Đọc truyện Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 506: Chấp tử chi thủ – – đại kết cục (1)
Hoa Dung cung.
Thời điểm Long Phi Ly mang Chu Thất đi, hai người mới vừa bước vào đại sảnh, một hồi kình phong liền quét tới, Chu Thất cả kinh, vô ý thức nhào vào trong lòng Long Phi Ly, Long Phi Ly mi tâm trầm xuống, ôm chặt nàng, thân hình nhanh chóng động, mang theo nàng hướng bên cạnh lui, ngước mắt nhìn lại, thấy Long Tử Cẩm phát điên đang cùng người đánh nhau, người nọ nhưng lại là Lữ Tống.
Lữ Tống theo mọi người từ Yên Hà trấn trở lại đế đô, mọi người giữ lại, hắn thật không có lập tức rời đi, nhưng hắn không phải là nội thị, lưu cung bất tiện, nên ngụ ở trong phủ Đoàn Ngọc Hoàn. Vợ chồng Đoàn Ngọc Hoàn cùng đế hậu giao hảo, cũng thường xuyên tiến cung, cùng nhau dùng bữa. Lữ Tống thỉnh thoảng cũng sẽ theo tới đây.
Long Phi Ly lưu Lữ Tống lại, tất có việc khác, chỉ là nhiều ngày qua một lòng chăm sóc thê tử, mới không hỏi đến, cũng không nghĩ tới bất thình lình lại có một hồi đánh nhau.
Vốn Lữ Tống võ công cực cao, nhưng Long Tử Cẩm liều mạng đấu pháp, chỉ công không thủ, Lữ Tống lại không muốn tổn thương hắn, nhất thời giằng co không thôi.
Có cấm quân muốn tiến lên giúp Long Tử Cẩm, Ngọc Trí cả giận nói: “Ai dám đi giúp Lăng Thụy Vương gia, Bản công chúa phế đi hắn… Thập ca, ngươi là một kẻ điên!”
Long Phi Ly khẽ nhíu mi, mẫu phi ở bên trong sảnh không có đi ra, phía trên đại sảnh, bọn người Hạ Tang, Đoàn Ngọc Hoàn ở đây, nhưng không có nhúng tay, hai đầu lông mày cũng có chút vẻ giận, Nghê Thường ôm Vô Cấu đứng ở một bên, trong mắt lệ rơi lã chã, lại nghe Ngọc Trí nói như thế, hiểu mầm tai vạ ở trên người Long Tử Cẩm.
Hắn vung tay khẽ vẫy Tinh Oánh, Tinh Oánh hiểu ý, đi tới đỡ Chu Thất, Long Phi Ly hơi nghiêng người, tham gia vào trận đấu giữa Long Tử Cẩm cùng Lữ Tống, hai người cả kinh, đồng thời dừng tay, Long Phi Ly thoáng nhìn, nội thị bên cạnh lập tức dẫn đám người hầu đi, hắn chậm rãi nhìn hướng Long Tử Cẩm, trầm giọng: “Long Tử Cẩm, ngươi tốt nhất cho trẫm một giải thích hợp lý!”
“Cửu ca.” Long Tử Cẩm cắn răng nhìn về phía Lữ Tống, gầm nhẹ nói: “Ai chuẩn ngươi đụng Thôi Nghê Thường, nàng là nữ nhân của Long Tử Cẩm ta, ta còn chưa có chết đây!”
Lữ Tống nhíu mày, nói: “Vương phi vừa mới ôm Tiểu Hoàng tử, nhất thời đứng không vững, Lữ Tống đưa tay đỡ lên, vẫn trong vòng lễ quy.”
Ngọc Trí cười lạnh nói: “Thập ca, ngươi còn từng cùng cô gái khác có thân mật càng sâu đây, thập tẩu là người theo đúng khuôn phép, ngươi dựa vào cái gì nói nàng? Không buồn cười sao!”
“Nàng lại không phải là không từng ôm qua Cấu nhi, như thế nào đứng không vững? Đừng cho là ta không biết, từ Yên Hà trấn trở lại, Thôi Nghê Thường mỗi lần tiến cung dùng bữa, Lữ Tống như tới đây, cần phải cùng nàng hai người tránh ra thầm thì nhỏ nhẹ.” Long Tử Cẩm một tiếng cười lạnh, ánh mắt lại bén nhọn quắp qua Thôi Nghê Thường.
“Oh, thì ra là Lăng Thụy Vương gia cũng còn lưu ý tình huống Vương phi sao?” Lữ Tống nhàn nhạt phản bác, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng.
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng không nghĩ tới Long Tử Cẩm nổi giận vì nguyên nhân này, Nghê Thường đột nhiên đi tới, khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Lã tiên sinh xuất thân Tiên Nghiễn Đài, ta cùng với hắn chỉ là đàm luận y đạo, ngươi tin cũng được, không tin cũng được.”
Long Tử Cẩm ngẩn ra, thiếu chút nữa liền muốn nói hắn ta tin tưởng nàng, nhưng nhìn xa cách trong mắt nàng, thoáng cái liền không biết tức giận từ đâu tới, nói: “Ta không tin!”
