Đọc truyện Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 508: Chấp tử chi thủ – – đại kết cục (3)
“Vương gia, cần gì phải khổ như vậy.”
Nghê Thường trong tâm ảm đạm, lắc lắc đầu, chỉ là nàng vừa lay động đầu, liền bị hắn giữ chặt nàng gáy, nên không cách nào nhúc nhích, nàng gối lên vai hắn ta, tóc đen tản trên người hắn.
Trong lúc đó, dường như cũng có mấy phần cảm giác xa xôi, đó là loại cảm giác nàng từ trước đến nay không dám mơ tưởng.
Ngoài cửa sổ tuyết bay, rơi vào trên đất, trên cây, nhiễm trắng mái nhà… như những hạt kim cương long lanh khắp nơi. Lư hương khói bay lãng đãng, trong phòng, người người thành đôi, làm nàng lại âm thầm so sánh đau thương.
“Nếu ngươi sớm cho ta biết, nếu ta sớm biết rõ hơn một chút…”
Thanh âm của hắn trầm trầm, khàn khàn thống khổ. Nàng nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới đối thoại không hoàn thành nhiều năm trước giữa nàng và hắn, thấp giọng: “Vương gia, ngươi còn nhớ rõ ngày đó tại tiểu hiệu thuốc trong vương phủ, ngươi hỏi ta, “Đây là thuốc ngươi nói dùng hết? Dùng hết, cũng đừng để ở nơi ai cũng thấy”… Khi đó ta muốn nói với ngươi, nhưng ngươi không cho ta nói.”
Như bị vật nặng đánh, thân thể Long Tử Cẩm run lên, hắn nhớ nàng khi đó cố cùng hắn giải thích, nàng nói, Vương gia, ta đem cái đó để ở chỗ này là vì – – nhưng hắn rốt cuộc không biết rõ vì cái gì, bởi lúc đó hắn hung dữ cắt lời nàng.
– – Vĩnh viễn cũng đừng giải thích cho ta! Rất xấu xa, rất buồn nôn biết không?
Đích thân hắn chặt đứt tất cả hi vọng của nàng. Đúng vậy, nàng còn giải thích thế nào. Nàng luôn cần một chút tự tôn.
“Tử Cẩm.”
Tay của nàng đột nhiên xoa lên mắt của hắn, nhẹ nhàng lau đi đáy mắt ẩm ướt.
Tay của nàng thật lạnh, cũng không trơn bóng, không giống đám người Ngọc Trí được bảo dưỡng thích hợp, trong lòng ngón tay đều có chút chai, hắn càng đau lòng thảm thiết, nắm lấy tay kia.
Tử Cẩm.
Hắn đột nhiên nhớ lại, từ khi thành thân tới nay, nàng vẫn chỉ gọi hắn là “Vương gia”, các nàng Cửu tẩu, Ngọc Trí, Tinh Oánh lại gọi thẳng tên vị hôn phu bọn họ, dù cho Cửu ca là cửu ngũ chí tôn.
“Kỳ thật, nếu như mỗi lần ngươi lấy thuốc cho nàng nếu nhìn kỹ, ngươi sẽ phát hiện, trừ ngươi lấy thuốc ra, viên thuốc cũng không ngừng giảm bớt, bởi vì ta cũng dùng, tuy rằng mỗi lần ta cũng không dám lấy nhiều thêm.”
“Ta không hối hận việc ta đã làm, ta biết rõ ngươi chưa từng có yêu ta, người ngươi yêu là nàng, ngươi luôn không vui. Ta vốn không muốn đáp ứng ngươi cầu hôn, về sau lại đồng ý, vì nghĩ có người bên cạnh ngươi, có lẽ ngươi có thể vui vẻ hơn một chút. Nếu như… ngươi thực cảm thấy nợ ta, để cho ta rời khỏi vương phủ, ta muốn cùng Lã đại ca đến dân gian đi xem một chút.”
Lời của nàng vô cùng kiên quyết, nhẹ nhàng phía trên lưng hắn, thấm sâu vào da thịt hắn, vào trong lòng hắn, lạnh như tuyết ngoài cửa sổ.
Trong lúc ôm ấp cáo biệt, là ôn nhu hay tàn nhẫn?
Long Tử Cẩm gầm nhẹ một tiếng, nước mắt trong nháy mắt như vỡ đê.
Cả đời này, hắn chỉ khóc vì ba người, Cửu ca, Như Ý, còn có nàng.
Như Ý, hắn nhớ tận nửa đời, kỳ thật có lẽ bất quá vì không chiếm được.
