Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 12: Ở Tương Lai Ta Hiểu Nhầm Cả Chính Bản Thân Mình
Tôi đã ngủ một giấc thật yên bình.
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác được ngủ một cách yên bình như vậy trên một chiếc giường.
Trong khi ngủ, tôi có cảm giác như ai đó đang ôm mình, rất ấm áp và khiến tôi có một cảm giác an tâm.
Lúc tôi dậy thì đã là sáng sớm, mặt trời chưa lên nhưng tôi lại có một cảm giác rất sảng khoái vì không có lại mơ ra những giấc mơ kì lạ.
Không có việc gì làm và tò mò về cái nơi này, tôi đã thử đi kiểm tra xung quanh để coi thử những gì trong tưởng tượng của mình như thế nào mà hình thành ra được.
Tôi thử lục mấy cái tủ, tìm được khá nhiều thứ lặt vặt đến mức đã không để tâm mấy trong lúc xây lên dinh thự này.
Sau đó kết thúc bằng một cái thở dài ra vì chẳng biết lý do là tại sao mình có thể tạo ra mọi thứ chi tiết đến như vậy, mặc dù vẫn chưa nhìn thấy chúng bao giờ.
Tất nhiên là như vậy rồi, cho dù là tôi có xem từ phim đi chăng nữa, mấy thứ ở trong tủ đồ chẳng lẽ đều bị khui ra hết cho người xem thấy sao? Chắc chắn là tôi chưa xem, nhưng bằng cách nào đó lại phục chế được chúng nó ra, từ góc nằm cho đến cách sắp xếp các vật dụng.
Không thấy được gì kì lạ trong phòng, tôi rời khỏi đó mặc chiếc áo choàng mình ném trên mặt đất một cách thiếu ý thức, xuống dưới lầu, đi quanh dinh thự để xem một vòng.
– Ở đây có những bức ảnh?
Theo lối hành lang dẫn đến nhà bếp, tôi đã thấy được những bức ảnh được treo trên vách tường.
Tôi cố nhìn kỹ nhưng kết quả thật tệ hại khi chúng cũng không khác với những tờ giấy là mấy, mờ ảo không thể nhìn được rõ ràng.
Nhưng tôi đã không từ bỏ liền ngay mà vẫn tiếp tục chăm chú nhìn kỹ hơn, cố dùng khả năng suy luận và phục chế hình ảnh trong đầu mình.
Kết quả thật không phụ mong đợi tài năng tưởng tượng của mình, tôi đã nhanh chóng nhìn ra được một chút từ những bức ảnh mở ảo và dùng kỹ năng biến chúng rõ ràng hơn thông qua trí tưởng tượng.
Trên bức tường có tổng 32 tấm ảnh ảnh, xếp thành bốn hàng 8 tấm, tôi chỉ phục chế được 3 tấm ở hàng hai, 2 tấm ở dưới hàng ba, và 2 tấm ở hàng dưới cùng mà mình có thể nhìn rõ ra được hình thù.
– Một đôi vợ chồng quý tộc?
Bức đầu tiên được tôi phục chế là ở hàng thứ nhất, là một tấm ảnh hình như được vẽ tay về một cô gái tóc xoăn bồng bền dài tới lưng có thân hình nhỏ nhắn, đang ngồi trên đùi một người đàn ông và hai người đang ngồi trên một ghế khá sang trọng.
Tôi không thể phục chế hoàn toàn nên gương mặt của cả hai cũng rất mơ hồ, trừ nụ cười hạnh phúc và ngoại hình của họ.
– Người đàn ông này…
Nhìn một cái tôi có thể bỏ qua vì đó chỉ là một tấm hình bình thường, nhưng nếu để ý kỹ hơn một chút thì…đây đúng là phạm pháp khi cô gái kia chỉ trông mới có 14 gì đó mà thôi! Trong khi người đàn ông kia đã hơn 20 hoặc già hơn vậy rất nhiều rồi!
– Thật không ngờ mình lại có thể tưởng tượng ra một cái nơi tồi bại như vậy.
Thậm chí mình còn chẳng có gu là loli.
Dù lời nói đầy khinh miệt, tôi vẫn cố nén cái cảm giác xúc động muốn đem tấm hình kia xoá đi ngay lập tức mà tha cho nó, sau đó đưa mắt sang tấm hình thứ hai.
– Đây là con của họ? Thiệt sao?
Tấm hình thứ hai được vẽ một đứa trẻ đang nằm trong nôi.
Nó nằm kế bên tấm kết hôn nên theo tôi nghĩ thì đó chuyện xảy ra kế tiếp.
