Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 107: Ở Hiện Tại Ta Chỉ Mong Là Mọi Thứ Đều Ổn


Đọc truyện Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 107: Ở Hiện Tại Ta Chỉ Mong Là Mọi Thứ Đều Ổn


Tác giả: Ta sẽ thay đổi văn phong, theo chuẩn light novel!!! T-Ta nghĩ thế? Đúng không?
===
Trong mơ màng tôi dần tỉnh lại.
– Lilianna…tỉnh lại…tỉnh lại đi hà hà…
Chuyện gì đã diễn ra thế này…?
Trước mắt tôi là một Chise đang thở dốc tay cầm chặt thanh kiếm, xung quanh đều đã bị xới tung lên như đã trãi qua một trận chiến.
N-Nóng quá…
Tôi nhìn sang tay mình.

Ở đó, tôi có thể cảm nhận được nhiệt lượng.

Dường như, có một thứ gì đang cháy.
Lúc tôi hoá giải chiếc găng đi, thì mới nhận ra đó là chiếc nhẫn [Hoá Nhân] đã đeo từ trước, bây giờ không hiểu sao đã đỏ lên như bị nung.
Không một giây chần chừ, tôi liền đem nó tháo ra và vứt xuống mặt đất.
– Không…
Ngay sau đó, tôi liền nghe được một giọng nói tuyệt vọng phát ra từ Chise.

Nhìn qua, tôi thấy cô ấy đã ngã khụy xuống đất, thở dốc và không còn chút lý trí nào nữa trong đôi mắt.
– Chise…?
– !!??
Cô ấy có vẻ bất ngờ khi tôi hỏi.

Đôi mắt của cô ấy lúc nhìn lên, ánh rõ vẻ mừng rỡ và hạnh phúc.
– Lili…Lilianna!!
– !?? Ư?
Tự dưng lại Chise lao đến và ôm lấy, tôi cảm thấy có chút nghi ngờ.

Nhưng rồi khi bình tĩnh lại một chút, tôi mới nhận ra việc bản thân đã gây ra.
– Chise…tôi đã nổi điên sao?
– Ừm…ừm…nhưng không sao rồi.

Cô đã tỉnh…thật tốt quá.
Cả tháng qua mình chưa bị lần nào cả.

Sao lại…
– Tôi đã không làm gì cô chứ?
– Cô nhìn còn không rõ sao? Tôi súyt thì chết rồi đấy!
Chise nói như sắp khóc đến nơi vậy.
– Nhưng vì sao cô lại thế chứ, từ lần trước, tôi đâu nhớ cô lại gặp chuyện này?
– Tôi…cũng không rõ.

Chỉ cảm thấy mình có chút suy yếu…
Tôi hơi liếc mắt sang chiếc nhẫn [Hoá Nhân] ở gần đó.
Không lẽ…
– Sao cô không nói cho tôi biết?
– Vấn đề này tôi cũng không rõ.
– Cô bị ngốc à? Cô là thực thể gì, cô quên rồi sao? Cô có chút vấn đề đều là vấn đề lớn cả đấy.

Nên lưu ý giúp tôi đi!
Chise có vẻ quá kích động rồi.
– Tôi hiểu rồi…
– Vậy nhé…cô làm tôi thật sợ đấy.
Sau khi buông tôi ra, Chise đã đổ sụp xuống với vẻ như đã trúc được gánh nặng.
– Nếu thêm một chút nữa thì…tôi sợ là mình đã không xong.
– Tôi xin lỗi…
Dưới tay áo, tôi đã siết nhẹ tay lại.


Thật không ngờ chỉ là một giấc ngủ và quá chủ quan, tôi đã suýt gây nên một tai hoạ.
Lỡ Chise có chuyện gì thì sao? Tôi không biết, nhưng điều chắc chắn đó chính là bản thân sẽ hối hận cả đời!
– Không sao rồi…phải.

Chise như nhớ ra gì đó đứng bật dậy.

Cô ấy nhìn ngó nghiên rồi vội vàng chạy về một phía.
– Lines! Anh có sao không?
– Ư…
Ở đó tôi thấy được có một người đàn ông đang rên rỉ trên mặt đất, đó không ai khác là Lines.

Chise vừa chạy đến, cậu ta đã đỡ người của mình lên, trong có vẻ khá đau đớn và nhất là.

Bộ giáp trước ngực của cậu ta đã bị đập hõm sâu vào một lỗ.

Người có thể làm nó, ngoài tôi chắc không còn ai khác ở đây nữa.
– Cô ấy sao rồi…
– Không sao rồi.

