Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 15: Ở Tương Lai Ta Vô Tình Biến Vài Người Trở Nên Đẹp Mắt


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 15: Ở Tương Lai Ta Vô Tình Biến Vài Người Trở Nên Đẹp Mắt


Tôi đã giật mình khi trên tay mình là chị Dina chứ không phải là tên quỷ tộc trong giấc mơ.

Nhận ra chị ta, tôi nhanh chóng bẻ cong đường kiếm của mình đâm nó sang một hướng khác khi tay đã dùng quá nhiều lực đến mức không thể thu lại kịp được.
– C-Chị Dina?
Tôi vội thả chị Dina với tâm trạng vô cùng bối rối, giọng nói không tự chủ cũng phát ra với vẻ đầy kinh ngạc, tay cũng vội dùng kỹ năng biến thanh kiếm trở về lại thành chiêc nhẫn.
M-Mình vừa mới phát ra giọng nói có cảm xúc đúng không? Tôi tự hỏi mình, nhưng nhanh chóng bỏ nó qua một bên bò tới chỗ chị Dina để kiểm tra tình trạng của chị ta.
– Chị Dina, chị không sao chứ?
Mất rồi.

Gần như cảm xúc chỉ xuất hiện được một lần, sau đó tôi nói thì giọng lại trở nên lạnh băng như cũ.
– Em không cố ý.

Em nghĩ mình đã bỏ được nó rồi, nhưng không ngờ nó vẫn còn xảy ra.

Em thành thật xin lỗi chị.
Chị Dina không trả lời tôi mà chỉ tái mét năm yên bất động, còn cơ thể thì run lên cầm cập như rất sợ hãi bởi chuyện vừa rồi.
– [Hồi phục]
Không thể làm chị Dina trả lời mình, tôi quyết định đặt tay lên cổ chị ta dùng đến kỹ năng chữa trị của mình.

Một luồng sáng nhẹ lan toả ra từ ngón tay phải của tôi rồi bao bọc lấy chị Dina, sau đó dấu tay do bị siết trên nhanh chóng bị phai đi biến mất.
Lúc này, đôi mắt của chị Dina mới dừng việc nhìn trân trân trên nóc xe mà quay ngoặc sang tôi với vẻ kinh hãi mà thốt lên.
– S-Sư phụ, sao em có thể…
– Là kỹ năng chữa trị?
– Điều đó, làm sao có thể?
– …
– …
Sau chị Dina, ông chú Ganrd và Reian cũng lên tiếng đầy vẻ khó tin.

Rồi không chỉ hai người họ, Fear và Gamer cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy điều không thể xảy ra vậy.
– Tốt quá, chị không sao rồi.

Chị thấy còn không khoẻ ở đâu không? Em xin lỗi, em không cố ý.

Em không định làm hại chị, chỉ là…
– K-Không sao.

Cũng tại chị.

Xin lỗi vì đã cố gắng xem mặt của em.

Chị Dina ngăn lời tôi nói và ngồi lên với vẻ mặt đầy sự hối lỗi.
– Vâng?
Lần này là đến tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Trước đó vì quá hoảng hốt vì chị Dina bỗng bị mình bóp cổ, tôi đã nghĩ rằng trong lúc mơ mình đã tấn công chị ta, nhưng giờ…hoá ra là chị ta tiếp cận tôi trong khi đang ngủ nên nó mới diễn ra sao?
Đúng là bình thường ở thế giới cũ, tôi cũng hay như vậy mỗi lần ngủ mà có ai đó đến gần khi đang mơ.


Đó không tính là tôi tấn công mà chỉ xem như một bản năng phản xạ tấn công lại ai đó đến gần mình để tự bảo vệ mà thôi.

Ở thế giới trước, tôi đã từng đánh qua ông ba của mình với nó, nhưng kết quả là bị ổng vật họng ngược lại.

Sau đó thì cũng không ai dám đến gần khi tôi ngủ nữa, mà không, chỉ trừ mỗi em gái của tôi mà thôi.

