Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 20: Ở Tương Lai Ta Phút Chóc Cảm Thấy Thế Giới Của Mình Hơi Quê Mùa
Tôi bật người dậy khỏi chỗ nằm khi cảm nhận thấy thời gian đã đến.
– Lại một giấc mơ có nhận thức?
Hai lần kể từ khi sang đến thế giới này, tôi đã mơ thấy được giấc mơ mà trong đó mình không hề điên loạn giết chóc.
Khác với những giấc mơ kia, giấc mơ này lại có hơi mơ hồ lúc tôi thức dậy.
Tôi có cảm giác hình như mình đã ở một nơi nào đó chiến đấu và nói chuyện với ai đó, nhưng lại không nhớ rõ được đã đánh thứ gì và nói chuyện với ai.
– Hmm chẳng thể nhớ rõ được.
Thôi kệ vậy.
Tôi càng muốn cố nhớ nó thì lại càng mờ ảo, kết quả là đành phải bỏ qua mà rời khỏi giường, đi đến chiếc ghế sa lông để lấy chiếc áo choàng mình ném ở đó khoắc lên người.
Ở thế giới này không có đồng hồ, mình mong là đúng giờ.
Tôi bây giờ không có đồng hồ, cũng không có điện thoại nên không thể xác nhận được chính xác thời gian, thứ tôi trong cậy lúc này cũng chỉ có bản năng cảm nhận thời gian của mình mà thôi.
Mặc xong áo choàng, tôi mở cửa và rời khỏi phòng.
Lúc vừa ra, tôi liền thấy vài chiếc vòng tròn Ma thuật trên mặt đất.
Chúng khá là mờ ảo, nhưng vơi mắt của mình tôi dễ dàng thấy được nó và nguồn Ma năng liên kết với nó từ đâu mà đến.
Đây dường như không phải là một loại Ma thuật tấn công mà lại giống như dùng để báo động hơn.
Chắc là do kỹ năng Ma thuật cao đến quá mức cho phép của mình, tôi chỉ cần nhìn một cái là ra ngay tác dụng của chúng nó.
– Là cô gái kia sao?
Tôi đưa mắt về nguồn của Ma năng.
Đó là một cách cửa cách phòng tôi một giang.
Cô gái trước đó đã đuổi theo tôi đến đây và với đôi tai thính của mình, tôi có nghe tiếng bước chân của cô ta đi đến căn phòng kia.
– Rảnh rỗi hay sao?
Tôi không biết tại sao cô gái kia lại tìm mình, nhưng cái việc theo đặt thông báo kiểu theo dõi này đúng là phạm pháp.
– …
Tôi định đi ngang qua nó, mặc kệ cô gái kia rồi, nhưng trong đầu bỗng nảy lên một ý tưởng để trừng phạt kẻ theo dõi này.
Ít nhất thì cũng phải cho cô ta biết, theo dõi một người là hành động xấu, đáng trừng phạt.
Cô thích báo động đúng không? Vậy cho cô khỏi ngủ luôn! Cười xấu xa trong tâm trí, tôi đi vòng qua vòng tròn Ma thuật, sau đó ngồi xuống dùng Ma năng bọc lấy ngón tay của mình chạm vào vòng tròn mà không khiến nó báo hiệu rồi bắt đầu sửa đổi Ma trận đôi chút, chỉnh lại công năng báo động nó thành định giờ thay cho có người đi vào, đặt thêm vài cái thời điểm báo thức vào…
– Kẻ theo đuôi nên bị trừng trị.
Bốp bốp.
Làm xong xuôi tất cả những chiếc vòng tròn Ma thuật, tôi phủi tay rồi mới bước xuống lầu để chuẩn bị đi tắm.
Vừa bước xuống tới nơi, tôi đã thấy cảnh tưởng những cô phục vụ đang dọn dẹp bàn ghế trong quán trọ.
Sau đó thì bà chủ quán trọ bước đến chỗ tôi.
– Chào quý khách.
Quý khách muốn tắm riêng thì xin đợi thêm một lát nữa đi ạ, phòng tắm hiện giờ vẫn còn một người đang dùng.