Ai cũng sẽ có thói quen treo những tấm ảnh gần nhất lại với nhau, tôi đoán không sai thì người sống ở đây cũng làm như vậy.
Nhưng dù có nghĩ ra thế, tôi vẫn có chút hơi khó giải thích vì trong đầu mình rõ ràng không có nó tồn tại.
Kệ vậy, chắc là trong những giấc mơ của mình mà mình không nhớ chăng? Không phải những giấc mơ nào tôi cũng nhớ được tường tận chi tiếc khi tỉnh lại.
Có một số lượng nhiều những giấc mơ rất mơ hồ, tựa như một giấc mơ bình thường vậy, khi tỉnh lại tôi chỉ nhớ mình đã mơ, các chi tiết hoàn toàn biến mất trong đầu.
Nhưng đôi lúc, hình ảnh trong những giấc mơ của tôi có thể phản chiếu về lại não, nên thiết nghĩ thì đây chính là do nó gây ra.
Tôi đã luôn tự hỏi giấc mơ rốt cuộc là tại sao mà lại chân thật như vậy? Nhưng dù có cố sức đến mức nào thì, thực sự để 16 tuổi bước vào ngành y học của đất nước tôi là rất khó, và trước đó tôi còn bị tiểu sử bệnh thần kinh do các giấc mơ gây ra nữa nên càng khó gắp mấy lần.
Tôi đã đọc khá nhiều sách y về tâm thần học về những giấc mơ, mong có thể tìm ra được giải đáp, nhưng chúng lại khá vô dụng.
Tôi đã chẳng tìm thấy cách nào giải quyết những giấc mơ của mình từ chúng cả.
Tôi đã nghĩ đợi mình lớn thêm một chút, cố gắng đậu vào một trường đại học y nổi tiếng sau đó lấy thành tích thật tốt rồi rời khỏi đất nước để đến quốc gia tiên tiến hơn tìm lời giải đáp một cách sâu hơn…kết quả là, chưa kịp gì cả thì đứng ở đây mất tiêu rồi.
Nhưng dù vậy, tôi có chút mừng thầm khi hình như mình không còn mơ nữa thì phải? Đêm hôm qua, tôi đã không mơ gì và ngủ một giấc ngon nhất mình có từ trước đến nay đấy.
Có lẽ việc đổi một cơ thể mới đã khiến bộ não kia của tôi bị thay đổi và điều kì dịu đã xảy ra chăng? (Nhắc nhỏ tránh hiểu lầm.
Main thực chất đã mơ hai lần từ khi sang thế giới này, nhưng khi tỉnh lại thì quên mất biệt.
Nên đừng nói khó hiểu nha).
Thôi không suy nghĩ dong dài về chuyện này nữa.
Tôi cứ như vậy hời hợt bỏ qua suy nghĩ của mình, nhìn đến tấm ảnh thứ ba cũng nằm kế bên.
Thật tiếc là tôi không thể phục chế được rõ ràng, nhưng đây chắc chắn bức chân dung của đứa trẻ trong nôi kia đã phát triển thành một cậu bé.
– Thật tiếc.
Nhìn bức ảnh, không hiểu sao tôi lại có một cảm giác có chút tiếc nuối vì không thể phục chế được rõ ràng.
Hẳn là cậu bé này chắc dễ thương lắm.
Hở? Đầu tôi bỗng xuất hiện một suy nghĩ khiến tôi phải giật mình.
Từ bao giờ mình lại đi quan tâm đến mấy đứa trẻ kia chứ? Đã vậy còn là bé trai? H-Hay là do tại cơ thể này???? Với suy nghĩ trước đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình có vấn đề.
Nhưng tôi đã nhanh chóng lý giải ra nó khi nghĩ đến việc do bị cơ thể này ảnh hưởng.
Đúng là từ khi đến thế giới này, tôi chưa có lần nào thấy mình biểu hiện kì lạ nên không để ý, nhưng giờ rõ ràng đã có rồi.
Mấy vụ chuyển đổi hẳn giới tính không thông qua phẩu thuật kiểu này, hình như tôi nhớ mình đã từng đọc qua một giả định trong bộ tiểu thuyết thể loại gender bender nào đó.
Nó có nói sau khi hoán đổi có thể gây ra một chút lệch lạc suy nghĩ.
Nên tôi nghĩ chắc giờ mình cũng vậy chăng? Vậy tương lai tôi phải kiềm nén mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mình lại khi nó bộc phát rồi.
Nhanh chóng suy nghĩ, nhanh chóng chấp nhận, nhanh chóng tìm ra cách giải quyết, đó là phong cách làm việc của tôi.
