cơ quan xét xử và điều tra xong mới có thể được khoang hồng.
Tuy nhiên, tôi cũng chỉ nghe nói thôi, chưa có chứng thực bao giờ và luật pháp thì cũng quá mơ hồ với tôi khi phần lớn thời gian sống tôi chưa đụng đến nó bao giờ.
Với lại, ai mà lại đi xem luật trong khi mình chẳng cần dùng đến nó kia chứ? Chỉ có luật sư thì mới học thôi, còn tôi theo ngành bác sĩ tâm thần học.
– …Tôi cũng nghĩ vậy.
Chise trả lời nhưng vẻ mặt thắc mắc của cô ấy vẫn không giảm đi.
– Được rồi, đứng lên thôi chúng ta trở về.
Tôi đứng dậy đưa tay cho Chise để cô ấy bám vào và nâng đứng lên.
– Trở về? Đợi chút đã Lilianna.
Không lẽ cô định bỏ qua chuyện này sao?
Chise nhìn ngó những kẻ đã chết ở đây tỏ ra bất ổn tâm tình hỏi, trong mắt cô thể hiện sự lo lắng và một chút căm phẫn.
Tuy nhiên, tôi mặc kệ nó quay người hướng đến lối rời khu rừng mà đi.
– Trời sắp tối rồi.
Chúng ta về báo lại cho hội mạo hiểm giả xử lý là được.
Đây cũng không phải là nhiệm vụ của chúng ta.
– …
– ?
Đi được một đoạn, tôi dừng lại cảm thấy khó hiểu quay sang Chise, người lúc này đang đứng yên ở tại chỗ cũ nhìn tôi.
– Cô hãy giữ số Erique đi, sau khi trở lại chúng ta sẽ trả nhiệm vụ.
Tôi sẽ đi diệt trừ những kẻ bắt nô lệ này.
Chise nói rồi quay người rời đi.
– …
Cô đi rồi ai giúp tôi chứng nhận nhiệm vụ với tôi chứ!? Trong những luật của hội, có một luật những nhóm nào đăng ký phải cùng trả nhiệm vụ với nhau, nếu không nhiệm vụ sẽ tính là thất bại, trừ khi đồng đội bị chết trong lúc làm nhiệm vụ.
Mới nhiệm vụ đầu đã thất bại, cũng giống như việc bị đánh giá xấu ngay từ đầu vậy, tôi làm sao mà chịu được kia chứ?
Tôi cũng có thể dời nhiệm vụ lại nhưng trời tối tôi sẽ cần ăn và mất rất nhiều tiền, số tiền còn lại lúc này của tôi còn chẳng đủ để lại ăn một bữa thịnh soạn như ngày hôm qua nữa rồi.
Cho là có ăn được thì tiền thuê phòng với tắm rửa cũng không đủ.
Ngày hôm nay tôi không sợ những con Erique tuyệt chủng khỏi nơi đây cũng là vì vấn đề này, nếu giờ Chise không về tôi phải làm gì đây? Tôi cũng không biết liệu hội có chịu mua số Erique này như con gấu Salach mà ông chú Ganrd bán giúp mình không nữa.
Thật rắc rối mà.
– Đây là lần đầu tiên có người ép mình phải đi theo như thế này trừ em gái.
Tôi lẩm nhẩm với bản thân rồi miễn cưỡng nói lớn lên với Chise đang đi xa dần.
– Cô đi nhầm hướng rồi.
Ở bên này này.
Theo cái mũi thính của mình, tôi có thể ngửi ra được mùi của những tên này phát ra từ hướng nào nồng nhất.
Tất nhiên là tôi không dám chắc có đúng hay không, nhưng đã có cái mũi thính rồi thì cứ làm việc của những con cún thôi, đi theo mùi hương cho đến khi tìm ra mục tiêu.
Chise đã đi theo một lối mà không có bất cứ mùi vị nào nên tôi đã phải gọi cô ấy lại.
– …
Cô ấy khi được tôi gọi đã đứng lại, quay sang nhìn tôi bằng một cách im lặng rồi cứ như vậy đi về phía đó.
– Thiệt tình.
Cô cứ đi như vậy thì đến bao giờ mới tìm ra bọn cướp chứ?
Tôi tăng tốc chạy về phía Chise mà nói.
– Cô không giúp tôi còn gì? Tôi đành phải tự đi kiếm một mình thôi.
Đến khi tôi đi song song thì Chise lên tiếng, lời lẽ lại có chút không vui.