Lilianna cuối cùng cũng tỉnh rồi, chúng ta sẽ không sao cả.
– Vậy…vậy thì tốt…tôi cứ ngỡ mình sẽ chết ở đây.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Bọn họ đang có vẻ đồng cảm cho nhau.
Nói xong những lời đó thì Chise cũng đã đỡ lấy người của Lines dậy đi về phía tôi.
– Cô là con quái vật à…
Tôi có thể nghe thấy sự than vãng từ câu hỏi đau đớn của Lines khi được đỡ đến gần.
– …
Tôi không trả lời, nhưng đã chầm chậm đưa tay về phía của cậu ta mà sử dụng kỹ năng [Hồi phục].
– Ồ?
Sau khi một hào quang đi qua, Lines đã trở lại như cũ và trông có vẻ bất ngờ.
– Tôi có thấy cô tự hồi phục cho mình, nhưng không ngờ nó lại mạnh đến thế này.

Cô làm sao làm được hay…
Póc!
– Au!?
Đầu của Lines bị một viên đá bay vào.

Khiến cho cậu ta phải vội quay xung quanh để nhìn.

Tôi vô thức nhìn theo mới phát hiện có một ai đó đang lắp ló ở ngoài xa với nét mặt rất giận dữ, nhưng lại không dám đến gần đây.

– C-Công chúa?
– Ngươi quên ta rồi sao!? Còn không mau lại đây!
– Nhưng mà…
– Lại đây mau!!
Có vẻ như cô công chúa kia đang rất tức.

– V-Vâng ạ…
– Chise, sau khi phát điên, tôi đã khiến mọi thứ rất tệ sao?
Bỏ qua cô công chúa và Lines, tôi lại nhìn một vòng nữa đống tàn dư xung quanh.
– Cũng…không đến nỗi nào.

Chise nói như thể không muốn tiết lộ sự thật vậy.
– Ít nhất thì tôi vẫn có thể khống chế được.

Cũng may là cô không thật sự tung hết sức.
Quay lại Chise, tôi cũng cho cô ấy một lần kỹ năng [Hồi phục].
– Cảm ơn cô nhiều Chise, vì đã giúp tôi ngăn chặn lại mọi chuyện có thể xảy ra tệ hơn.

– Không vấn đề, đó không phải là trách nhiệm của tôi sao?
Chise ưởng ngực, sau đó cúi sát đến tôi nhỏ giọng.
– Cô không lẽ quên tôi là thợ săn Ma cà rồng? Chuyện gì tôi không giỏi, chứ việc ngăn chặn Ma cà rồng thì lại không khó.
– Ừm, cảm ơn cô.
Chise không mạnh đến thế.

Ít nhất, nếu cô ấy có được món bảo vật kia.
Dựa vào ký ức của Chise, tôi biết được để có thể có sức mạnh đạt đến mức săn được Ma cà rồng.

Chise cần phải có được thanh kiếm đã bị tước đoạt đi bởi một Ma cà rồng trước đó.

Bởi vì không có nó, hiện tại nếu nói Chise là một thợ săn Ma cà rồng, thì đúng là quá miễn cưỡng.
– Tôi sẽ không quên chuyện này đâu.

Cũng sẽ không để nó xảy ra lần nào nữa.
– Tên ngốc này! Tên ngốc này! Sao ngươi lại bỏ ta chứ, ngươi có phải muốn chết không hả?
Bên kia đã rùm ben lên cả rồi.
– Lilianna.

Tôi nghĩ là chúng ta gặp chút vấn đề rồi.
– …
– Cô công chúa đã bị cô doạ sợ.

Bây giờ mà nói…chúng ta bồi thường thế nào đây?
Tôi có cảm giác Chise đang nói về chuyện gì đó không hay lắm.
Đại khái là chúng tôi không nghèo, nhưng nó không đồng nghĩa với hai chữ giàu có với những gì đã làm.
– Chúng ta có thể thuyết phục họ không?
– Khó nói lắm.

Chise tỏ ra không mặn mà và tôi biết mình cũng đang ở thế khó xử.
Nếu còn tiền ở kiếp trước, chắc mình không phải khốn đốn thế này.
Tôi thường dùng tiền để bồi thường cho mấy thiệt hại mình gây ra.

Kiếp trước cái tôi không thiếu nhất vẫn là nó.