Nên sau đó, tôi liền bỏ qua chuyện mình đi tiếc nuối một tấm ảnh để chuyển qua tấm ảnh tiếp theo, ở hàng thứ ba, tấm thứ nhất trong hàng.
– Lại là một tấm ảnh cưới…
L-Lại loli!? Được rồi là do não mình không được bình thường ngay từ đầu.
Tấm ảnh này phong cách vẽ thì hệt như bức trước, vẫn là đôi trai gái mặc lễ phục ngồi trên một chiếc ghế tựa đẹp mắt.
Nếu tôi đoán không sai thì chính là cậu bé kia đã trưởng thành…rồi không biết bằng cách nào đã nối nghiệp cha mình rướt về một cô gái nhỏ nhắn tóc dài…đến chân? Nhìn kỹ cô gái trong ảnh, tôi vô thức sờ vào chiếc mũ trùm đang phủ lấy mái tóc dài của mình và nhớ lại những bộ đầm trong phòng ngủ.
Không lẽ trùng hợp?
– …
Không không, chắc là do mình phục chế bị lầm.
Nghĩ vậy, tôi hoảng hốt muốn quay đi xem những bức ảnh khác để suy diễn lung tung, nhưng vào lúc này, bằng một cách nào đó, cô gái trên tấm ảnh dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn tầm ảnh, nhìn cô gái đang nở nụ cười ngọt ngào tựa vào bờ ngực của người con trai, tôi vô thức bước lui lại trong khi cơ thể thì xuất hiện tình trạng hiếm khi xảy ra, run rẩy do sợ hãi quá độ.
Tôi đã mất cảm giác sợ hãi bởi những giấc mơ kinh khủng của mình từ rất lâu rồi, nên sẽ không sợ hãi quá nhiều thứ, nhưng không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện.
Việc mà tôi sợ hãi đến như vậy là bởi vì gương mặt cô gái kia chính là giống hệt như cái thân xác mà tôi đã tái sinh trở thành này.
– Q-Quá vô lý.
Sau khi bật thốt ra một câu, tôi không muốn nhìn tới mấy tấm hình kế tiếp nữa mà quay người rời đi.
Tôi có cảm giác nếu ở đó thêm một giây nào nữa thì sẽ trở nên kì lạ.
Rõ ràng là tôi lại ảo tưởng mình đi kết hôn với ai đó trong thân xác này!! Cho là tôi ở thế giới trước không có yêu ai đi, nhưng rõ ràng là tôi cố ý không quan tâm đến chuyện tình cảm khi còn cả khối vấn đề với cơ thể mà thôi! Không ngờ vừa tái sinh thì, tôi rõ ràng đã biến chất đến như vậy rồi! Không chỉ thích shota mà còn…r-rõ ràng thích cả việc đi kết hôn với ai đó nữa! Chuyện này thật điên rồ.
– Sư phụ, em đã dậy rồi à?
Khi tôi rời khỏi hành lang dẫn đến bếp thì thấy chị Dina đang bước từ trên cầu thang đi xuống với tâm trạng thoải mái và lên tiếng hỏi mình.
– Chị Dina? Chị cũng dậy rồi sao? Bây giờ mới mờ sáng thôi mà?
Không biết có phải do ảnh hưởng từ việc nhìn mấy tấm hình hay không, mà khi hỏi lại tôi như thể đang bối rối mặc dù giọng vẫn đều đều như cũ.
– Chị và Reian là hai người con gái duy nhất trong nhóm nên lãnh trách nhiệm nấu ăn cho mọi người.
Hôm qua Reian đã thay chị nấu ăn rồi, cho nên hôm nay sẽ đến lượt chị.
Khi tôi hỏi, chị Dina nhanh chóng đáp lại như đã đoán trước, sau đó bước xuống cầu thang đứng đối điện tôi và bắt đầu nghó nghiên xung quanh.
– Phải rồi, nơi này có bếp không sư phụ? Chị muốn…
– Bếp? [Sáng tạo máu: xây dựng].
Có, nhưng mà đều là hàng phục chế từ Ma cụ, nên sẽ không dùng được đâu.
Khị chị Dina nhắc đến chữ bếp, đầu tôi liền nhớ lại cái hành lang dẫn đến nhà bếp kia.
Như thể có tật giật mình, tôi cắt ngang lời chị ta rồi âm thầm dùng kỹ năng đem mấy tấm anh dung nhập vào vách tường biến mất sạch sẽ, xoá đi toàn bộ dấu vết vì sợ hãi sẽ có người vô ý bước đi đến đó mà trông thấy.
Chỉ nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy không thể nào giải thích nổi nếu bị người hỏi tôi đã lấy “chồng rồi sao” vì một tấm hình không đúng sự thật.