Bà chủ quán trọ ngay lập tức mỉm cười tươi tắn thông báo.
– Cảm ơn bà chủ đã nhắc nhở.
Đúng rồi, bà chủ hiện tại biết lúc này là bao nhiêu giờ không?
Do không có đồng hồ, mà người bản địa ở đây có thể biết chính xác giờ giấc lúc nói chuyện trước đó, nên tôi nghĩ hẳn bọn họ có phương pháp nào đó xem thời gian.
– Giờ…
Với câu hỏi của tôi, bà chủ quán trọ mỉm cười rồi quay về phía quầy lễ tân của mình.
Tôi cũng tò mò nhìn theo thì thấy treo phía trên là một chiếc đồng hồ hình tròn có ba cây kim và những vạch chia mươi hai giờ chẳng khác mấy thế giới của mình.
– …
Ở đây có đồng hồ sao?
– Bây giờ là 9 giờ 12 phút thưa quý khách.
– Ừm tôi thấy rồi.
Tôi cứ nghĩ ở đây không có đồng hồ.
Tôi vô cùng kinh ngạc những nói kiểu nào cũng ra một cái giọng hời hợt.
– Hihihi, quý khách nói đùa.
Là một quán trọ hạng nhất tại thành phố, quán trọ của tôi tất nhiên là có đồng hồ rồi ạ.
Mà quý khách biết xem giờ sao?
– Ừm, thứ đó chỗ tôi cũng có khá nhiều.
– Hihihi, vậy à.
Không hiểu sao tôi có cảm giác câu trả lời của bà chủ quán trọ cho mình một cảm giác như bà ấy không tin điều tôi nói.
– Tên tôi là Juliet.
Quý khách cứ gọi tên tôi là được.
– Được, còn tên của tôi là Lilianna, cô cũng đừng gọi tôi là quý khách nữa.
Dù sao thì bà chủ quán trọ cũng đã giới thiệu tên mình, tôi không giới thiệu lại chính là bất lịch sự.
– Vâng, vậy tôi sẽ gọi quý khách là Lilianna.
Phải rồi, không biết quý khách đến từ đâu? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ăn mặc kiểu như thế này ở thành phố.
Rõ là đã nói rằng sẽ thay cách gọi nhưng Juliet vẫn nói quý khách với tôi.
– Tôi ở một nơi rất xa.
Đến đây cũng chỉ là một phiêu lưu đây đó ngắm cảnh mà thôi.
Cô cũng đừng quan tâm quá làm gì.
Nói dối hoài cũng mệt, tôi lần này dứt khoát biến mình thành một người thần bí để tránh cho người thế giới này lại thích hiểu lầm, suy đoán linh tinh.
– Ra vậy, nếu quý khách không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa.
Juliet nở một nụ cười hiền hoà nói, tỏ vẻ như đang muốn xin lỗi vì mình đã hỏi nhiều.
– Ừm.
Quán còn bán không? Tôi muốn một ly nước trái cây trong khi chờ đợi.
Tôi gật đầu rôi quay người đi đến một chiếc bàn vẫn chưa được dọn đi mà nói.
– Tất nhiên là có rồi.
Chúng tạm thời bây giờ vẫn chưa đóng cửa kia mà.
Juliet bám theo tôi mỉm cười nói.
– Vậy cho tôi một ly nước trái cây đi, loại nào cũng được cả.
– Vậy xin quý khách đợi một lát.
Nói với tôi xong thì bà chủ quay sang cô phục vụ Fina.
– Fina vào bếp pha một ly nước trái cây đặc biệt đem ra đây.
– Vâng bà chủ.
Nghe lời Juliet, cô phục vụ Fina nhanh chân bỏ dở công việc của mình đi vào nhà bếp.
Lúc cô ấy đi vào bếp, tôi cũng đã ngồi vào chiếc bàn mà mình đã nhắm đến trước đó.
Juliet cũng đi theo tôi kéo ghế ngồi vào đối diện tôi mà mỉm cười như muốn tiếp tục trò chuyện.
