Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 3: Một Khởi Đầu Mới Cho Tương Lai
Ầm! Bịch!
Tôi dùng lực một chút vào tay và tháo mình khỏi vách đá.
Thật dễ dàng, tôi đã thoát khỏi nó, rơi xuống mặt đất với tình trạng té nhào và tâm tình không thể bối rối hơn.
Đ-Đây là đá đúng không? Không phải là xếp hay bột đúng không? Tôi luống cuống đứng lên khỏi mặt đất, mắt không rời khỏi vách đá muốn nhìn xem nó có hàng giả hay không.
Vừa rồi, khi tông vào nó tôi đã không chút cảm giác nào cả mà cứ như té vào một chiếc nệm lông vậy.
Tôi đưa tay sờ thử, cảm giác không hề là giả dối, sự thô ráp của nó…sự cứng chắc…
Rắc…!Không, nó trong tay tôi mềm chẳng khác gì khối bột, đụng một chút đã vỡ nát.
Rốp~…
Tôi thử nắm lấy một khối đá mình vừa bẻ ra từ vách đá và thử dùng lực nghiền nát nó ra trong tay mình.
Thật bất ngờ, nó ngay lập tức nát vụn mà không mảy may tạo cho tôi bất cứ cảm giác cấn tay nào.
– Khịt khịt là mùi của đá…nhưng tại sao?
Không cần kề mũi lại gần, từ xa, tôi đã có thể nghe mùi đá bị nóng lên do sức ép tay mình tạo ra.
Mùi đó không phải là giả, từng hạt phấn mịnh trong tay tôi cũng không phải là bột mì mà hoàn toàn là bột đá mình biết.
Lúc tôi tự hỏi mình, trong đầu tôi bỗng lờ mờ xuất hiện một thứ gì đó.
Ban đầu nó chỉ lờ mờ rất dễ bị bỏ qua, nhưng chỉ cần tập trung nó lại liền trở nên rõ ràng.
===
Chủng tộc: Ma Cà Rồng
Giới tính: Nữ
Ma thuật (không gian): cấp 10
Cường hoá: cấp 10
Hồi phục: cấp 10
Kháng vật lý: cấp 10
Kháng ma thuật: cấp 10
Kháng tất cả sự bất lợi: cấp 10
Hoá dơi: cấp 10
Sáng tạo máu: cấp 10
Khế ước máu: cấp 10
Uy áp: cấp 10
Đọc ngữ: cấp 10
Dịch ngữ: cấp 10
Tra xét thông tin: cấp 10
===
M-Ma Cà Rồng? Mình? Đọc những dòng chữ kì lạ xuất hiện trong đầu, tôi ngoài sự bối rối ra thì chẳng thế làm được gì khác vì nó vẫn còn tồn tại ở đấy.
Cho là không sờ, không thấy bằng mắt, nhưng nó vẫn thực sự tồn tại trong đầu và tôi có thể dễ dàng nhận thấy nó, biết nó là gì, đang hiển thị cho ai.
Mình là Ma Cà Rồng? Thật sự? Còn những cái này là kỹ năng? Toàn bộ cấp 10? Mình dính cheat!? So với đọc mấy bộ tiểu thuyết thì cảm giác lúc này của tôi thật hơn rất nhiều.
Tôi có thể vừa cảm nhận được kỹ năng của mình, vừa cảm nhận được sức mạnh đang dần trào qua cơ thể nhỏ nhắn này.
Bình tĩnh đừng quá nôn nóng…cấp 10 là mạnh hay yếu? Lỡ thế giới này đó là cấp mặc định thì sao? Tôi thầm nghĩ.
Tôi bình tĩnh và nghĩ về những kỹ năng của mình cũng chỉ là hàng mặc định của thế giới này.
Ngoài cấp 10, thì sẽ còn cấp 20, 30, 40, 100, 1000…!Ai biết được.
Trước đó mình thử thử chút xem sao.
Nghĩ như vậy, tôi bước lùi về sau vách tường vài bước vào thế sẵn sàng lao đến, tay phải nắm chặt lại đồn hết sức của mình vào nó.
Đến! Tôi hét lên trong tâm trí mình giẫm mạnh lao đến vách đá.
Ầm!!!!!!!!!!!
