Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 17: Ở Tương Lai Ta Sẵn Sàng Cho Việc Phiêu Lưu Một Mình
Tôi ngồi suy nghĩ vu vơ thêm một đoạn thời gian nữa thì bầu trời đã ngã sang màu tím cam của bầu trời sắp tối.
Lúc này, tai tôi đã nghe được những tiếng xe ngựa và giọng của những dân bản địa khác.
Vì tò mò, tôi thử chòm người ra khỏi hông xe để nhìn về phía trước, thì thấy cách một đoạn xa, một cách cổng thành phố nối với nhiều còn đường khác đã ở trong tầm mắt của mình.
Cánh cổng trông không khác gì những cánh cổng của những toà thành châu Âu, với màu vàng nâu từ đất sét và có hình chữ U ngược, chính giữa cổng là một song kim loại được treo lên trên, hai bên hông cổng là một cánh cửa gỗ lớn viền kim loại đang được mở rộng ra.
Ở hai bên cánh cổng là một bức tường cao hơn mười mét, bên trên có lính gác đi qua đi lại tuần tra.
– Thế giới fantasy.
Nhìn toà thành, những suy nghĩ về sự kì lạ của mình của tôi nhanh chóng bị đập bay, thay vào đó là một sự hào hứng khi biết mình cuối cùng cũng đến một nơi giống như một thế giới fantasy mà mình đọc trong những quyển truyện.
Đi đến gần cổng, trong sự hào hứng của tôi, chuyến xe ngựa của ông thương nhân bỗng dừng lại và tấp vào một khu vực đang đậu rất nhiều chiếc xe ngựa khác.
Sau đó, tôi thấy ông chú Ganrd vẫy tay với mình từ nơi đầu xe.
– Cô bé lại đây đi.
– Ừm.
Tôi gật đầu với ông chú rồi nhảy khỏi xe đi đến chỗ ông ta và nhóm mình đã trốn tôi cả buổi chiều.
– Bây giờ cô bé theo bọn tôi.
Qua bên kia nộp thuế rồi chúng ta vào trong.
– Vậy còn ông thương nhân?
Tôi tưởng là cả nhóm phải vào cùng ông thương nhân như một phần công việc mới đúng chứ?
– Không cần đâu.
Bọn anh đã nhận được con dấu rồi, nên sẽ không cần đợi ông ta vào trong đâu.
Vừa nói, ông chú Ganrd vừa đưa tay cho tôi xem một tờ giấy màu nâu sậm có in một con dấu đỏ bên trên.
Có vẻ đây là bằng chứng cho việc đã hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ.
– Ra vậy.
Tôi gật đầu rồi theo nhóm ông chú im lặng và không thèm nhìn mặt tôi đi về phía cổng, nơi dành cho người ra vào.
Chúng tôi đến cổng thì nhóm ông chú, mỗi người đưa lên chiếc thẻ màu tím với lính gác cổng.
Sau đó nói chuyện gì đó về tôi với nhóm lính gác rồi đưa cho bọn họ một đồng tiền màu bạc rồi mới đi vào bên trong.
– Rồi, chúng ta vào thôi.
– Ừm.
Tôi gật đầu rồi nhanh chóng bám theo phía sau nhóm ông chú Ganrd.
– Cô bé, em hiện tại không có tiền đúng không?
Tôi vừa đi sát theo nhóm ông chú Ganrd thì ông chú Ganrd đã đi chậm lại song song với tôi mà hỏi.
– Đúng vậy, tiền mà tôi có đều bị rơi xuống biển cả rồi.
Tôi vẫn như kiểu cũ mà trả lời với câu chuyện đắm tàu mất hết tất cả của mình.
– Vậy thì anh khuyên em nên đăng ký vào hội mạo hiểm giả đi.
Với sức mạnh của em, anh tin chắc em sẽ kiếm được nhiều tiền trang trãi cho cuộc sống của mình.
