Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 10: Ở Tương Lai Ta Đi Nấu Ăn Cho Thường Dân
Kì quái? Tôi dừng tay khỏi việc mình đang làm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một cảm khó hiểu bỗng xuất hiện trong lòng.
Nó như thể ai đó đêu kêu gọi mình, tôi nghe cả tiếng khóc nhưng lại thật mơ hồ.
– Sư phụ em đang nghĩ gì vậy?
Có vẻ tôi đã ngẩng đầu hơi lâu, Dina đã hiểu lầm tôi đang nghĩ chuyện gì đó.
– Chị Dina, chị có nghe thấy tiếng khóc không?
Tôi cảm thấy nó thật mơ hồ nên quyết định hỏi chị Dina thử xem để xác thực.
– Tiếng khóc? Làm gì có? Em nghe thấy gì à?
Chị Dina nghi hoặc nhìn tôi.
– Vậy à.
Chắc em nghe nhầm.
Cảm giác như ai đó kêu gọi, đến nhanh đi cũng nhanh, tôi chẳng kịp nắm bắt thì nó đã biến mất khỏi đầu mình một cách kì lạ.
Tôi xua đi cảm giác đó khỏi đầu.
Tôi nghĩ chắc đó chỉ là một ảo tưởng của mình về gia đình đang thương sót bản thân ở thế giới cũ cũng nên.
Sau đó lại chú tâm giải quyết công việc của mình vào lúc này.
– Tốt rồi, em nghĩ nó như thế này là đủ.
Bữa ăn tôi nuốt không trôi, nên đã quyết định chuyển sang làm thịt con gấu Salach, tên thật của nó khi nghe những người ở đây bảo đấy.
Bây giờ thì một bên bắp tay mập mạp của con gấu đang trôi nổi trong thao nước tạo ra từ kỹ năng sáng tạo của tôi, nước thì do chị Dina cung cấp.
Công đoạn cắt tay và lóc da thì lại nhờ đến sự giúp đỡ của ông chú Ganrd và Gamer, hai người họ thật sự rất chuyên nghiệp khi làm vụ này, nhưng cái mặt lúc làm thì không chút nào.
Đứng ở một bên, tôi có nghe nói rằng da con gấu này trong thành phố bán rất có giá và nhóm ông chú Ganrd đã nhăn nhở vì việc tôi lại muốn cắt tay phải nó chỉ để ăn.
Ngoài ra thì, trong quá trình lấy nước từ chị Dina, tôi nhận ra rằng chị ta không phải chỉ có mỗi kỹ năng Ma thuật đơn độc giống như tôi, mà là, ba kỹ năng Ma thuật khác nhau được chia thành, Ma thuật lửa, Ma thuật nước và Ma thuật không gian.
Vì vấn đề Ma năng và lượng thời gian để bỏ ra luyện tập với kỹ năng, chị ta chỉ chọn mỗi kỹ năng Ma thuật lửa để làm Ma thuật chiến đấu chính, trong khi hai cái còn lại học cho có để phụ trợ khi cần thiết.
Tôi nghĩ kỹ năng của mình có chút bá khi mà nó lại tổng hợp được tất cả các thuộc tính.
Trong khi biết chị Dina có ba kỹ năng thuộc tính riêng lẽ, tôi đã bí mật thử chuyển thuộc tính kỹ năng của mình và nó thành công mỹ mãn.
Tất nhiên là trong bí mật, tôi thật sợ mọi người ở đây sẽ để ý đến việc mình đi ăn cắp Ma thuật của người khác.
Tuy nhiên, nhờ việc học lén này, tôi đã có được bốn Ma thuật đầu tiên trên thế giới này, cầu lửa, ngọn thương lửa, nước sinh hoạt và kho đồ không gian.
Kho đồ không gian chính là Ma thuật sau khi mà chị Dina, đem con gấu bỏ vào trong kho đồ của mình để bảo quản thay cho tôi trước khi về thành phố.
Trong khi đang trò chuyện dưới ánh lửa trại, tôi đã nhờ tất cả cho mình theo vào ngày mai để dẫn tới thành phố gần nhất, chỉ cách đây một ngày đường nữa mà thôi.
Tôi rất được họ hoan nghênh với sức mạnh của mình, tất nhiên là cả ông thương nhân đang ăn một mình trong xe của bản thân từ đầu đến giờ.
Khác với cả nhóm, ông thương nhân kia hình như có đồ ăn riêng đem theo và một chỗ ngủ bên trong chiếc xe hàng của mình, thay cho món súp nhạt nhẽo và những túp lều ngoài trời, tôi nghĩ vậy.