Trong một giây không đến, tôi cứ như dịch chuyển tức thời tiếp cận vách đá rồi dùng tay mình đấm mạnh vào đó.
Một tiếng vang thật sự khủng khiếp đột nhiên vang lên.
Bằng một cách nào đó, tôi đã thấy được mọi chuyện xảy ra, từ lúc vách đá tiếp cận tay cho đến khi nó bóc hơi như đúng kiểu băng biến thành hơi nước trước mặt mình.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi vách đá kia biến mất, một sức mạnh khủng khiếp vẫn còn dư lại do cú đấm, hoá thành một cơn bão tạc bay hết cây cối, núi rừng, mọi thứ đều bị sang bằng.
Cứ như vậy, một khu vực trống trãi vô cùng rộng lớn không thể đếm nổi được tạo ra và vẫn đang tiếp tục lan đi ở đằng xa.
– …
Mình…mình dính cheat huyền thoại rồi! Tôi chết lặng nhìn khu vực mình phá hoại vẫn đang tiếp diễn do sức mạnh còn dư lại của nắm đấm.
Chỉ với một cú đấm toàn lực, tôi có thể mạnh như vậy.
Vậy cấp 10 có thể xem là mạnh hay yếu đây? Bây giờ thì tôi đã có lời giải đáp rồi, không chỉ là mạnh, mà còn mạnh đến không thể nào tưởng tượng nổi!
– M-Mong là không có ai sống ở phía đó đi.
Nếu không mình tội lỗi chết.
Tôi không biểu hiện cảm xúc trên mặt, nhưng trong lòng lại lo lắng rất rõ ràng chuyện mình gây đã ra có thể nguy hại đến ai đó vô tội.
Với sức mạnh có thể cuống bay sạch sẽ những thân cây viên đá và ngọt cỏ, tôi không thể nào biết được nó tính là bão cấp mấy khi quét qua một khu vực có người sinh sống nữa.
Đây chẳng phải chuyện đua giỡn gì đâu.
– T-Thôi vậy, lỡ tay, lỡ tay thôi.
Chắc sẽ không ai tìm ra mình đâu.
Nhất định vậy.
Tôi tích cực suy nghĩ sau đó quay lưng lại nhìn đến nơi mình vừa chạy ra.
Nhìn nơi đó, tôi lại có cảm giác mình đã quên đi chuyện gì.
Tôi thử nhớ lại nhưng lại không được mà chỉ mờ mịt không biết mình đang quên chuyện gì, nên đã nhanh chóng từ bỏ.
Nơi tôi chạy ra lúc này là một con đường toàn là cây đổ ngã do một vật thể lao qua đâm nát, và đó không ai ngoài cái cơ thể cứng đột xuất này.
Phía cuối còn đường, không hề có toà thành hay khu vực hoang tàn nào, mà chỉ là một rừng cây xanh ngút ngàn.
Tôi thử chạy lại gần, vượt qua nơi mình đã đâm ra, nhưng chẳng có gì thay đổi cả, không có kết giới hay thứ gì đó vô hình chặng đường.
Tôi cứ tự nhiên mà đi qua nơi mình đã đâm ra, như nó thực sự ban đầu là vậy rồi.
– Toà thành…nó đâu rồi?
Tôi đứng tại phía bên kia của nơi mình đâm ra, tôi thắc mắc nhìn xung quanh để tìm kiếm.
Kết quả vẫn như cũ, đối diện tôi chỉ là những cây xanh lùm bụi bình thường.
– Không lẽ…
Tôi thử nghĩ đến những dòng chữ trong đầu mình, để ý đến chỗ Ma thuật và cái dòng “không gian” được đống ngoặc lại của nó.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác mình đã vô thức dùng đến một Ma thuật không gian rồi nhảy từ nơi đó sang đến đây.
– Dịch chuyển!
Nếu đã làm được một lần thì sẽ có lần hai, tôi nghĩ vậy và nghĩ đến chuyện mình dịch chuyển về phía trước.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng, chẳng có chút chuyện gì xảy ra cả, tôi vẫn đứng nguyên si ở chỗ cũ.
– Vậy là vẫn không được.
Sức mạnh thì tôi đã có thể sử dụng, nhưng Ma thuật thì lại cảm thấy thiếu thiếu đi thứ gì đó.