– Đây là vì nhiệm vụ thôi.
Lần này tôi sẽ giúp cô.
===
Đi theo mùi hương từ tên đẫn đầu cả nhóm kia, tôi cùng chỉ Chise đã mất khoảng 1 tiếng đi bộ để đến một vách đá lớn nằm sâu bên trong khu rừng phía Nam thành phố này.
– Lilianna, đây thật sự là nơi đó hả?
Chise đã tỏ ra thắc mắc với tôi khi được dẫn đến đây.
Nhìn cũng hiểu, đây rõ ràng là lối cụt, ai bị dẫn đến cũng sẽ tỏ ra như Chise mà thôi.
Chỉ tiếc là, thông qua đôi mắt của mình, tôi lại thấy khác như vậy.
– Đi theo tôi.
Không giải thích với Chise, tôi cứ như vậy bước đến vách núi rồi đi xuyên qua nó như một lớp màn ảo ảnh.
Phía bên kia cái vách núi ảo ảnh này là một hẻm núi và khu rừng tiếp nối với bên kia, không có gì khác biệt.
– Ma thuật gây ảo giác? Bọn người này thật là mưu trí.
Chise theo sau tôi cũng đi qua, với vẻ mặt nghiêm túc, như thể sắp đi vào ổ địch theo nghĩa đen.
– Ừm, đây là một nơi ẩn náo khá tốt.
Tôi nói rồi tiếp tục đi về phía trước khi ngửi thấy mùi rất nồng từ bên đó.
Chúng tôi tiếp tục đi thêm 10 phút nữa, ra hỏi hẻm núi kia thì tiếp cận một cái vách núi thật sự, và có một cái hang động ở đấy.
Bọn này đề phòng thật kỹ.
Tôi thầm nghĩ khi cùng Chise lén tiếp cận cửa hang.
10 phút đi bộ không phải nhiều, nhưng khoảng cách đó cũng đủ xa để cho dù có người đi qua cũng không biết được có một cái căn cứ của những tên tội phạm ở đây, hoặc những tên tội phạm này có thể chạy trốn hoặc ẩn núp dễ dàng nếu có người vây bắt.
– Hình như không có ai canh cửa hang.
Chise và tôi tiếp cận cửa hang thì nhận ra chẳng có người nào canh giữ cả.
Mũi và tai tôi thì cũng nghe ra được mùi và những tiếng động phía bên trong hang.
Tổng cộng là 28 người tất cả, được chia ra làm hai nhóm tách riêng ra một khu vực.
Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm nhận và chắc chắn nó bằng mũi và tai của mình.
– Bọn họ đều ở bên trong.
Tất cả là 28 người.
Tôi nghĩ hơn một nửa là những mạo hiểm giả đã bị bắt.
Tôi dám chắc vậy là vì một nhóm người thì đang cười nói vui vẻ, trong khi nhóm còn lại chỉ có im lặng, chẳng nói ra tiếng nào ngoài thở.
– Được, tôi sẽ vào trong và cô đứng canh ở đây đừng để tên nào chạy thoát nhé? Yên tâm tôi mạnh lắm sẽ không sao đâu.
– …
Nghe Chise nói mà tôi có chút không tin tưởng.
Đúng là theo quan sát nửa ngày của tôi Chise thật sự rất mạnh, nhưng biểu hiện của băng nhóm vừa rồi, và những gì hắn nói về anh mình, tôi lại không an tâm chút nào cả.
– Để tôi vào trong với cô.
Cô đã cứu tôi trước đó, tôi không muốn cô lại bị thương.
Dù khi đó chẳng được tính là cứu khi mà tôi chắc chắn sẽ không bị gì với khả năng quái vật của cơ thể mình, nhưng Chise đã có lòng xả mình như vậy, tôi có vô tâm cỡ nào cũng phải công nhận cô ấy là một người tốt và quan tâm người khác.
Cho nên, tôi không muốn cô ấy tại trước mắt mình xảy ra chuyện gì nữa.
Với sức mạnh của mình, tôi dư sức để làm điều đó.
– Không cần.
Cô vào lỡ bọn chúng chạy thoát thì sao? Sẽ có rất nhiều người lại bị những kẻ như vậy bắt nữa.
Cho nên tôi sẽ vào một mình và cô sẽ ở đây để canh những kẻ chạy ra.
– Nhưng…
– Không nói nữa, tôi sẽ vào.
Tôi định nói mình cũng rất mạnh, nhưng lại bị Chise cắt ngang mà cứ như vậy bước đi vào trong hang.