Giờ thì hay rồi, tôi cũng không giàu tương tự như kiếp trước vậy.
– Thương lượng thì sao?
– Chỉ việc ở bên cạnh chúng ta, sợ là đủ khiến cho cô công chúa kia thấy sợ rồi.
Chise khẳng định chắc nịt.
– …
Vậy chỉ còn chờ bên kia tính toán thế nào thôi…
Tiếp đó, tôi chỉ có thể im lặng cùng Chise hướng mắt về phía hai người cô công chúa Elina và Lines.
– Công chúa, thần biết lỗi rồi.

Ngươi không nên đá thêm đâu, chân người sẽ bị thương mất.
– Tên chết tiệt, tên chết tiệt! Tên chết tiệt! Ai cho phép ngươi bỏ ta.
– Đây là chuyện cấp bách…
– Ta không bằng cô ta à!? Có phải ngươi thấy cô ta đẹp nên mới liều mạng đúng không?
– Thần…nào có thể!
– Giọng ngươi đã khai ra hết rồi!
– Công chúa người…
Tách!
– Câm miệng oa! Ngươi mà lại thế này đấy Lines.

Ngươi không còn là người đàn ông mà ta nghĩ nữa rồi huhuhu…

– Shh…C-Công chúa…n-người đừng khóc, hình tượng, người phải cẩn thận hình tượng chứ.

Họ đang…
– Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Huhuhu…ngươi phản bội ta, huhuhu…ta hận ngươi Lines.

Ta hận ngươi!!
– Công chúa…ngươi đừng khóc mà, thần tuyệt không làm một điều như vậy…
– Oa huhuhu…ta không nghe, không muốn nghe đâu!! Ngươi là đồ phản bội!!
Câu chuyện này sẽ đi về đâu đây? Thật khó để nói.

Nhưng tôi nghĩ nó còn lâu nữa chấm dứt được.

– Lilianna…cô nghĩ ra cách chưa, chứ tôi không được rồi.
Gương mặt Chise trông khá tệ.
Nói gì đến cách chứ? Làm sao để tiếp chuyện với họ mình còn không biết.
Tất cả mọi chuyện đều là tôi gây ra, nên giờ nó thật là khó khăn.
– Tôi…
Tôi bắt đầu suy nghĩ, nhưng quả nhiên nó vẫn là một chuyện quá khó.
– Chúng ta có nên chuồng không?
– Này! Cô không nên làm thế chứ? Thật vô trách nhiệm!
– Nhưng…tôi nghĩ mình đâu có thể làm gì.

Nếu được, chúng ta vẫn có thể âm thầm bảo vệ họ từ phía sau.
– Ý hay nhưng tôi phản đối.

Hay để tôi đi.
– Không phải cô nói cô không được sao?
– Tôi chỉ nói là thử thôi.
– Cô không hề nói câu đó.
– Bây giờ tôi nói đây! Lilianna, cô chớ bắt bẻ tôi.

Việc này đừng quên là cô gây ra cả.
– …
Tôi đúng là không có lời nào để nói lại.
Giây sau thì Chise cũng đã hướng đến chỗ của hai người kia.
– C-Công chúa, tôi có thể nói với cô ít lời không?
– Hức hức…có chuyện gì? Sao khi ngươi dám ném ta xuống như thế!?
– Ách…chuyện đó…chuyện đó…khi đó khá cấp bách.

Người cũng hiểu mà, việc người đã làm…nó đã suýt khiến người bị thương đấy, tôi chỉ là cảm thấy mình lo lắng thái quá.
– Hức…ngươi nói xạo, rõ ràng ngươi đã xem ta như phiền toái! Rõ ràng ngươi cố ý mạo phạm ta.
– …
Tôi thấy được vẻ mặt vừa khó xử vừa phiền hà của Chise vào lúc này.
– Thật ra tôi muốn nói với người về chuyện hộ tống.
– Vậy ngươi muốn nó thế nào? Hủy?
– K-Không, làm sao lại thế.

Chúng tôi đã nhận thì phải làm chứ.
– …Cô ta sẽ lại phát điên không?
– Tôi có thể đảm bảo với người là không?
– Lấy gì ta tin tưởng?
– …Vậy để tôi nói với công chúa người thế này.
Nói sao nhỉ? Không biết vì sao khi Chise biểu hiện ra vẻ khó xử, tôi cảm thấy có chút gian trá.
– Hiện tại thì vũ khí của ngài hiệp sĩ đây đã bị tôi hủy.
– …
Này này…
– Và chúng tôi hiện tại ở đây không còn ai khác mạnh hơn để giúp đỡ người.

Tất nhiên, tôi biết là sẽ có chút rủi ro.