Tôi không rõ lắm, chỉ biết nó thiếu gì đó nên mình mới không thể sử dụng được Ma thuật mà thôi.
Thôi vậy, không dùng được Ma thuật ít ra thì mình vẫn có thể dùng sức mạnh! Thiếu khuyết đi Ma thuật, tôi cũng không thấy buồn lắm bởi sức mạnh quá sức bá đạo của mình.
Với nó, đừng nói là những quả cầu lửa hay Ma thuật mạnh mẻ khác, chỉ cần một đấm thì ban tuốt giống như ai đó đầu bóng trong một bộ phim hoạt hình mà tôi từng xem.
Tuy đánh đấm không phê lắm vì một cú đã xong cả tập, nhưng coi cũng không tồi.
– Giờ mình nên đi đâu đây? Toà thành không thấy mình cũng chẳng thể quay lại kiểm tra được.
Thôi thì đi kiếm con người đi đã.
Quên mất.
Không thể đi ra ngoài với cái bộ dạng vừa dậy khỏi phòng ngủ trong bộ đồ ngủ kiểu này được à.
Với lại gương mặt này cũng quá xinh, mình cần thứ gì đó che chắn.
Phải rồi, thử cái kỹ năng này xem.
Tôi suy nghĩ một chóc thì đưa tay lên miệng, dùng răng nanh của mình thuần thục cắn rách ngón tay cái như thể đã làm hàng trăm ngàn lần.
– [Sáng tạo máu: trang phục].
Sau đó, tôi rẩy ra ba giọt máu và trước khi chúng nhỏ xuống đất bắt đầu tưởng tượng về những món đồ mà mình cần.
Tôi là một thiên tài về thời trang nên chuyện nghĩ ra những món đồ cần thiết là không khó lắm với bản thân.
Giọt máu thứ nhất, tôi cho nó biến thành một chiếc áo choàng dây kéo có tà dài và cổ đủ cao để che đi khuông mặt của mình.
Giọt máu thứ hai, tôi cho nó phân làm hai tạo thành một đôi vớ tất mỏng để che đi đôi chân nho nhắn của mình.
Giọt máu thứ ba, tôi biến nó thành một đôi giày thể thao nhỏ, có thể mang đi bất cứ môi trường nào và rất êm đối với chân.
Tất nhiên, vì làm từ máu nên ba ba món đều là màu đỏ đến đau mắt.
Thật may là nó không có mùi máu gì cả.
– Như vầy thì không ai có thể thấy mặt mình.
Tôi có chút tự hào khi khoắc lấy áo choàng lên người, đội mũ trùm lên kéo chiếc dây kéo lên cao nhất để che đi gương mặt.
Sau đó tôi nhẹ nhàng ngồi dựa vào góc cây đeo đôi tất dài đến đùi và sỏ đôi giây vừa y như dự tính vào đôi chân nhỏ nhắn của bản thân.
– Giờ thì bay thôi.
[Hoá dơi].
Roẹt!
Sử dụng kỹ năng một lần, tôi liền cảm giác được sự thuần thục đối với tất cả những kỹ năng mình có.
Chỉ một ý nghĩ đơn giản, một đôi cánh dơi màu trắng được tạo thành từ thứ năng lường gì đó đột ngột giang rộng ra từ phía sau eo tôi.
Sải cánh của nó cũng phải trên 3m, tôi nghĩ còn có thể rộng hơn nhưng lại không dám dùng hết toàn lực vì rút kinh nghiệm từ cú đấm trước đó.
Tôi bây giờ chỉ có một suy nghĩ chạy đi để kiếm ai đó cho mình biết bản thân ở nơi nào.
Việc toà thành, để sau rồi tính đi.
Tôi có cảm giác, nơi đó rồi sẽ có một ngày mình cũng sẽ trở lại.
Đọc những câu truyện phiêu lưu nhiều, trong người tôi luôn có một dòng máu thôi thúc mình đi phiêu lưu và giờ chính là cơ hội đó.
– Ba mẹ, con xin lỗi.
Em gái, anh xin lỗi, nhưng giờ anh phải tận hưởng cuộc sống này.
Cho dù tôi có muốn thì cách trở về bây giờ là chưa có, nếu cứ lây hoay ở một nơi và sợ sệt thì không phải là phong cách của tôi.