Nghe thấy tôi sẽ đi theo cả nhóm, ông ta đã nhìn sang tôi với ánh mắt vui vẻ, nó không rõ ràng lắm nhưng trong thoáng chóc tôi đã thấy được khi cảm nhận ánh mắt của ông thương nhân và nhìn sang.
Cả cánh tay gấu, tôi chỉ lấy đúng phần bắp thịt và cẳng tay, da và bàn tay đều được đưa cho chị Dina tồn trữ để vào thành phố mới bán.
Với công việc giữ đồ này, cả nhóm đã yêu cầu lấy 50% số tiền bán phần còn lại.
Tất nhiên là tôi đồng ý với nó khi mình còn định ăn không hết thì bỏ kia mà.
Việc giữ đồ bằng Ma thuật không gian có thể khiến cho vật phẩm không bị hư hao trong thời gian dài vì thời gian bên trong kho đồ không trôi.
Nhưng việc giữ một con gấu lớn như Salach đã khiến cho chị Dina phải rơi vào tình trạng gần cạn kiệt Ma năng và mất đi hoàn toàn khả năng chiến đấu.
Chị ta sẽ thành người vô dụng trong nhóm sau Reian vào ngày mai khi cả nhóm lên đường, và tôi sẽ được thay thế vào vị trí của chị ta với vai trò Pháp sư cho nhóm không tính phí.
Xử lý xong bằng nước, tôi nhanh chóng đem hai phần cách tay còn lại đem cắt ra làm hai, chia bắp tay và cẳng tay thành hai khối riêng sau đó thì đem ghim vào hai cây xoay được làm bởi kỹ năng của mình và đặt nó lên một cái giá đỡ nướng thịt cũng tương tự.
Thay vì lại cắn ngón tay, tôi đã phân chia giọt máu mà mình làm vũ khí ra nhiều mảnh nhỏ rồi tạo lên cái giá nướng thịt.
Tất nhiên thì việc phân chia này chỉ có ưu điểm là phân ra nhiều thứ, còn nhược điểm thì rõ ràng sức bền và độ cứng cáp của nó theo cảm nhận của tôi giảm đi rất nhiều khi bị chia ra.
Tôi không biết nó bền đến thế nào, nhưng khi chia nhỏ, nó vẫn còn đủ cứng nên tôi sẽ không lo lắng quá nhiều.
Thậm chí tôi còn nghĩ mình có thể tạo nên một cái nhà lầu từ nó đây.
Sau khi đặt cả hai phần cánh tay lên giá đỡ, tôi đã tạo ra một quả cầu lửa to hơn cái của chị Dina và giữ nó lỡ lửng dưới hai cái giá trước ánh mắt trầm trồ thán phục của mọi người.
– Quả nhiên là người sắp trở thành Đại pháp sư trong tương lai.
Dùng hoả cầu thay lửa nướng thịt, thật khâm phục.
Ông chú Ganrd đứng một bên tắc lưỡi mà nói.
Tôi cảm thấy thật có lỗi với ông chú khi mình đã vượt xa cái cấp bậc đó ngay từ khi mở mắt rồi.
Có lẽ do cấp bật Ma thuật thật sự quá cao, nên khi chạm vào Ma thuật, tôi luôn có cảm giác mình có thể làm được việc này, việc kia mà không cần ai chỉ dẫn.
Kỹ năng thật tuyệt vời! Làm sao mà thế giới của mình lại không có nó chứ nhỉ? Tôi tự hỏi khi gia tăng thêm một chút nhiệt độ từ quả cầu lửa khi cảm thấy còn yếu.
Theo tôi nhớ thì thịt gấu hình như là có vị ngọt nhẹ thì phải, nên tôi chỉ cần thêm một chút muối thì nhất định sẽ vừa ăn.
Và gia vị lúc này của tôi cũng chỉ có mỗi nó khi lấy từ trong tay nhóm của ông chú Ganrd.
Đó là một cái hũ sắt hình vuông thiết kế đơn giản có nắp đậy để tránh dính ẩm, tôi chỉ cần mở nó ra thò tay vào lấy muối rắc lên phần thịt trong lúc nướng là được.
Trong lúc tôi nướng thịt, cả nhóm đã nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.
Thịt gấu Salach theo lời tất cả nói thì đây là một món ăn xa xỉ đối với bọn họ và giờ thì bỗng nhiên được tôi mời thì họ đều rất cảm kích.
Thật tiếc là mình không có nhiều nguyên liệu.