Hắn tay bóp trên bả vai của nàng – – ba tháng, hắn bị đủ rồi! Hắn là phu quân của nàng, nàng lại thêm lễ nghi, đem hắn coi là người xa lạ.
“Vương gia không tin, vậy liền cho ta thư hưu” Nghê Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa hài tử trong tay cho hắn, thấp giọng: “Ta mệt mỏi, xác thực ôm Cấu nhi không nổi.”
Sau khi thân phận Vô Cấu rõ ràng, Long Tử Cẩm nguyên muốn hắn đón trở về vương phủ nuôi dạy, có một đêm, hắn uống đến say khướt, chạy đến gian phòng của nàng hỏi nàng được hay không, nàng nói, tốt, dù sao cũng là con của ngươi.
Hắn toàn thân mùi rượu, hung hăng nhìn chằm chằm nàng thật lâu, lại đi hôn nàng, nàng liều mạng giãy giụa, hắn trong cơn giận dữ rời đi, nhưng về sau lại không có đề cập chuyện đem Vô Cấu về.
Nương nương thích hài tử, nhưng Long Phi Ly băn khoăn tình huống của nàng, chỉ đem Tiểu Hoàng tử nuôi trong tẩm điện Ngọc Trí. Chuyện Nương nương, tất cả mọi người đều biết. Chờ thêm một thời gian, xem nương nương khôi phục trí nhớ đã.
Có lẽ, bất quá là không bỏ được hắn.
Hắn trong lòng nhớ tới cũng không phải nàng. Bắt đầu từ nàng sẩy thai, nàng liền phải biết, chỉ là nàng tự lừa mình bốn năm thôi.
Ở Yên Hà trấn ngày đó, Chu Thất đi vào, nàng tại ngoài khung màng kinh hỏang, hôn mê qua một hồi, lúc ấy chú ý của mọi người đều ở trong khung màng, chỉ có Lữ Tống phát hiện. Về sau Lữ Tống hỏi tình huống của nàng, xuất ra một viên hộ tâm đan cuối cùng từ Tiên Nghiễn Đài cho nàng.
Đan quá trân quý, Tiên Nghiễn Đài vốn chỉ có hai khỏa, Lữ Tống mang hết đi, một khỏa trước tặng Long Phi Ly, một viên khác cho nàng. Lữ Tống vốn định rời đi, nhưng thấy nàng bệnh tình khó dò, không biết đan dược này có thể chống đỡ nàng được bao lâu, liền lưu lại.
Lữ Tống người này nhìn như lãnh đạm, thực có Phật tâm. Tiến cung, cũng vì hỏi thăm tình huống nàng.
Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, nàng rốt cuộc đợi không nổi nữa.
Nhìn hắn vẻ mặt kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngay cả hài tử cũng không đón, nàng cười một tiếng, đem Vô Cấu đưa cho Chu Thất, Chu Thất xem nàng đầy nước mắt, nhíu mi tiếp nhận hài tử, Vô Cấu lại lập tức hướng nàng đưa tay, khóc hô: “Thím ôm.”
Nàng mới xoay người, Long Tử Cẩm so với nàng nhanh hơn, vẻ mặt âm hàn ngăn cản phía trước nàng.
Mọi người đều lo lắng, nhưng chuyện hai người lại không dám nhúng tay sâu, chỉ trông mong Long Tử Cẩm có thể đem Nghê Thường khuyên ngăn đến.
Long Tử Cẩm nắm tay Nghê Thường, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Trời đất bao la.” Nghê Thường cười nhẹ nói, nàng không đi, chẳng lẽ muốn chết ở trước mặt hắn, chết trong vương phủ tại cái nơi lạnh như băng sao?
Long Tử Cẩm lại giận điên lên, từng chữ rống to nói: “Thôi Nghê Thường, ngươi nghe, ta không cho phép, ta không cho phép!”
Nghê Thường khẽ nghiêng đầu, bàn tay bị hắn nắm chặt trong tay run rẩy, nàng đang muốn tránh ra, một hồi đau đớn khốc liệt từ tim truyền đến, thân thể mềm nhũn, nhanh chóng mất đi ý thức.
Trong sân có chút cây cối không còn lá chỉ còn chạc cây, khung cảnh điêu linh.
Đứng ở bên cạnh trụ nơi gấp khúc hành lang, Long Tử Cẩm kinh ngạc nhìn một viện tuyết trắng, toàn thân lạnh như băng, có lẽ vừa rồi trận bông tuyết rơi xuống, thật sự rất lạnh. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua, có một ngày, nữ nhân kia cũng sẽ bị bệnh.
Nàng rất ương ngạnh, nàng lại là y nữ, khi đó sẩy thai, rất nhanh liền tốt, còn tới phòng bếp thu xếp cái ăn cho hắn. Sau khi nàng lấy hắn, nhiều năm qua, đồ hắn ăn đều do nàng nấu lấy, thủ nghệ của nàng vô cùng tốt, sau hôm đại hôn, hắn nếm qua một lần về sau liền thích.