Nhưng mà, tôi có thể cam đoan với người một điều.

Người sẽ được an toàn hoàn toàn khi được chúng tôi hộ tống.

Còn có thể ăn được đồ ngon khi Lilianna trổ tài nấu nướng.

Một chỗ ngủ tốt khi về đêm và nhất là, người có thể đi xe đạp mà không phải đi bộ suốt một quãng đường dài.

Suy nghĩ thì…Chise cũng có đầu óc đấy chứ? Chỉ là, cô ấy có chút nham hiểm khi cố de doạ thay vì thương lượng.
– Ta cần suy nghĩ.

Không, ta muốn có điều kiện.
Dễ thế sao?
Tôi cảm giác Chise đang đàm phán khá thuận lợi.
– Ta muốn nó!
Nó?
Nhìn theo cái chỉ tay của cô công chúa, tôi nhận ra hai chiếc xe đạp đang năm lăn lóc ngoài kia là thứ bị chỉ vào.
– Công chúa, người có phải đòi hỏi quá không?
– Lines! Ngươi theo ta hay theo cô ta!? Ngươi không thấy ta bị đối xử thế nào à!? Ngươi không thấy việc bồi thường này là bình thường với ta sao!? Chẳng lẽ ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy mà còn phải nhượng bộ!?
– Nhưng nó là…sẽ rất…
– Không vấn đề.
Tôi đã ra hiệu cho Chise.

Nên ngay lập tức ở phía kia khi cô công chúa còn đang phẩn nộ với Lines, cô ấy đã đồng ý.
– Hả?
– Tôi nói là không vấn đề thưa công chúa.

Chỉ là một chiếc xe đạp, Lilianna và tôi có thể cho người được.
– Không phải nó là ma cụ rất quý giá với cô ta sao?
– Quý giá thì quý giá.

Nhưng lỗi lầm là lỗi lầm không phải sao? Nếu nó là thứ khiến người có thể nguôi cơn giận, chúng tôi nhắm có thể trả giá được.

Chỉ là…
Chise hơi nhìn về phía này.
– Đây là một loại Ma cụ đặc biệt, nên khi đã rời khỏi tay của Lilianna rồi.

Hình dạng của nó cũng sẽ cố định, người sẽ không cảm thấy phiền về điều đó chứ?
– …Không sao cả…nhưng cô ta thật không cảm thấy vấn đề?
Tự nhiên bị nhìn, theo phản xạ tôi đã gật đầu.
– Như người đã thấy, Lilianna cũng không có phản đối.
– Ư…sao ta có cảm giác như mình bị lừa vậy.
– Hahaha, người nói gì thế.

Chỉ là, nếu người thích chiếc xe đạp, thì đúng là quá dễ cho chúng tôi rồi.
– Hứ! Ta còn chưa đạp được nó! Ta sẽ không từ bỏ! C-Cũng được, ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội.

Nhưng lần này…cấm để xảy ra chuyện đấy!
– Vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ lưu ý.
Khi cuối người tỏ ra thành kính, Chise đã để tay ra sau và tạo nó thành hai ngón với tôi.
Thật bất ngờ khi cô lại có thể giải quyết một chuyện rắc rối dễ đến như vậy.
Một hồi sau thì cô công chúa cũng đã chủ động mang Lines đến gần người tôi.

Nhưng thay vì nói chuyện, cô ấy lại trông có vẻ né tránh tôi và chỉ chăm chú tới chiếc xe đạp.
– Giờ ta muốn đạp nó, nhanh lên hãy dạy ta tập chạy nó tiếp đi.

Ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này lâu nữa rồi!
– Vâng thưa công chúa…chỉ là người có thể nghe tôi được không!?
– Im đi, ngươi phiền quá!
– Người…
Tôi ngủ một giấc và giờ chuyện này vẫn chưa xong? Tôi cảm thấy nó thật lâu…
– Chise cô có thể nói lại cách hoạt động của nó được không?
– Anh thôi đi Lines.

Đạp thì đạp, đừng nói với tôi mấy câu vớ vẩn đó nữa!
– Cô…
– Anh đúng là kẻ phiền phức!
– Này, cô có phải quên tôi là một quý tộc không?
– Nó đã sớm không còn quan trọng! Bây giờ anh nên lo mà tập chạy một mình đi.
– Hừ, ngươi xứng đáng nhận điều đó Lines!
– Đúng đúng, công chúa người nói gì cũng đúng cả.

Có cần tôi đánh cho hắn một trận không?
Chise…cô chuyên nghiệp như vậy khi nào vậy!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.