Tôi nhìn miếng thịt đang chín dần trên lửa mà nhớ lại căn bếp đầy đủ gia vị của mình.
Nếu có số gia vị đó ở đây, tôi nghĩ có lẽ là mình đã chế biến ra được một món ăn ngon hơn chỉ là thịt nướng muối tầm thường thế này.
Qua vài phút, miếng thịt bắt đầu phát ra mùi thơm của thịt nướng khi lớp vỏ ngoài bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo khi rỉ ra từng giọt mở lắng động ở bên trong.
Nhìn vào khoảng khắc này, tôi liền nhẹ nhàng hạ nhiệt độ xuống để tránh việc ngoài trính trong tái.
Tôi không biết thịt gấu thì có ăn tái được không, nhưng ăn chín uống sôi vẫn là tốt nhất! Tôi sẽ đem cả miếng thịt này nướng vàng đều bên ngoài, chín bên trong!
– Ực.
Ăn được chưa vậy sư phụ?
Đứng hóng bên cạnh, chị Dina nuốt ngụm nước bọt thèm khát nhìn về phía tôi.
Những người còn lại khi nghe chị Dina hỏi cũng một mặt mong đợi nhìn về phía này, không ngoại trừ Fear và Gamer.
Fear có tính cách hơi lạnh nhạt với tôi, nhưng ông chú này hình như không có quá không ưa tôi thì phải.
– Đợi thêm một lát thịt bên trong chín đi đã.
Tôi lạnh lùng nói, tất nhiên là trong lòng muốn mỉm cười mà làm không tới.
– Ư…sư phụ em giận sao?
– Không có.
Em đang cười.
Ha ha ha…
Thấy chị Dina lại tưởng nhầm, tôi quyết định phát ra tiếng ha ha ha để chúng tỏ mình đang cười.
Thật tốt khi tôi đã dùng cổ áo choàng và mũ che kính mặt mình, chứ nếu không cái gương mặt lạnh tanh mà phát ra tiếng ha ha ha thì thật quái dị.
– …
Không khí sau đó im lặng đi hẳn và mọi người thì nhìn tôi bằng một ánh mắt quỷ dị.
Có chút kì lạ, có chút khó tin, có chút sợ hãi…!Không biết tại sao bọn họ lại sợ nhỉ?
– Giọng cười của sư phụ thật lạnh.
– …!Được rồi, em sẽ không cười nữa.
Tôi chết lặng đôi chút khi thấy chị Dina dùng hai tay sờ sờ lấy hai vai mình mà nói, sau đó thì lên tiếng và không quan tâm đến bọn họ nữa tiếp tục quay lại châm chú vào miếng thịt.
Giác quan của ma cà rồng, tôi không biết có phải hay không nhưng mình lại có thể cảm nhận được rất nhiều thứ vào ngày hôm nay.
Không chỉ mắt tinh tai thích, giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn trước hàng trăm ngàn lần, tôi còn có thể khống chế nó một cách như là của bản thân và lúc này đây tôi đã thấy một thứ rất quái dị.
Tầm nhìn của tôi như thể trở thành máy nhìn xuyên thấu vậy.
Tôi có thể nhìn ra được miếng thịt bây giờ đang ở tình trạng nào, nơi nào còn sống, nơi này đã chín rồi khi tập trung vào miếng thịt.
Còn chưa dừng lại ở đó, khi quay lên nhóm người chị Dina, mắt tôi đã thấy những sợi mạch máu và một cái mạch màu xanh dương đang chảy quanh người họ tất cả đều hội tụ ở tim.
Mạch máu thì khá tầm thường, tôi có nghe đến ma cà rồng có thể nhìn được mạch máu của mọi thứ nên không nói gì, còn cái mạch có màu xanh dương kia, tôi nghĩ hẳn đó là Ma năng.
Chị Dina và Reian có mạch này khá to, trong khi ba người còn lại chỉ rất mỏng manh.
Tôi đã có hơi chút giật mình khi thấy nó, đúng chỉ là hơi chút vì có cảm giác mình đã từng thấy nó ở đâu rồi, lúc này tôi chỉ đang làm lại mà thôi.
Có vẻ tôi đã làm lúc trên đường đến đây sao? Thật kì lạ là trí nhớ tôi rất tốt thế mà không nghĩ ra được mình đã dùng nó vào lúc nào.
…
Thêm vài chục phút nữa trôi qua, khi thấy cả miếng thịt đều chính đều vàng giòn, tôi dừng tay, ngắt Ma năng khỏi quả cầu lửa rồi nhanh chóng dùng sáng tạo máu để biến đổi hai cái giá đỡ vừa rồi trở thành một cái bàn vuông lớn được phủ khăn đỏ có viền hoa văn, cùng bảy cái ghế đặt xung quanh.