– Đợi một chút.
Tôi vội chạy tới ngăn Chise lại, nắm lấy tay phải của cô, rồi tạo ra một vòng tròn Ma thuật kết hợp đem ếm nó lên tay phải của cô ấy.
– Đây là gì vậy?
Nhìn cái vòng tròn đang tỏ sáng mờ mờ ở lòng bàn tay của mình, Chise tỏ ra thắc mắc.
– Đây là Ma thuật của tôi.
Khi vào đó, nếu gặp nguy hiểm hãy đưa nó về phía kẻ địch và cho một chút Ma năng vào trong.
Nó sẽ tự kích hoạt và cứu cô.
Cũng như thông báo cho tôi để đến giúp cô kịp lúc.
Chise theo tôi thấy thì cũng biết Ma thuật, nhưng thông qua đôi mắt của mình, tôi có thể dễ dàng thấy được lượng Ma năng trong cơ thể cô ấy lại nhiều hơn ông chú Ganrd nhưng lại thua xa chị Dina.
Tôi nghĩ đây cũng chính là lý do tại sao từ sáng đến nay Chise lại dùng kiếm kỹ mà không động đến Ma thuật của mình.
Ma thuật này cũng không phải loại gì mà tôi mới học được, mà nó chính là sự kết hợp của ngọn thương lửa và Ma thuật Chise đã dùng trước phòng tôi đêm hôm qua.
Sau khi kết hợp chúng lại, tôi đã có một Ma thuật có thể vẽ trên một mặt phẳng và có thể kích hoạt lúc nào nếu mình muốn.
Nguồn Ma năng vẫn sẽ là của tôi, nhưng nếu Chise dùng Ma năng kích thích, nó sẽ giống như kiểu báo động của Ma thuật đêm qua, tự hút lấy Ma năng của tôi kích hoạt nó.
Nhìn nó hơi khác chút, nhưng công dụng đều giống tương tự hết cả.
===
– Cảm ơn cô Lilia.
Nhìn chiếc vòng tròn Ma thuật trên tay, Chise dù có hơi bất ngờ vẫn mừng rỡ cảm ơn lấy Lilianna bằng cái tên dễ thương mà cô muốn gọi cô ấy.
Sau đó, mặc kệ Lilianna định phản ứng gì đó vội chạy lẹ vào trong cửa hang, đi vào sâu bên trong.
Bên trong hang động có rất nhiều lối đi khác nhau và tối, nhưng với kiến thức được đào tạo của mình, Chise chỉ cần dùng một chút thủ thuật dò đường và cảm nhận âm thanh liền tiến được đến một căn phòng được thắp sáng của những kẻ săn nô lệ đang nhậu nhẹt trò chuyện trong đầy vẻ bất cẩn.
– Những kẻ như các ngươi không nên tồn tại trên thế giới này.
Chise ghiến răng, ánh mắt trở nên sắt lạnh mà lẩm nhẩm với giọng lí nhí đầy sự căm hờn.
Nhìn những chuyện xảy ra và biết được những kẻ tấn công mình là những kẻ săn nô lệ, Chise lúc này không khỏi nhớ về quá khư đầy đen tối của mình do đâu mà ra.
Sự tức giận câm phẩn ngập tràng trong tâm trí cô, đã dẫn cô đến nơi này với mong muốn giết sạch những kẻ ở đây, cũng như những kẻ đã bắt cô trong quá khứ.
Vừa dứt lời, Chise liền đưa tay đến bên hông nhanh chóng lao đến một kẻ gần nhất với tư thế chém xuống khi cầm kiếm.
– Chết đi!
Nhưng cái gã nhìn như bất cẩn đó, khi nhận ra Chise định tấn công mình lại lùi ra thật nhanh, với nụ cười và một ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Không chỉ gã ta, 12 người khác trong căn phòng này có một ánh mắt như vậy nhìn về phía Chise, hay nói đúng hơn là cái tư thế, hai tay nắm chặt không khí kì quặc của cô lúc này.
– …
Và cũng không chỉ bọn họ, khi nhận ra mình tấn công hụt, Chise không có lập tức sử dụng phương pháp đối phó ngay, mà chỉ biết đứng yên tại chỗ với tráng bắt đầu đổ mồ hôi vì thấy trước mắt, hai tay của mình không có cầm thanh kiếm nào cả.
Đồng thời, cô cũng nhớ ra một chuyện trước khi đến đây, vào lúc cô sử dụng thức 32 bộ kiếm kỹ của mình, thanh kiếm đó đã bị ép nát thành bụi trong lúc di chuyển qua không gian mất rồi.