Chấp nhận hiện thực, nghĩ cách để sống tiếp mới là cách mà tôi luôn dùng để sống với hai căn bệnh mãn tính của mình.
Mặc niệm một chút về quá khứ, tôi xua tan đi sự tiếc nuối với gia đình đã không thể quay về nữa của mình và vỗ cánh một cái thật mạnh.
Bùm!
Tôi lại có cảm giác mình vừa vượt qua tốc độ âm thanh chỉ với một cái vỗ cánh đầu tiên.
– Rồi…rồi điều khiển thế nào?
Bùm! Bùm! Bùm!…
Lao lên trên không, tôi lại vô cánh, chuyển hướng nhưng mỗi lần vỗ cách đều làm tôi bay rất nhanh, đến mức không biết bầu trời và mặt đất như thế nào.
Tôi có cảm giác mọi thứ đều chao đảo mất kiểm soát cho đến khi dừng việc đập cánh và cắm đầu rơi lao xuống mặt đất với cú vỗ cuối cùng.
Ầm!
Cơ thể tôi va thật mạnh vào mặt đất và biến chỗ nằm thành một cái hố sâu.
Cây cối xung quanh đều bị dư chấn do tôi tạc bay ra xung quanh, chỉ để lại một bầu trời trong xanh cho tôi ngắm ở giữa hố đất mà không hề hấn gì giống như vừa té lên chiếc nệm rất êm.
– …
Được rồi.
Bay thật sự khó.
Tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật bay còn quá sớm đối với mình lúc này mà ngồi dậy.
Tôi cảm thấy nó cũng quá kì lạ đi, rõ ràng hai kỹ năng trước đó tôi còn có thể ung dung thuần thục sử dụng, còn cái kỹ năng [Hoá dơi] này lại khó nhằn hơn rất nhiều.
Tôi đứng lên khỏi chỗ, dùng tay phủi phủi bộ áo choàng dính bụi rồi quay một vòng xung quanh.
Sau đó, một con đường lọt vào mắt tôi từ phía bên kia những khe hở của khu rừng.
– May mắn!
Tôi đưa hai tay lên trời cố reo lên có cảm xúc nhất, nhưng rõ ràng dù đổi cơ thể chuyện có cảm xúc vẫn không xảy ra, gương mặt và giọng vẫn lạnh tanh như cũ.
Tôi nhanh chóng đi đến con đường, đưa mắt nhìn một vòng từ trái qua phải.
Thị lực của Ma Cà Rồng hình như rất là tốt, nên tôi có thể nhìn rõ được rất nhiều thứ mà trước giờ mình chưa từng để ý đến.
Các khe rãnh dấu vết xe ngựa trên con đường, đều gần như bị tôi thu vào trong đôi mắt và dễ dàng phân tích được đâu là dấu vết mới của chiếc xe đi gần nhất.
– Chiếc mới nhất đi qua đây là hướng kia.
Nơi tôi bây giờ đang nhìn chính là hướng mặt trời lặng, phía trên tay phải của mình.
Để ý bầu trời một chút thì mặt trời đang lặng dần xuống và ánh sáng cũng dần trở nên dịu đi rất nhiều.
Tôi chọn hướng của chiếc xe gần nhất là bởi vì nghĩ sẽ tìm được người nhanh hơn, và từ trên cao lúc bay đi tôi cũng không có nhìn thấy bất cứ nơi sinh sống nào gần đây.
Cho là chạy hết ngày, tôi không thấy thành phố thì ít ra vẫn tìm được nhóm người gần nhất để hỏi thông tin!
Mình không còn thời gian rồi, đi sớm trước khi mặt trời xuống núi thôi nào! Tôi reo lên đầy cảm xúc trong lòng, phóng nhanh về phía trước…
Saaaaaaa…
– Um…
Và ngay lập tức tôi bị sức bắn của mình kéo lê trên mặt đất khi bị vấp té ở bước chân thứ hai.
– …!
Bịch bịch!
Sức mạnh cũng không phải dùng là dùng à.
Tôi đứng dậy lại phủi phủi bộ áo choáng dính dầy cát của mình lần nữa mà nghĩ.
Sau đó, tôi không chơi ngu cậy vào sức nữa mà tập quen dần với tốc độ bằng cách chạy từ từ, dần nhanh hơn cho đến khi nghiên người xuống và chạy ngang một chiếc mô tô phân khối lớn.