Không hiểu sao, từ lúc nhỏ con bé luôn bám theo tôi và chưa từng bị tôi tấn công trong vô thức bao giờ.
Nhưng khác với thế giới trước, ở đây cái hành động tự vệ đó lại hơi khác và nó quá nguy hiểm với sức mạnh mà tôi có lúc này.
– Chị đã cố gắng xem mặt của em? Chuyện đó…tại sao chị lại làm vậy?
Khi tôi hỏi, mặt chị Dina đã tỏ vẻ khó khăn và bối rối.
– Ừm…chị…chị nghĩ giọng em khá dễ thương, nên tò mò không biết mặt của em thế nào, cho nên…chị mới nhân lúc em ngủ mà…
– Em không nói chuyện đó, tại sao chị lại không hỏi em mà phải xem trộm?
Chuyện này đúng thật là nguy hiểm, nếu lúc đó tôi mà không tỉnh lại kịp thì có phải chỉ vì chị Dina xem trộm mà đã bị giết chết bởi tay tôi rồi hay không?
– Chị đã nghĩ em có nguyên nhân gì đó.

Cho nên sẽ không tiện…
Chi Dina tiếp tục bối rối trả lời.
– Em đúng là có nguyên nhân thật, nhưng sẽ không đến mức đó đâu.
Tôi muốn thở dài một cái vào lúc này nhưng cũng thật khó.

Nếu chị Dina xin một cách đàng hoàng thì tôi cũng đã cho xem rồi, cũng không phải đến mức khi xảy ra tai nạn như vậy.
– Thật sao?
Chị Dina mừng rỡ chòm tới gần tôi.
– Tất nhiên.

Tôi gật đầu nhẹ để xác nhận, cùng lúc cũng nhích ra một chút khi thấy gương mặt của chị Dina hình như hơi quá sát mình.
– Vậy…
– Đợi một chút.

Cô bé, em có thể cho tôi xác nhận một chuyện được không?
Chị Dina định tiếp tục với chủ đề xem mặt mũi thì ông chú Ganrd bỗng chòm tới trước tách bà chị Dina ra khỏi tôi với vẻ mặt hấp tấp.
– Chuyện gì?
Tôi nghiên đầu qua bên ông chú Ganrd.

Tôi tự hỏi ông chú Ganrd muốn hỏi mình về chuyện gì đây? À nhắc thì nhớ lúc vừa rồi, khi tôi dùng đến kỹ năng chữa trị thì bọn họ đã thốt lên với vẻ khó tin thì phải.

Không lẽ là vì nó chăng?
– Việc vừa rồi.

Đó có phải là một kỹ năng chữa trị không? Nó đến từ Ma cụ của cô bé hay chính là kỹ năng của cô bé?
Gương mặt của ông chú Ganrd khá là nghiêm túc khi đề cập đến vấn đề này.

Nó làm cho tôi có cảm giác nếu trả lời thật sẽ là một chuyện lớn, cho nên tôi quyết định tiếp tục nố dối.
– Không đâu, nó là kỹ năng của Ma cụ.


Chỉ dùng được mười lần một ngày thôi.

Tại sao ông chú lại hỏi vậy?
Tôi không biết kỹ năng chữa trị của mình có gì kì lạ hay không, nhưng vừa nãy tôi đã dùng toàn bộ khả năng của kỹ năng đối với chị Dina.

Cho nên, nếu chị Dina phát hiện ra điều gì đó bất thường thì cũng dễ nói chuyện hơn.
– Ra vậy…mà Ma cụ của cô bé thật đặc biệt.

Người làm ra nó hẳn phải quan tâm cô bé lắm mới khảm kỹ năng chữa trị lên nó.

Đúng là xa xỉ.
Với câu trả lời của tôi, ông chú Ganrd tỏ vẻ tốt đi hẳn.

Hình như là việc Ma cụ có kỹ năng chữa trị thì cũng không có gì lạ.