– Không biết quý khách có cảm nhận gì về thức ăn của quán trọ chúng tôi?
Ra là muốn nói chuyện này à? Tôi thầm nghĩ.
Trước đó khi ăn xong bà chủ cũng chỉ vui vẻ thanh toán tiền với tôi mà thôi, cũng không có nhắc đến chuyện này.
– Nói sao nhỉ? Mùi vị thì cũng không tệ.
Tôi đưa ra nhận xét thật lòng của mình bởi vì mình cũng có năng khiếu nấu ăn và mùi vị ở đây cũng chỉ nằm ngang ở mức ăn được mà thôi, thậm chí so với nhà hàng bình dân ở thế giới tôi cũng không bằng.
– Cũng không tệ? Chỉ như vậy? Có phải do quý khách ăn nhanh quá nên bỏ qua khâu thương thức hương vị hay không?
Tôi vừa nói xong thì liền nhận được một ánh nhìn sắt bén của Juliet, cứ như cô ấy không chấp nhận cho lời bình luận của tôi.
– Đúng là tôi có ăn nhanh.
Nhưng cũng không đến mức bỏ qua việc thưởng thức hương vị.
Điều tôi nói chính là sự thật, nếu cô không tin thì tôi cũng chịu.
Tôi không bác bỏ lời của Juliet về việc ăn nhanh của mình, cái chuyện thưởng thức hương vị trong bữa ăn tôi tuyệt đối không bỏ qua bởi vì tôi có lý do của riêng mình.
Thế giới trước, để có thể làm hài lòng đứa em gái không thích đi ăn ở ngoài của mình, tôi đã phải bỏ ra chút tài năng để học nấu ăn và bây giờ đã có chút thành tựu với nó.
Mỗi lần đi nhà hàng, tôi đều sẽ ăn và ghi chép hương liệu lại để về nhà thực hành nấu cho em gái mình ăn.
Sau khi làm nhiều lần như vậy, tôi cũng đã tự tập cho mình khả năng nếm hương vị và đánh giá nó một cách chính xác trên lập trường của bản thân.
– Fufufu, quý khách nói như mình đã từng ăn những món ngon hơn?
Juliet đã đổi giọng cười và giọng nói thì trở nên đầy nghi ngờ với tôi.
– Điều đó là tất nhiên.
Những món ăn mà tôi thưởng thức ở đây cũng chỉ là nằm ở mức trung bình trong các món mà tôi từng ăn thôi.
Nói thẳng ra thì, cô quá tiếc vào việc sử dụng gia vị, khiến các món ăn ở đây cũng chỉ có một mùi vị mặn của muối và các hương liệu có mùi thơm để kích thích vị giác.
Vẫn chưa đạt đến được mức độ hài hoà giữa các gia vị với nhau.
Người bình thường ăn có thể thấy nó rất ngon và thơm, nhưng với tôi thì nó cũng chỉ là bình thường.
Tôi từng nghe nói ở thời đại trung cổ thì các gia vị còn mắc hơn cả vàng trừ muối, nên mới quyết định nói ra sự thiếu sót mà mình dễ dàng nhận thấy trong các món ăn chỉ thêm toàn là muối này, còn mấy gia vị khác như đường, chất điều vị thì chỉ có đôi chút để có cảm giác mà thôi.
– …!Quý khách nói đúng.
Thật xin lỗi vì sự nghi ngờ của mình.
Juliet đã muốn phản bác tôi, nhưng sau không biết nghĩ gì lại đành ngậm ngùi chấp nhận.
– Không sao.
Thật ra tôi cũng biết cô rất giỏi, nhưng gia vị ở đây chắc cũng không rẻ gì nên việc nấu ra một món có hương vị không đúng như mình muốn thì không phải là chuyện gì quá lạ.
Tôi lắc đầu mà nói.
– Đúng vậy, gia vị ở đây rất mắc.
Dù là quán trọ sang trọng nhất thì việc bán thức ăn ngon được cho nhiều gia vị với giá quá đắc thì tôi cũng sẽ không thể kiếm được lời.