Đồng thời thẻ mạo hiểm giả cũng được xem như một chứng minh thư mới cho em ở thế giới bên ngoài, đi ra vào cổng thành cũng sẽ không mất phí như vừa rồi đâu.
Mà nếu em không thích thì anh cũng không ép.
Ông chú Ganrd đã gãi đầu ngại ngùng ở cuối câu nói.
– Tôi cũng định làm vậy.
Đúng là với tôi bây giờ, ngoài nghề mạo hiểm giả ra thì cũng chẳng biết nên kiếm nghề gì khác để kiếm tiền.
Nếu không phiền ông chú có thể giới thiệu cho tôi về hội mạo hiểm giả được không?
– Cũng không cần đâu.
Khi em đăng ký nhân viên của hội sẽ hướng dẫn rõ hơn.
Bây giờ nếu em muốn đăng ký thì anh có thể dẫn em đến hội.
– Được rồi.
Nếu ông chú nói vậy thì tôi cũng không hỏi nữa.
Sau khi thấy được mặt tôi thì mọi người bắt đầu ăn nói với tôi mềm mỏng hơn thì phải, đến cả ông chú Ganrd cũng vậy luôn.
Kiểu này thì tôi cũng đành bó tay, chẳng biết nên khui chuyện thế nào để hỏi vấn đề này.
Tôi theo sát nhóm ông chú đi vào trong thành phố, trên con đường đầy những thú nhân và con người.
Tôi không thấy bất cứ chủng tộc nào khác ngoài hai nhóm này, có vẻ như so với các chủng tộc, thú nhân và con người sống hoà hợp hơn thì phải.
Do không thể bắt chuyện được vào tình trạng hiện tại, tôi đành phải giữ im lặng cả chặng đường cho đến khi tới được một toà nhà ba tầng lớn trong thành phố treo một tấm bảng “Hội Mạo Hiểm Giả” thật lớn phía trên.
Thật dễ nhận ra.
Toà nhà này khác hẳn với các ngồi nhà khác xung quanh, to và cao hơn hẳn, phía bên dưới tầng một thì người ra vào cũng khá nhộn nhịp.
Đi vào bên trong theo nhóm ông chú Ganrd, tôi mới nhận ra đó là một quán rượi với nhiều người đang say xỉn chè chén với nhau.
Khi vào đây, nhóm ông chú Ganrd đã tản ra vây xung quanh tôi như muốn đem tôi che chắn lại.
– Sao vậy?
– Ở đây toàn bọn thích trêu chọc những đứa trẻ, nên em đừng để mình bị bọn họ thấy.
Tôi hỏi thì chị Dina đã nhẹ nhàng trả lời cho tôi nghe.
– Chị biết em dư sức đánh bại tất cả.
Nhưng lúc này chúng ta không nên dây dưa với bọn họ.
Chúng ta lên tầng trên để làm làm thủ tục cho em thôi.
Xong thì em có thể đi kiếm một nhà trọ trước khi người ta thuê hết phòng trong thành phố.
Tôi nghe chị Dina nói mới để ý trời bên ngoài lúc này đã tối rồi, trong hội hình như có đèn thấp sáng nên tôi đã không để ý điều đó khi bước vào trong đây.
Những chiếc đèn này, trước đó tôi đã không để ý vì quá quen với vụ đèn điện, nhưng lúc này nhìn mới thấy đó chỉ là những cục đá phát ra ánh sáng chói mắt được gắn vào một thiết bị gì đó ở bốn góc của trần nhà.
Được bảo bọc trong nhóm của chị Dina, tôi đã có để ý đến một vài ánh mắt liếc đến mình, nhưng sau đó đã lờ đi.
– Ở đây mạo hiểm giả đánh nhau thì có bị phạt không chị Dina?