Phụ hoàng tin Phật, thường thỉnh tăng nhân tiến cung giảng giải Phật thiền. Tăng nhân mỗi lần đều nói, trên đời này cái trân quý nhất là cái không chiếm được cũng cái đã mất đi, đặc biệt là trong cung mọi người đương nhiên coi đây là giới. Đây chẳng qua là phật lý dễ hiểu nhất. Khi đó tuổi còn nhỏ, Tam ca, Thất ca, Cửu ca cùng hắn đã đọc qua sách nhiều, tất cả khịt mũi coi thường.
Hắn hối hận, chỉ muốn dùng mạng đến chống đỡ, lại biết cũng không có thể vãn hồi, cuối cùng bỏ lỡ, hắn đã mất đi nàng! Tựa như nàng nói, nếu như hắn đối với nàng từng có quý trọng, thuốc trong hộp bí mật kia cho tới bây giờ cũng không phải là bí mật.
Giờ khắc này, đối với thua thiệt của nàng, hắn rốt cục hiểu hết thảy, có lẽ vì nàng liều mạng sống đưa liên đan, có lẽ, vì bốn năm nàng không có sinh nhật, có lẽ, chẳng qua vì một tiếng nhẹ nhàng kia… Tử Cẩm.
Vương phủ Lăng Thụy.
Ngồi ở cạnh bàn, Nghê Thường quay người nhìn nhìn gói đồ nhỏ phía trên giường.
Nàng hành trang không nhiều lắm.
Ánh nến u tối, nàng đang nghĩ về Long Tử Cẩm.
Hôm nay, hắn phát điên, lấy áo khoác quấn kín nàng, ôm nàng từ Hoàng thành từng bước trở về vương phủ. Sau khi trở về, hắn nhìn nàng một cái thật sâu, rồi rời đi.
Quản gia đã tới một chuyến, cung kính nói, Vương gia thỉnh Vương phi đừng an giấc trước, Vương gia sau đó sẽ tới đây.
Nàng không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ là đêm nay đã là một đêm cuối cùng lưu lại trong vương phủ, nàng cũng muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút, tóm lại, đi là một chuyện, yêu là một chuyện.
Ngoài cửa, thỉnh thoảng có nô bộc nha hoàn vội vàng đi qua, đêm nay cả vương phủ tựa hồ ầm ĩ cái gì đó.
Khẽ xuất thần, rốt cục nhịn không được đứng lên đẩy cửa ra.
Trong sân, vài tiểu nha hoàn che miệng cười, đang nhỏ giọng nói gì đó, sau đó lại là một tràng cười thanh thúy.
Nàng càng thấy hiếu kỳ, đi tới, hỏi: “Vương gia các ngươi ở chỗ nào?”
Nàng tìm thấy hắn trong phòng bếp.
Hắn áo choàng tuyết trắng, đẹp đẽ quý giá dính một thân bột phấn màu trắng, trên mặt mắt mũi đều dính, thân thể cao lớn loay hoay, có chút buồn cười.
Hắn hướng vài người đầu bếp phát hỏa, mắng bọn họ không chịu dạy hắn.
Chung quanh nô bộc trong vương phủ đứng chật ních, không dám lên tiếng xem náo nhiệt, sợ hãi Vương gia tức giận lại cảm thấy kỳ lạ.
Nàng nhịn không được thở dài, nói: “Vương gia, ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi.”
Đang mắng đầu bếp đến co đầu rụt cổ, Long Tử Cẩm rõ ràng lấy làm kinh hãi, quay người lại tay chân luống cuống nhìn nàng, mặt đỏ tới mang tai.
Nàng nhíu mày đi tới, đi lấy định lấy cây cán bột trong tay hắn.
Long Tử Cẩm không cho, nắm chặt tay của nàng, ánh mắt sâu thẳm khẽ lóe lên, thật lâu, rốt cục thấp giọng: “Nghê Thường, ta muốn làm tô mì cho ngươi ăn… mì trường thọ.”
Nghê Thường toàn thân chấn động, giật mình, qua được một lúc, mới nói: “Ngày hôm nay không phải sinh nhật của ta.”
Nến tắt đi, ánh sáng dạ minh châu chiếu đến bốn chén ngọc trên bàn, bên trong mì sợi vẫn còn đầy, Long Tử Cẩm lại thật cao hứng, nàng mỗi chén đều có động tới.
Bốn năm, bốn chén.
Nàng nằm ở giường phía trên, đưa lưng về phía hắn, hắn ngồi tại mép giường, khom lưng ôm thân thể mảnh khảnh của nàng, “Ngươi ngày mai muốn đi, đêm nay, cho ta ở chỗ này nhìn ngươi ngủ được hay không?”