Xin lỗi vì đã đề cập đến vấn đề này với quý khách.
Đây dù sao cũng là vấn đề của tôi.
Có vẻ như tôi đã không sai.
Sau khi nói vòng vo thì Juliet có vẻ như cảm nhận được việc mình đang nói một chuyện không liên quan nên đã muốn lãnh tránh chủ đề bằng cách xin lỗi tôi.
– Không sao, không sao.
Thôi thì cũng không phải vấn đề của mình, cô ấy muốn bỏ qua thì cứ bỏ qua vậy.
Tôi lắc đầu với Juliet và cứ bỏ chuyện hai chúng tôi qua một bên với suy nghĩ thoáng của riêng mình.
– Nước uống của quý khách đây ạ.
Mời quý khách dùng.
Chen vào giữa hai chúng tôi, cô phục vụ Fina đã làm xong ly nước mà đi đến đặt trước mặt tôi, sau đó vui vẻ rời đi để tiếp tục làm việc trong quán trọ.
– Đúng rồi.
Sao cô không thử cho trái cây vào thức ăn mình nấu? Tôi không thấy món ăn có cho trái cây vào cả.
Hút một ngụm nước trái cây pha chế ngọt mát, tôi tỏ ra thắc mắc.
Ăn từ đầu đến giờ thì ngoài những miếng thịt và rau các loại, tôi để ý rằng các món ăn không hề được cho thêm vào trái cây mặc dù chúng rõ ràng thiếu đường.
– Tôi nghĩ có một số loại trái cây ở đây rất thích hợp để hoà trộn với các món ăn thay thế cho đường đấy.
– Phì.
Cho trái cây vào đồ ăn? Quý khách nói đùa rồi.
Dù lời tôi có tính góp ý thì Juliet chỉ bật cười ra một cái rồi nói với giọng không tin và xem nó như đang nói đùa.
– Đúng là trái cây có một số loại có vị rất ngọt.
Nhưng mùi vị của chúng đa phần không thích hợp với các món ăn bình thường.
– Ừm, chỉ là món ăn bình thường.
Tôi không nói nhiều về những vấn đề hiển nhiên thế này với Juliet, nên quyết định tóm lại một câu “đơn giản là như vậy” và hút lấy ly nước ngọt thơm ngon của mình.
Dù là thế giới này đường rất mắc thì nước ép trái cây nguyên chất ở thế giới này đúng là ngon tuyệt.
– …
Juliet sau đó cũng yên lặng luôn.
Trông có vẻ như cô ấy đang suy tính chuyện gì đó.
Nhưng nó không liên quan đến tôi nên chỉ nhìn một cái rồi bỏ qua, hướng đôi mắt của bản thân đến lối đi dẫn đến phòng tắm ở gần với nhà bếp.
Một lát sau thì có một người phụ nữ lao đầu của mình bằng một chiếc khăn, tay cầm theo một cái thao bước ra.
Sau đó bà ấy đã giao chiếc thao và khăn cho một cô gái phục vụ rồi mới đi lên phòng.
– Ly nước này bao nhiêu vậy?
Thấy bà ấy, tôi nhanh chóng đứng dậy và hỏi giá ly nước để trả trước khi vào phòng tắm.
Trước đó, Juliet đã nói chỉ còn một người đang tắm nên tôi nghĩ giờ đã chẳng còn ai bên trong và đã đến lượt mình vào.
– Không cần đâu.
Đây là khuyến mãi tôi tặng cho quý khách khi đã dùng hết thực đơn của quán trọ ngày hôm nay.
Juliet mỉm cười lắc đầu nói, sau đó thì đứng lên quay lưng bước về phía quầy lễ tân.
– Quý khách muốn tắm thì trước đó theo tôi lấy đồ đã.
Tôi không nói gì chỉ đi theo Juliet đến quầy lễ tân.
Sau đó Juliet đã đem một cái thao đưa cho tôi, bên trong có một cục xà phòng và một cái chai có nút bịt nhỏ.
– Đây là gì vậy?
Tôi cầm cái chai lên và cảm thấy có chút thắc mắc.