Đi đến cầu thang để lên lầu, tôi quay sang hỏi chị Dina bởi có cảm giác nếu không có nhóm chị Dina thì mình sẽ phải tay bo với ai đó trêu chọc mình trong tương lai.
– Căn bản là không.
Nhưng nếu em làm hỏng vật tư của hội mạo hiểm trong lúc gây gỗ thì em phải đều bù lại với mức giá gấp 100 lần giá trị thực món đồ đã phá hủy.
Chị Dina đưa mười ngón tay về phía tôi mà cảnh báo nói.
Nghe thôi tôi cũng biết đâu là một điều luật để gây khó dễ với những mạo hiểm giả có ý định gây gỗ trong hội.
– Nên chị khuyên em nếu muốn đánh ai đó thì cứ lôi hắn ra khỏi mạo hiểm giả luôn là được.
Chị Dina nắm chặt tay đưa lên trước mặt khí thế nói.
– Em hiểu.
Em sẽ lưu ý chuyện này.
Tôi cảm thấy vui vẻ khi chị Dina lại có thể hiểu hiện bình thường với mình rồi.
Vừa rồi chị ta còn có hơi khô cứng trong lúc trò chuyện với tôi đấy.
– Đúng vậy, với sức mạnh của em, kéo một hai tên gà mờ ở đây ra khỏi hội đập cho một trận chẳng tốn ao nhiêu sức đâu.
– Phải rồi chị Dina.
Không biết sau khi đăng ký làm mạo hiểm giả, em có thể vào nhóm của mọi người được không? Em mới vừa…
– Anh xin lỗi.
Nhưng rất tiếc chuyện đó không được.
Tôi tính hỏi chị Dina thì ông chú Ganrd đã cười khổ quay lại nhìn tôi nói.
– Em mới đăng ký chỉ là hạng F, trong khi nhóm anh đã là hạng C rồi.
Hội sẽ không cho phép một nhóm có người cách biệt quá một hạng.
Nên bọn anh xin lỗi không thể cho em gia nhập dược mặc dù rất tiếc với sức mạnh của em.
– Vậy à…vậy thì em tự sống một mình vậy.
Tôi không cưỡng cầu một chuyện mình không thể đạt được, nên liền chấp nhận với hiện thực mình chỉ có thể đi một mình ở thế giới không quen ai này.
– Hahaha, em đừng buồn.
Nếu trong tương lai hạng em có thể đuổi kịp bọn anh thì khi chúng ta gặp lại anh sẽ cho em gia nhập.
– Không cần đâu.
Tôi biết lời lẽ của ông chú Ganrd chỉ là miễn cưỡng nên đã từ chối.
Cái sự miễn cưỡng của ông chú Ganrd là gì tôi không biết, nhưng tôi có cảm giác trong tương lai chuyện gặp lại họ sẽ là không thể khi đã chia tay nhau.
– Tôi không có ý định làm mạo hiểm giả chỉ để sống ở một nơi duy nhất.
Sau khi ổn định được tiền bạc và thông tin của thế giới bên ngoài.
Tôi nghĩ mình sẽ đi du lịch khắp các vương quốc để trãi nghiệm nền văn hoá ở đây.
Nên trong tương lai có gặp nhau thì tôi cũng không thể gia nhập với ông chú được.
Ngay từ đâu tôi muốn tham gia cùng mọi người cũng chẳng qua chỉ muốn thử thích nghi một đoạn thời gian trước khi lên đường mà thôi.
Nếu như đã không được thì nó cũng phải là một vấn đề quá đáng lo ngại với tôi.
Nếu nhóm của ông chú Ganrd đã muốn phân rõ ranh giới quan hệ ở đây thì tôi cũng muốn phân rõ cho bọn họ biết, tôi và cả nhóm gặp nhau cũng chỉ xem như người qua đường, gặp nhau hôm qua chưa chắc là tôi đã coi bọn họ như bạn thân vào hôm nay.