Trong khi đó, chiếu theo phản ứng của ông chú Ganrd thì có lẽ tôi mà kỹ năng chữa trị mới là kì quái.
– Đúng vậy, ông ấy là một bật thầy Ma cụ ở nơi tôi sống đấy.

Dù không biết tại sao Ganrd lại khen cái găng của tôi, nhưng tôi cứ giả vờ như quen rất thân với người chế tạo ra nó cái đã, ít ra thì giả cũng phải giả cho chót!
Trong khi tôi đang cùng ông chú Ganrd nói chuyện, bên chị Dina và Reian cũng đang có một cuộc nói chuyện nhỏ gì đó về vấn đề cơ thể của chị Dina.
– Thật kì diệu.

Mạch Ma năng mà tôi bị thương khi luyện tập lúc trước cũng được chữa lành rồi? Reian kiểm tra thử cho tôi đi.
– !!! Mạch Ma năng cũng chữa trị được!? Kỹ năng chữa trị gì mới có khả năng này chứ?
– Tôi đâu biết.

Sư phụ đúng là một người đặc biệt!
Ách, thế là nó cuối cùng vẫn là có vấn đề à? Nghe hai người nói chuyện tôi mới nhận ra kỹ năng của mình cái nào cũng bá hết.
– Sư phụ! Cảm ơn em rất nhiều.

Kỹ năng chữa trị của em thật kì diệu.

Mọi di chứng mà chị phải chịu từ lúc nhỏ đến giờ đều biến mất hết.

Còn nữa xẹo, mấy vết xẹo trên người đều không còn, làn da cũng trắng hơn cả trước nữa.

Sư phụ cảm ơn em rất nhiều!
Thấy tôi chú ý, chị Dina đã lập tức mừng rỡ cảm ơn tôi.

Nhìn chị Dina, đúng là da có trắng và mịn hơn hồi nãy đôi chút thật, tóc tai cũng trở nên sáng sủa cứ như vừa được thay mới hoàn toàn vậy.
– Để em bóp cổ và nhận lại như vậy chỉ cảm thấy mình cực kì lời!
Nhưng câu cuối này nghe thật quái dị.

Cứ kiểu như lần sau chị ta sẽ chạy tới cho tôi bóp thêm cái nữa để chữa trị vậy.

– Um…um…Lilianna, kỹ năng đó, liệu em có thể…
– Được, chị không cần để em bóp cổ đâu, lại đây để em dùng nó lên chị.
Con gái ai cũng thích làm đẹp, điều đó là hiển nhiên, nhưng chuyện bóp cổ không phải chuyện nên làm.

Cho nên, khi thấy chị Reian ầm ừ và đưa cái cổ của mình ra thì tôi vội lên tiếng đồng ý trước khi chị ta nghĩ đến những vấn đề lung tung.

Dân bản địa ở thế giới này dị lắm, tôi nhất định phải đề phòng một chút kiểu lại bị hiểu lầm.
– Tốt quá! Cảm ơn em nha Lilianna.

Tránh ra một bên đi!
Khi tôi nói, Reian nhanh chóng bò đến gần tôi đem ông chú Ganrd còn định nói gì đó ném sang một bên.

Với hành động đó của chị ta, tôi chỉ có thể cười trừ trong lòng rồi đưa tay phải đặt lên tráng của chị ta và dùng kỹ năng ở mức mạnh nhất.

Giống như đối với chị Dina, một luồng sáng nhẹ xuất hiện từ ngón tay của tôi, trào ra phủ lên người Reian một lát thì biến mất.
– Làng da mịn màng~.

Cái lưng đau do ngồi thường xuyên cũng không còn.