Khi tôi hỏi thì Juliet đã mỉm cười một cách đắc ý.
– Đây là dầu gội, với nó quý khách có thể có được một mái tóc óng mượt giống như tôi.
Juliet vừa nói mà vừa khoe ra mái tóc của mình.
Đúng là nhìn kỹ tôi mới để ý, tóc của Juliet nhìn trông không khác gì với những cô gái ở thế giới tôi, óng và mượt hơn rất xa với chị Dina hay Reian trước khi tôi dùng “Hồi phục” lên cả hai.
Đúng vậy, sau đó thì tóc tai của cả hai đẹp đẽ hơn rất nhiều.
– Đây là hàng nhập khẩu từ Đế quốc Ma Cà Rồng, cho nên quý khách đừng lãng phí nó nhé, chỉ dùng một ít vừa đủ là được rồi.
Nếu quý khách không biết đùng tôi có thể…
– À…tôi biết rồi.
Chỉ là cái chai nhìn hơi lạ thôi.
Tôi hơi hợt chặng ngang Juliet không biết tại sao lại trông có vẻ rất tự hào về vấn đề chai dầu gội.
– …
Nói xong, trước vẻ mặt cứng đờ của Juliet, tôi quay người rời đi.
Tôi thật sự không thể nhìn nổi cái bộ dạng đắc ý của Juliet nữa.
Nếu là người ở thế giới này, chắc tôi lúc này đang trầm trồ với nó.
Nhưng là một con người ở một thế giới hiện đại thì việc đến thế giới này, cứ như đang ở thành phố bỗng nhảy xuống vùng quê để dạo chơi mà thôi, nghe người miền quê tán phét về thành phố thì cũng không cảm thấy có gì thú vị.
– Cái chai kì lạ là ý gì chứ?
Đi một đoạn vào lối đi nhà tắm, tôi liền nghe thấy giọng lí nhí khó tin của Juliet ở quầy lễ tân.
– Thì cái chai lạ chứ sao.
Tôi đưa tay cầm cái chai có nút bịt bằng gỗ nhìn nó mà lắc đầu.
Đúng là miền quê, mấy cái chai có đồ ấn xịt ra cũng không có à.
Nhà tắm được chia ra làm hai bên nữ và nam có treo chữ và hình vẽ rất rõ ràng phía hai cánh cửa vào sát nhau.
Cho là bạn có mù chữ thì vẫn có thể nhìn hình đoán phòng hả? Tôi suy nghĩ rồi đi vào bên trong cánh cửa dành cho nữ.
Bên trong là một căn phòng rộng hơn bốn mét vuông với một cái tủ gỗ với nhiều hộc tủ vuông có cửa.
Phía bên hông có một cái bảng ghi rõ bỏ đồ vào trong đi kèm một hình vẽ con người thay đồ bỏ vào bên trong.
– Hmm…
Trước khi tháo đồ, tôi quyết định chạy tới xem phòng tắm để coi có ai không trước đã.
Dù Juliet đã nói không còn ai, thì tôi cảm giác nhìn một cái vẫn chắc hơn.
Bên trong khá nóng và có nhiều hơi nước đang bóc lên, nhưng với đôi mắt của mình tôi có thể dễ dàng nhìn hết được mọi thứ.
Đó là một căn phòng kín rộng, chỉ có mỗi một cánh cửa sổ ở đối diện lối vào.
Bên trong thì có tổng cộng ba hồ nước nhỏ khoảng bốn mét và một bồn chứa nước hình vuông ở gần lối vào có treo bản tắm trước khi ngâm mình và hình ảnh tắm gội.
Xác nhận không có ai, tôi quay lại phòng thay đồ và tháo hết đồ đạc trên người mình ra, nhét nó vào trong một hộc tủ.
– Mình có một hình xăm?
Sau đó, tôi thử xem xét cơ thể mình thì phát hiện có một hình xăm màu đỏ ở phía trên ngực trái nhỏ nhắn của mình.
Dù thân hình nhỏ thì tôi vẫn có ngực! Tuyệt!