– Hà, nếu em đã nói vậy thì thôi.
Sang bên kia, để anh giới thiệu em với lễ tân.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy ông chú Ganrd tỏ vẻ đôi chút tiếc nuối vì lời nói của tôi, sau đó mới chỉ tay sang một cái quày lễ tân đang trống người khi cả nhóm vừa bước lên tầng hai.
Tôi theo nhóm ông chú đi đến đó thì giống như ở cổng, ông chú Ganrd đưa chiếc thẻ mạo hiểm giả của mình ra với cô nhân viên.
– Chào, tên tôi là Ganrd.
Tôi muốn trả nhiệm vụ.
Ông chú Ganrd giới thiệu sau đó đặt tờ giấy chứa con dấu mà mình đã nhận từ ông thương nhân lên quầy.
– Vâng, tôi sẽ kiểm tra nó ngay ạ.
Cô nhân viên nở một nụ cười tươi với ông chú Ganrd rồi lễ phép cuối đầu một cái nhẹ rồi cầm một cây bút có thể chiếu ra ánh sáng màu đỏ giống như máy quét công nghệ hiện đại, đưa ngang qua qua tờ giấy.
– Nhiệm vụ hộ tống thương nhân Adilenra từ thành phố Tiren đến Cluon đã hoàn thành.
Cô lễ tân đọc lớn với ông chú Ganrd.
Điều đó làm tôi tự hỏi làm sao mà cô ấy có thể phân biệt được nhiệm vụ chỉ với một cây bút và một con dấu?
Nói xong thì cô nhân viên đã đảo đầu cây bút lại ký lên tờ giấy con dấu rồi đưa nó ngược lại cho ông chú Ganrd.
– Xin hãy đem nó đến quầy thanh toán ở tầng một để nhận tiền thưởng.
– Được, cảm ơn cô.
Đúng rồi, tôi muốn giới thiệu một người làm mạo hiểm giả, là một cô gái chỉ mới 16 tuổi.
Cô yên tâm, cô bé rất có năng lực, sẽ không lo phải chết một cách đơn giản đâu.
Ông chú Ganrd nhận lấy tờ giấy và bắt đầu làm đúng như những gì đã nói trước đó, giới thiệu tôi với cô nhân viên.
– Vâng, nếu như một người hạng C như ngài nói thì tôi sẽ không phải lo lắng về chuyện tân binh mới vào nghề nữa.
Không biết ai là người mà ngài giới thiệu ạ?
Cô lễ tân đưa mắt nhìn sang nhóm của tôi để tìm kiếm và dừng đôi mắt ở tôi khi ông chú Ganrd đưa tay chỉ tới.
– Là cô bé này.
Khi thấy ông chú Ganrd chỉ, tôi cũng nhanh chân bước đến chỗ quầy lễ tân và lên tiếng.
– Tôi muốn đăng ký làm mạo hiểm giả, không biết có cần thủ tục gì không?
– Tất nhiên là có rồi.
Trước tiên thì em hãy trả hai bạc nhỏ để làm thủ tục.
– Đây là tiền của cô bé.
Ông chú Ganrd nhanh chóng đặt lên quầy hai bạc nhỏ đúng như điều cô lễ tân nói.
Sau đấy, cô lễ tân thu đi hai bạc nhỏ mà lấy từ bên dưới bàn của mình ra một tờ giấy trắng nâu được làm bằng công nghệ khá cổ nên không được trắng sáng như cái tôi biết đặt lên trên bàn, cùng một cây bút mực.
– Không biết em có biết chữ hay không? Nếu không thì em hãy đọc thông tin và chị sẽ ghi hộ em.
Cô gái lễ tân nhẹ nhàng hỏi tôi một cách rất chu đáo.
Nhưng tiếc là tôi biết chữ, nên đã lắc đầu nhẹ với cô lễ tân cầm cây bút bắt đầu điền vào những dòng mà mình có thể biết trong tờ đơn đăng ký làm mạo hiểm giả.