Răng đau cũng không! Tuyệt với!!
Chị Reian vừa thoát khỏi kỹ năng thì liên tục dùng tay sờ soạn tay chân và mặt của mình rồi uống éo trước khi vung tay lên cao mà reo lên thật lớn.
– K-Kì diệu vậy à!?
Người bị đẩy ra, ông chú Ganrd cũng một mặt tò mò nhìn đến hướng tôi.
– Ông chú muốn không? Tôi còn tám lần chưa sử dụng đây.
Dù sao cũng giả dối rồi, cứ làm cho nó thật và mua chuột lòng người bằng nó chút vậy.

Tôi nói thì ông chú Ganrd vừa bị hất ra cũng bò về lại với bộ dạng nửa ngại ngùng nửa mong muốn.
– Nếu có thể.

Xin cô bé hãy giúp tôi.

Hai năm trước tay tôi từng bị chấn thương.

Bây giờ mỗi khi…
Tôi không đợi ông chú giải thích hết nổi lo của mình, thì giống như Reian đưa tay phải lên tráng ổng và đùng kỹ năng.

Tác dụng của nó với phụ nữ không lớn, nhưng đối với ông chú Ganrd thì có hơi bị đáng kinh ngạc một chút.
Nói sao nhỉ? Do dân cư ở thế giới này ít giữ vệ sinh cơ thể hay sao đấy nên nhìn ông chú Ganrd có hơi bị già hơn tuổi thật, mà tôi cũng chẳng biết tuổi ổng thế nào, có lẽ là trên hai mươi dưới ba mươi chăng?
Sau khi bị tôi dùng kỹ năng qua, ông chú bây giờ có thể gọi là ông anh cũng không phải không thuận miệng.
– Hahaha! Cái tay khỏi rồi! Không chỉ vậy mà còn tốt hơn cả trước!!!
Chữa trị xong, ông chú Ganrd bắt đầu cười rộ lên khi dùng hai tay đấm về phía trước trong ánh mắt mở lớn và cái miệng mở rộng của chị Dina cùng Reian.
– Là Ganrd?
– Ôi trời ơi! Viter hoá Therit!!
Cái câu so sánh gì thế!? Tôi chẳng hiểu Reian đang muốn nói gì nữa, nhưng cái kiểu ăn nói này chắc sẽ không khác với câu “vịt hoá thiên nga” ở thế giới cũ của tôi đâu nhỉ?
– Sao? Có phải tôi đẹp trai đến ngây ngất luôn không?
– Ừm ừm!
– Ừm ừm!
Chị Dina và Reian gật đầu liên tục trông không hề có ý kiến gì với câu nói tự kỉ của ông chú Ganrd.
– T-Thật hả? Hehehe.
Nó cũng làm cho ông chú Ganrd hơi kinh ngạc, nhưng sau lại vẫn bật cười cái giọng đê tiện không mấy dễ nghe.
– Hai người muốn luôn không?
Bỏ qua ba người vừa được tôi dùng kỹ năng, hai người Fear và Gamer lại không lên tiếng mà chỉ nhìn sang bên đây với ánh mắt mong chờ.


Cho nên, thay vì để hai cái người có lòng tự ái cao ngút theo mình quan sát từ hôm qua đến giờ này mở lời, tôi đành tốt bụng hỏi trước với cả hai.
Fear thì không nói, anh ta có một tính cách khá trầm thiên về nội tâm, trong khi Gamer lại ít nói, bình thường anh ta nói chuyện cũng chỉ là với Fear.

Nó khiến tôi có cảm giác hai người là bạn thân với nhau bởi cái tính cách đó của mình.
Khi tôi hỏi, hai người đã nhìn nhau một cái rồi gật mạnh đầu nhanh chóng bò đến chỗ tôi.
– Xin cô bé hãy giúp chúng tôi.
– Tất nhiên rồi.
Và như vậy, tôi đã giúp thêm hai người đàn ông nữa trong nhóm từ hai người nông dân biến thành công tử thành phố với hai cái chạm tay.

Fear có ngoại hình bình thường hơi u ám nhưng qua phẩu thuật bằng kỹ năng, ông chú này lại trở nên sáng sủa và có chút thu hút gái hơn trước đó rất nhiều.