Trên bàn là bảy cái dĩa và những loại dụng cụ ăn uống dao nĩa muỗng các kiểu mà mình biết được xếp gọn gàn như trong nhà hàng.
Hai cây xiên quay thì tự động thoát ra khỏi hai miếng thịt để hoá thành một cái mâm lớn và con dao nhọn đủ lớn và dài để cắt cánh tay con gấu.
– Cái thứ Ma cụ này đúng thật là tiện lợi!
Ông thương nhân bị mùi thơm của thịt dụ ra cũng mở đôi mắt sáng rực nhìn chiếc bàn và tất cả loại dụng cụ bắt mắt do tôi tạo ra.
Trước đó ông ta đã yêu cầu mua một phần thịt với giá 3 bạc, đúng theo thị trường nhưng tôi đã từ chối, không tiếc chi một miếng thịt mời ông ấy vào tham gia luôn.
Bảy chiếc ghế, trong đó có tính cả ông ta.
Ma cụ mà họ nhắc đi nhắc lại từ đầu đến giờ chính là một loại vũ khí được tạo ra từ Ma thạch của quái vật.
Họ đã hỏi tôi khá nhiều về chiếc găng của mình nhưng tôi đã không nói nó là kỹ năng của riêng mình vì cảm giác nó có hơi khác người, nên chỉ nói đây là một loại Ma cụ đa dụng ở nơi mình sống, có thể biến ra nhiều loại vật dụng khác nhau mà thôi.
Tính toán lại một chút thì số lần nói dối ngày hôm nay của mình tính tổng có thể nhiều cả một năm ở thế giới trước.
Tôi không biết tại sao mình lại cố nói dối nhiều như vậy, nhưng sức mạnh của mình thật sự quá lớn, tôi chỉ muốn du lịch thế giới khác thôi, không muốn bị mọi người nhìn chằm chằm vào mình đâu.
– Mời mọi người ngồi.
Xong xuôi mọi thứ, tôi nhẹ nhàng kéo một cái ghế và ngồi vào bên trong.
Hmm.
Giây sau đó, tôi quyết định khiến cái ghế mà mình ngồi trở nên cao hơn một chút khi cảm giác mình hình như hơi bị lùn.
Tôi đã từng là một thanh niên có vóc dáng chuẩn, 16 tuổi đã cao 1m7, nhưng giờ hình như nó đã tụt cái rụp xuống m4 khoảng chừng thì phải.
Chiều cao tôi thiết kế cái ghế cũng là từ nhà hàng mà mình biết, nên nó đã hơi bị chênh lệch độ cao.
– Sự phụ, ở đất nước của em sống ai cũng đều ăn trên một chiếc bàn đẹp như thế này sao?
– Cô bé, nơi mà cô bé sống nhà ai cũng xa hoa như thế này à?
– Cô bé, đây đều là những đồ dùng của quý tộc đúng không?
– …
– …
Khác với ông thương nhân chỉ kinh ngạc với cái bàn, năm người nhóm ông chú Ganrd và bà chị Dina lại tỏ ra bối rối khi quan sát nó.
Ông chú Ganrd đã lên tiếng hỏi, chị Dina cũng theo sau khi bước đến kéo ghế ngồi vào với gương mặt mình có đang mơ, kế đó Reian cũng ngồi vào kế bên mà hỏi khi cầm lên một con dao cắt thịt nhỏ tôi tạo ra.
Hai người Fear và Gamer cũng đồng lọt ngồi vào và cầm lên cây dao với nĩa mà trầm trồ.
– Nó hình như không biến đổi?
Fear nghiền con dao trên tay, hình như đã cố làm gì đó với con dao, nhưng có vẻ đã không đúng ý của ông chú này.
– Đúng là nó không biến đổi.
Dù có truyền Ma năng vào thì cũng chỉ giống như một miếng sắt bình thường mà thôi.
Tôi nhìn Dina đang đổ Ma năng vào con dao với một cái thở dài trong lòng.
Tất nhiên rồi, nó đâu phải Ma cụ gì đâu mà ai cũng có thể dùng.
– Đây là một Ma cụ đặt biệt, chỉ đặc chế cho riêng tôi mới dùng được thôi.
Mọi người đừng cố gắng nữa.
Để tôi cắt thịt, hũ muối đây, mọi người thấy lạt thì cứ nêm thêm, tôi không biết khẩu vị của mọi người như thế nào.