Tờ đơn có vài mục bắt buộc phải ghi như tên, tuổi, giới tính và kỹ năng chiến đấu tôi đã ghi ra tất cả.
Tất nhiên là không phải hết, mà đối với kỹ năng chiến đấu thì tôi đã loại đi hết những kỹ năng quái kì lạ của mình mà chỉ để một kỹ năng Ma thuật cấp 4 duy nhất.
Tờ đơn thậm chí chỉ bảo là điền một kỹ năng chiến đấu của mình mà thôi, nên tôi không định phải điền hết ra.
– Vậy ra em là một pháp sư à? Trẻ như vậy đã cấp bốn, em đúng là một thiên tài đấy.
– Đúng vậy.
– Tên của em đẹp thật đấy Lilianna.
Chữ của em cũng rất đẹp nữa.
– Chị quá khen rồi.
– Em không điền quê quán sao?
– Em từng sống ở một ngôi làng nhỏ sâu trong một dãy núi rất xa nơi này.
Chị nghĩ em nên điền hay không?
– Có thể không cũng được.
Dù sao mạo hiểm giả cũng là một cái nghề rày đây mai đó.
Quê quán đối với đa số người sau một hai năm làm mạo hiểm giả thì cũng không còn quan trọng nữa.
…
Để tránh gặp tình trạng giống như đối với nhóm của ông chú Ganrd, tôi đã đành phải tiếp tục nói dối tiếp theo một kiểu khác.
Nhóm của ông chú Ganrd có vẻ hiểu cho tôi nên ai nấy đều nở ra một nụ cười trừ khi nhắc đến quê quán và cái tên không họ mà tôi đã điền vào tờ giấy.
Sau khi tôi điền xong xuôi tờ giấy, cô gái lễ tân đã lấy nó đặt vào một chiếc máy ở bên dưới bàn của cô.
Bằng đôi mắt của mình, tôi đã thấy tờ giấy bị xé ra thành bột bên trong chiếc máy rồi được hợp trở lại thành một chiếc thẻ hình chữ nhật, trước khi được khắc lên đó những ký tự và một vòng tròn Ma thuật ở chính giữa.
Lúc nó hoàn thành xong mọi công đoạn thì được đẩy ra ngoài một cái khe của chiếc máy và trở thành chiếc thẻ có màu trắng sáng, như mới vừa được tẩy trắng qua.
Cô lễ tân đã cầm lấy nó rút ra và đưa nó đến cho tôi.
– Hoàn tất.
Bây giờ em hãy truyền Ma năng vào bên trong để kích hoạt tấm thẻ.
Đưa tay nhận lấy tấm thẻ, tôi làm giống như cô lễ tân nói mà cho Ma năng của mình chảy vào tấm thẻ.
Chiếc thẻ trong một thoáng chóc đã sáng lên sau đó thì dần hạ xuống, cũng chỉ còn lại phần các ký tự và chiếc vòng tròn Ma thuật vẫn còn sáng.
Khi cầm chiếc thẻ như thế này, tôi có cảm giác trong đầu mình có nhiều hơn một thứ.
===
Tên: Lilianna
Giới tính: nữ
Tuổi: 16
Chủng tộc: con người
Kỹ năng chiến đấu: Ma thuật cấp 4
Điểm tích lũy: 0
Hạng: F
…
===
Ra đây là cách mà cô ấy có thể nhìn ra được nhiệm vụ của ông chú Ganrd.
Với việc mọi thứ đều đem đưa hết vào trong đầu, tôi cảm thấy chuyện mà cô lễ tân dùng cây bút kia để quét qua con dấu và biết nhiệm vụ của ông chú Ganrd thì cũng không phải là lạ nữa.
Mọi thông tin mà tôi điền vào trong tờ đơn đều được ghi rõ bên trong.