Riêng phần Gamer thì trở nên có chút ngầu với làn da nâu khoẻ mạnh thay cho làn da nâu đen xẩm bẩn thiểu trước đó, vẻ mặt khờ khệch cũng mất đi mà thay vào đó là sự đáng yêu…thật quái dị!
– Kỹ năng này tốt như vậy sao?
Tôi nhìn tay mình mà tự hỏi.

Nếu không phải mình đã quá xinh đẹp rồi tôi cũng muốn tự cho mình một phát để xem thử công hiệu hai trong một của nó.

Không chỉ trị thương mà còn kiên luôn cả việc làm đẹp, đây đúng là một kỹ năng thần kì.

Nếu nó mà đặt ở thế giới trước, em gái và mẹ tôi nhất định sẽ rất thích điều này cho mà xem.
– Gamer nhìn anh kìa, trời ạ, từ trước đến giờ sao tôi lại không biết anh dễ nhìn như vậy?
– Fear? Có phải đó giờ anh cố dấu diếm sự cuống hút của mình không vậy? Nhìn anh vừa nãy với bây giờ cứ như hai con người khác nhau vậy.
– Hahaha, thật thần kì.

Tôi cũng không biết nữa.
– Đừng nói tôi, các cô nhìn cũng rất khác trước đấy.


Không khí trong xe cũng vì chuyện tuốt lại nhan sắc này trở nên sôi nổi khi tất cả bắt đầu khen qua khen lại nhau.

Nhìn nó tôi mới nhận ra, cái nhóm của ông chú Ganrd lại trông rất thân thiết với nhau, không phải như những người yêu mà là trên danh nghĩa đồng đội.

Từ hôm qua đến giờ rồi, tôi có để ý là cả nhóm này dù có trai gái nhưng hình như không có ai có mối quan hệ quá gắn kết với nhau cả mà chỉ hời hợt bên ngoài như những người bạn thân lâu năm thôi.
– Đúng rồi! Sư phụ.
Trò chuyện với nhau thật lâu, chị Dina giống như nhớ sực đến chuyện gì đó thì quay sang tôi, mở to mắt với vẻ mặt chờ mong điều gì đó.
– Rồi rồi.

Nhìn một cái là tôi hiểu ngay đến chuyện xem mặt mình mà tôi và chị Dina đã bỏ qua trước đó vì chuyện kỹ năng chữa trị.

Với một cái gật đầu nhẹ, tôi đưa tay đến chiếc khoá kéo áo choàng kéo mở nó ra đến ngực thì dừng lại.

Tôi nghe nói Ma Cà Rồng thường sợ ánh sáng, nhưng coi bộ từ khi tái sinh đến lúc này nó không hề ảnh hướng đến tôi.

Sau chiếc cổ áo, tôi đưa hai tay lên đầu đem chiếc mũ trùm từ từ vén lên khỏi đầu của mình để lộ gương mặt ra ngoài ánh sáng, trước những ánh mắt tò mò của nhóm ông chú Ganrd.
Khi tôi vừa vén mũ lên thì nghe rất nhiều tiếng hít mạnh vào.

Sau đó thì bọn họ không nói gì mà im lặng luôn.

Chỉ để một mình tôi ngại ngùng trong lòng ngồi tại chỗ đảo mặt một vòng sau đó thì đóng mũ lại, kéo khoá áo lên vì biết chắc chuyện này không tốt rồi.
Nhan sắc của mình đối với tôi mà nói thì nó rất đẹp, ngoài đẹp thì cũng chẳng có gì khác, nhưng đối với người khác mà nói, tôi không biết liệu cái chữ mà tôi bảo là rất đẹp kia nó sẽ như thế nào bởi không có nhiều cô gái thật mà thôi nói là rất đẹp cả.

Tôi thích gái 2D hơn là hàng thật bên ngoài và những tấm 2D phải thật sự hoàn mĩ thì tôi mới có thể đánh giá là nó rất đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.