– Vậy à, căn phòng chị ngủ đêm qua mọi thứ để giống như thật làm chị cứ tưởng.
Tôi nghĩ mình đã không biểu lộ cảm xúc trong lời nói, nhưng việc cắt ngang ai đó đã khiến cho chị Dina nói mà nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi ngờ.
Sau đó, chị Dina nhanh chóng dừng ánh mắt đó đi và gật đầu.
– Vậy được rồi, để chị ra ngoài để nhóm lửa nấu ăn.
À đúng rồi, cảm ơn em vì đã cho chị ngủ trên cái giường thoải mái như vậy.
Mà này, nhà em có hầu gái riêng à? Trong cái tủ ở phòng chị có mấy bộ váy của người hầu.
Em yên tâm, chị không chạm vào chúng hay gì đâu, chị chỉ mở ra xem một cái mà thôi.
Chị Dina mỉm cười hỏi nhỏ tôi như vừa chắc chắn điều gì đó.
Ách, có đồ hầu gái trong mấy cái tủ trên đó à!? Tôi nhìn nụ cười của chị Dina không khỏi bối rối khi những thứ trong phòng hay tủ đều khá mờ ảo trong lúc mình phục chế dinh thự, nên đã không để ý đến là có phòng lại có tủ đồ và đồ bên trong.
– Đúng vậy, mà tại sao chị lại hỏi như thế?
Để tránh lại bị hiểu nhầm chuyện gì đó, tôi quyết định hỏi ngược lại.
– Sư phụ không cần phải nói dối đâu.
Ở đất nước em, em là một quý tộc đúng không?
– Không có đâu.
Tôi ngay lập tức dứt khoát bác bỏ lời khẳng định của chị Dina.
– Đất nước của em ai giàu đều có thể thuê hầu gái riêng để phục vụ cho gia đình mình không nhất thiết phải là quý tộc.
Nếu chị còn nghi ngờ thì em nói luôn, ở đất nước em quý tộc không được tôn kính như ở đây đâu.
Họ chỉ sở hữu một cái danh hiệu cho có mà thôi.
Đặc quyền thì cũng chỉ như một người bình thường không hơn không kém.
– Chuyện đó…như vậy có thể?
Có vẻ như lời nói của tôi quá khó chấp nên chị Dina đã tỏ ra một vẻ mặt không tin.
– Em không biết đất nước này quý tộc thế nào, nhưng đất nước của em là như vậy.
Nên chị cũng đừng hiểu lầm em là quý tộc hay gì đó nữa.
Em cảm giác mình bắt đầu mệt mỏi về vấn đề này lắm rồi.
Tôi từ từ nói, mong là chị Dina có thể hiểu mà dừng việc hiểu lầm tôi lại.
Tôi có cảm giác thật đau đầu vì cứ bị hiểu lầm cái kiểu này kiểu kia hoài.
– V-Vậy à…chị xin lỗi.
Ừm, chị sẽ không hỏi em mấy vấn đề này kia nữa.
Ahaha, chị đi nấu bữa sáng nhé.
Chắc việc tôi nói mình mệt mỏi, đúng hơn là tôi cố ý nói như vậy, nên chị Dina đã trở nên rối rắm, sau đó mở miệng xin lỗi trước khi cười trừ rồi vội vã rời khỏi dinh thự.
– Phải rồi chị Dina.
Ngay khi chị Dina bước đến cửa, tôi lên tiếng để dừng chị ta lại.
– E-Em còn có chuyện gì?
Lúc quay mặt về phía tôi, mặt chị Dina đã đỏ lự, có vẻ là đang mắc cỡ vì những lời tôi đã nói vừa rồi.
– Bữa sáng, em không ăn đâu.
Chị cứ chuẩn bị phần cho mọi người thôi là được rồi.
Nhớ lại món súp nhạt nhẽo ngày hôm qua, tôi dù có đói đến mức nào cũng cảm giác không ăn nổi nên đành phải nói ra như vậy để tránh chút nữa bị gọi tới thì cũng khó xử.
– Như vậy không được đâu.
Nhịn bữa sáng là không tốt cho sức khoẻ.
Nếu như vậy làm sao em có thể lên đường với bọn chị? Không lẽ em lại định ăn con gấu? Không được, như vậy giá trị nó sẽ lại bị giảm nữa mất!
Vừa mới nói, chị Dina lại tiếp tục hiểu nhầm ý của tôi.
Đêm qua khi nói đến việc bán con gấu chia đôi, chúng tôi cũng đã thống nhất không ăn nó nữa rồi, nhưng có vẻ chị Dina bây giờ lại lo lắng tôi đổi ý.