Tôi chỉ muốn reo lên thật sung sướng vào lúc này.
Nhưng đã dừng việc đó lại bởi vì kiểu nào cũng thốt ra một giọng hết sức vô cảm mà thôi.
Thôi thì thà im luôn còn hơn lại làm một hành dễ tụt cảm xúc như thế.
– Hm?
Tôi chạy được khoảng một lát thì trong tầm mắt mình một con gấu màu đen bỗng xuất hiện đang đi chậm chạm về phía này.
Trời tối.
Thế giới fantasy thì có phải hoang dã không? Nếu có góc nhìn thứ ba, chắc bây giờ mắt tôi đang tỏ sáng như trăng rằm trung thu khi nhìn con gấu như bữa tối của bản thân.
Không biết gấu ở thế giới mới này có trong sách đỏ không nhỉ? Tôi nhìn con gấu và tự hỏi.
Ở thế của tôi gấu là một loài động vật bị cắm săn bắn ở nhiều quốc gia đấy.
Thịt của nó cũng là một món ăn cực kì hiếm, phải là nhà giàu cực kì giàu mới có thể thưởng thức được.
Chắc không đâu nhỉ? Gấu ở đây chắc không quý hiếm đâu nhỉ? Tôi tự thôi miên chính mình vì bữa tối.
Chạy thêm không lâu nữa, tôi hình như đã lọt vào tầm mắt của con gấu.
Nó gầm lên từ phía xa rồi hung hãng lao về phía tôi cứ như đang chạy về phía món ăn của mình.
Tôi nghĩ mình và nó thật giống nhau!
– Kiếm? Không không, mình sẽ phanh thay nó ra mất.
Mình cần biện pháp nhẹ nhàng hơn.
Là nó đi…
Tôi định dùng kiếm để hạ con gấu, nhưng khi nghĩ đến sức mạnh của mình quá lớn có thể phanh thây con gấu nên đã quyết định chuyển sang thứ mà mình đã thấy trong giấc mơ, chiếc găng tay quá cỡ nghiền ép tất cả mọi kẻ thù chỉ trong một đòn duy nhất.
– [Sáng tạo máu: vũ khí].
Vừa nghĩ đến nó, tôi nhanh chóng làm ngay.
Tôi đưa tay lên miệng mình và cắn một lần nữa.
Lần này, tôi không để cho nó rời khỏi ngón tay mà kích hoạt luôn kỹ năng, biến nó thành một chiếc găng tay bao lấy từ bàn tay cho đến khủy tay của mình.
Một chiếc bao tay quá cỡ với những ngón tay sắt nhọn to hơn gấp nhiều lần bàn tay nhỏ nhắn của mình nhưng lại nhẹ như một chiếc lông vũ.
Tuy vậy, tôi không thấy sự khó khăn trong lúc dùng nó.
Khi đeo, tôi có cảm giác như tay mình chìm vào trong một bể nước vậy, không hề có cảm giác gò bó hay khó chịu.
Khi tôi nắm bàn tay, những ngón tay sắt bén của chiếc găng nhanh chóng siết chặt lại như cử động của mình.
– Không sai…chính là cảm giác này.
Nói thì những giấc mơ đối với tôi rất là đáng sợ.
Nhưng nhờ nó, tôi đã được rèn luyện ý chí hơn bất cứ ai khi liên tục tàn sát giết chóc mọi lúc trong giấc ngủ.
Có một thời gian, tôi mong ước rằng mình có thể chiến đấu một lần như người mình hoá thân trong giấc mơ thử xem.
Và giờ đây nó đã trở thành sự thật với chiếc găng tay này chính là thứ đầu tiên tương đồng.
Khi đeo chiếc găng, nó mang lại cho tôi cảm giác chẳng khác gì trong giấc mơ cả.
Kiểm tra chiếc găng xong xuôi, cảm thấy nó không sai mình điều mình muốn, trong lòng tôi cảm thấy vui hơn trước, rồi dùng lực vào chân lao thẳng một đường đến chỗ con gấu tay đưa ra sau để chuẩn bị cho một cú đấm thẳng.
Gàooooo!!!
Còn gấu thấy tôi lao đến gần thì lập tức đứng dậy, giang cái chân trước bên phải của mình lên bật ra những móng vuốt thật sắt bén