Tôi vừa nói vừa đặt hũ muối mình đã giữ trên tay từ đầu giờ lên bàn phía bên kia, sau đó lấy con dao đem cẳng tay và bắp tay của con gấu nhẹ nhàng cắt ra thành những lát hình tròn dày 5cm.
Chiếc bàn hình vuông, mỗi cạnh hai chiếc ghế, ông chú Ganrd và ông thương nhân đã ngồi bên phải tôi, Fear và Gamer thì đối diện, chị Dina và Reian lại ở bên trái tôi, còn tôi thì chiếm độc một bên.
Với sức mạnh có thể đấm bóc hơi một dãy núi, việc cắt miếng thịt này với tôi chẳng khác gì cắt đậu hũ.
Sau đó tôi lấy một miếng về phần mình rồi từ tốn mời tất cả dùng.
– Mời mọi người.
Cứ tự nhiên đi.
Cũng đừng hỏi tôi là mình đang làm cái gì nữa.
Ở đất nước tôi, đây chỉ là chuyện bình thường thôi.
Chỉ có các vị nhìn tôi mới bất thường.
Tôi lạnh lùng nói, thực chất là có chút mệt mỏi khi những người này cứ đụng là hỏi, đụng là hỏi.
Với họ tôi là lạ, với tôi họ cũng lạ chẳng kém, đó chính là lời tôi muốn nói với tất cả, tôi mong là họ có thể hiểu.
– Khụ, vậy tôi không khách sáo.
Ông chú Ganrd là người mở màng cho buổi ăn tối bằng thịt gấu Salach.
Sau đó là mọi người cũng cười trừ mà bắt đầu lấy phần của mình, chỉ có ông thương nhân là có chút kinh ngạc nhìn cách tôi dùng dao để cắt thịt và nĩa để ăn.
Ông ta đã không nói gì sau đó.
– Hm.
Mùi vị thịt này thật ngon.
Mùi vị ngọt đúng như tôi dự kiến, đã vậy còn thơm một chút thịt thú rừng nữa, thêm một chút muối thì ăn ngon hơn dĩa súp nhạt nhẽo của cả nhóm ông chú Ganrd rất nhiều.
– Mọi người nhìn tôi làm gì? Ăn đi, tự nhiên như cách mà mình ăn ấy, không cần quan tâm đến tôi đâu.
Tôi thử một miếng thịt thì lại thấy tất cả người nhóm của ông chú Ganrd lại nhìn tôi trầm trồ.
Tôi đã có cảm giác họ đang cố ý học theo lo sợ cách ăn của mình nên mới nói như vậy.
Cách ăn của họ cũng thật hung tợn, mà thôi, tôi cũng không quan tâm chuyện đó, thịt còn rất nhiều, cho là họ có ăn ngấu nghiến liên tục thì cũng đủ nhét đầy dạ dày của mỗi người.
– Hahaha…
– Ahahaha…
…
Trước lời của tôi, tất cả bắt đầu bật cười rồi bỏ đi cái cách cầm dao tay phải và nĩa tay trái giống tôi.
Ông chú Ganrd thì dùng nĩa đâm luôn miếng thịt để đem lên miệng nhai, chị Dina thì dùng tay đè miếng thịt và cắt nó thành từng miếng sau đó mới dùng nĩa để bỏ vào miệng ăn, Reian thì vẫn bắt chước tôi một cách khó khăn, Fear thì nhẹ nhỏm hơn đôi chút khi ông chú này cũng bắt trước giống chị Dina để cắt thịt, trong khi đó thì…Gamer thì vẫn là ngấu nghiến hung tợn như cũ.
Ngoài nhóm họ, chỉ có ông thương nhân là dùng đúng cách ăn thịt kiểu của tôi mà thôi.
– Thịt có vẻ hơi bị nhiều đúng không?
Ăn được chừng nửa miếng thịt của mình, ông chú Ganrd đã ngẩn đầu lên hỏi tôi.
– Không sao nếu ăn không hết, phần còn lại cứ để tôi là được.
Tôi nhẹ nhàng cho một miếng thịt vào miệng, tận hưởng sự dòn xốp hơi mặt từ lớp vỏ, mềm mại ngọt ngào từ thịt vẫn còn ứa nước mà nói.
Đúng là Ma thuật, tôi còn thể đùng nó tựa như một cái bếp lựa hoàn hảo về khoảng nhiệt độ trong tay mình.
– Ý cô bé là gì khi để lại hết cho cô bé?
– À…thì…