– Không cần lo lắng.
Em ăn nhiều như vậy không phải là cho có.
Em tạm thời có thể hoạt động bình thường trong một ngày với số thức ăn ngày hôm qua.
Tất nhiên đây không phải sự thật.
Tôi không biết số thức ăn mà mỗi ngày mình ăn đã trôi tụt đi đâu.
Nhưng vẫn như một con người bình thường, tôi vẫn cảm thấy đói sau vài tiếng ăn các bữa chính…dù nó nhiều thế nào.
Khi còn nhỏ tôi đã không ăn nhiều như vậy vì ba mẹ tôi chỉ cho tôi ăn đúng số lượng của một người bình thường, nhưng lúc có thể kiếm ra tiền rồi thì tôi mới bộc phát.
Và điều đó bây giờ không quan trọng cho lắm, thành phố chỉ cách đây có 1 ngày đường mà thôi, với sức mạnh thể chất của cơ thể này, tôi tự tin mình có thể tạm thời nhịn đói trong một ngày mà không lo bị mệt lã.
Nhiều lắm thì nhân cơ hội không có bị những giấc mơ kì lạ quấn lấy tại ở thế giới này, tôi nghĩ mình cứ ngủ cho qua bữa để giữ sức có lẽ cũng được.
– Ra vậy! Chị hiểu rồi, nếu sư phụ không muốn ăn sáng thì chị sẽ không làm phần của em.
Chị Dina dễ dàng tin lời bịa đặt của tôi rồi quay người, để lại một câu mà đi ra khỏi cửa chính.
– Hahaha, tôi biết là cô bé không thích thức ăn của chúng tôi mà.
Chị Dina vừa đi ra thì từ trên lầu, ông chú Ganrd và những người còn lại cũng đã dậy và đi xuống cầu thang trong khi cười nói với tôi.
– Mọi người dậy sớm vậy?
Tôi phớt lờ câu nói của ông chú Ganrd mà hỏi.
Tôi đã tưởng bọn họ phải ngủ cho đến khi mặt trời mọc lên, chứ không phải mờ sáng như thế này.
– Bọn chị là mạo hiểm giả.
Đây là nhiệm vụ hộ tống nên thời gian luôn đặt lên hàng đầu.
Với lại, bọn chị đã rất quen với việc ngủ sớm dậy sớm rồi.
Căn phòng ở nơi này rất tốt, cảm ơn em vì đã cho bọn chị ở nhờ.
Đây là lần đầu tiên mà bọn chị đi làm nhiệm vụ hộ tống mà lại ngủ trong một căn nhà sang trọng như thế này đấy.
Không, đúng hơn là lần đầu tiên được cảm nhận sự thoải mái trên một chiếc giường êm ái đến như vậy.
Gia đình em thật sự rất giàu có đấy Lilianna.
Reian đi tới trước mặt tôi giọng nói đầy chân thành.
Mấy người đồng đội đi sau cũng nở ra một nụ cười với ý “bọn tôi cũng thế đấy” và bọn họ cũng không nhắc đến quý tộc như chị Dina.
Tôi nghĩ hình như họ đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi từ trước đó rồi cũng nên.
Còn ông thương nhân…!Lòng tham không đáy của thương nhân à.
Tôi nhìn ông thương nhân mỉm cười đầy bình tĩnh thì thở dài trong lòng vì cảm nhận một phần của dinh thự đang ở trong tay ông ta.
Đúng hơn là chiếc nhẫn trên tay ông ta.
Theo lời mọi người ở đây trao đổi với nhau đêm qua, thì mấy cái túi không gian mà cả nhóm mang theo để giữ đồ chỉ to khoảng 2m vuông, đó là lý do tại sao không thể ném con gấu to 3m của tôi vào nổi mà phải nhờ đến chị Dina và một phần vì quái vật càng tươi nguyên giá càng cao nên không thể chặt nó thành từng khúc mà nhét vào những cái túi không gian bình thường được.
Vả lại, việc chặt ra rồi bỏ vào những cái túi có thời gian trôi đi bình thường như vậy sau 1 ngày 1 đêm thịt có thể bị hỏng đi.
Ngoài ra mấy cái túi thì ông thương nhân vẫn có một chiếc nhẫn với không gian rộng đến 10m vuông và thời gian trôi chậm bằng 4/10 bên ngoài, nhưng nó lại chật kín mất rồi.
Điều đó đã khiến ông ta có chút buồn bực vì vụ chia đôi số tiền bán con gấu lúc mà chúng tôi bàn đến.
Tôi chỉ nhìn ông