– Hahaha, cô bé, cháu đang làm gì vậy?
Gã đàn ông mà bị Chise chém cỡ nào cũng hụt bắt đầu bật cười hỏi.
Cả đời của gã, từng chứng kiến qua rất nhiều chuyện lạ, nhưng có lẽ chuyện này là lạ nhất, một đứa thần kinh có vấn đề đột nhập vào căn cứ này và tấn công gã.
– Cứ nghĩ có kẻ đột nhập vào căn cứ có gì hay ho.
Hoá ra chỉ có một đứa bị điên thế này thôi à? Làm ta còn phải nghĩ ra kế sách giả vờ này, đúng là vô ích mà.
Phía sau nhóm người, một gã ăn mặt như pháp sư, cầm một cây trượng vẻ mặt khó tả nhìn Chise.
Không giống như Lilianna và Chise đã nghĩ, mình đến nơi này thì không bị phát hiện, cả hai đã bị nhận ra ngay từ lúc chạm vào Ma thuật ảo ảnh mất rồi.
Màn trò chuyện uống rượu đầy vẻ sơ hở vừa rồi, cũng chỉ là muốn dụ Chise vào tròng mà thôi.
Nhưng mà, gã nào ngờ được, Chise lại giở người như vậy nhào vào trong.
– À ừm…x-xin lỗi mọi người.
C-Cháu đi nhầm phòng.
T-Thôi nhé, chúc mọi người vui vẻ.
Nhìn những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình trong căn phòng, Chise đưa tay lên gãi đầu, chân đá đá cục đá dưới chân nói, sau đó vội vã chưa có bị chặn hậu liền cường hoá vào chân quay người bỏ chạy ra khỏi phòng.
Chise thực sự là một Ma kiếm sư, người có lẫn kỹ năng Kiếm thuật và Ma thuật, có thể sử dụng song hành với nhau để tạo ta một sức mạnh khủng bố nhất.
Và nghề Ma kiếm sư ở hiện tại cũng là một nghề nghiệp cao cấp nhất của thế giới này, có thể vượt qua cấp bậc của kỹ năng để chiến thắng những người có kỹ năng cơ bản cao hơn mình.
Nhưng trái ngược lại sự khủng bố đó, hệ thống của thế giới này bắt người có kỹ năng Kiếm thuật luôn phải mang theo kiếm bên mình, nếu không…sẽ giống như Chise lúc này, không thể làm gì được ngoài bỏ chạy.
Chise cũng có thể dùng được Ma thuật, nhưng vì lượng Ma năng ít ỏi bên trong cơ thể, ngoài những Ma thuật cấp thấp và Ma thuật ít hao tốn Ma năng cấp cao, cô biết mình không thể dùng được Ma thuật nào khác có sức mạnh lớn hay Ma kiếm thuật cần kiếm để dùng mà một lúc cân một lúc hơn mười kẻ nhìn trông khá mạnh ở đây.
Cho nên, cô đã lựa chọn cách bỏ chạy đi cầu cứu Lilianna.
– Muốn chạy? Đâu dễ như vậy cô bé.
Thấy Chise lựa chọn nhanh như vậy, gã pháp sư đã nở một nụ cười mọi chuyện đã trong dự tính rồi đưa cây gậy mình về phía lối ra của căn phòng, kích hoạt một Ma thuật kết giới gã đã thiết lập ở đó từ trước để dành cho kế hoạch dụ mồi này.
Một kết giới Ma thuật đã xuất hiện đúng như ý gã chặn lấy Chise.
Tuy nhiên trước nụ cười đắt ý của gã pháp sư, Chise đã không màng đến kết giới mà cứ lao thẳng vào đó bằng tất cả sức của mình.
Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả, Chise đã phá hủy nó xông ra bên ngoài giống hệt như đâm qua một lớp kính bình thường, chạy đi.
– Cái…
Nhìn cảnh đó, gã pháp sư chết lặng, gần như không thể tin vào Ma thuật của mình vậy mà lại có kẻ phá được bằng cách dùng cơ thể đâm vào.
– Nhanh! Đem nó bắt lại! Đừng để cho nó chạy thoát!
Khác với gã pháp sư, gã bị Chise ám sát hụt lại nhanh chóng ra lệnh cho tất cả những người đang ngạc nhiên ở đây, chạy ra khỏi phòng đuổi theo Chise.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau