Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 503: Cả đời chờ đợi - - bỏ lỡ ngươi (13)


Đọc truyện Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 503: Cả đời chờ đợi – – bỏ lỡ ngươi (13)

Từ Hi tặng nàng mặt nạ da người, dẫn nàng đến Trữ Tú Điện, nàng cũng chỉ thiếu một bước này. Ngày hôm sau kính sự phòng ghi chép, nàng liền là nữ nhân của hắn.

Nàng cắn răng, đem mặt nạ da người tháo xuống, lại ngụy trang dấu vết khác…

Hôm sau tỉnh lại, hắn thản nhiên nhìn cơ thể trần truồng của nàng bên cạnh.

Hắn không nói thêm gì.

Nàng nghĩ, nàng thành công.

Thì ra là, cái nhìn kia do sớm có manh mối…

Sau khi cùng Long Tử Cẩm phát sinh quan hệ, nàng dùng sinh tử uy hiếp Long Tử Cẩm kiếp nầy tuyệt không thể đem chuyện của bọn họ nói ra. Nàng biết rõ Long Tử Cẩm sẽ không nói ra, nhưng không nghĩ tới, một đêm trước khi nàng tiến vào Trữ Tú Điện cùng Long Hạo, Long Tử Cẩm đã hướng Long Hạo thỉnh cầu tứ hôn. Mà Long Hạo lúc ấy còn đang suy nghĩ.

Về sau đã xảy ra chuyện ở Trữ Tú Điện.

Nếu nói trước kia Long Hạo còn nhớ tới tình cũ, sau chuyện Trữ Tú Điện, Long Hạo đã quyết định chủ ý: hắn không muốn đệ đệ hắn cưới nàng.


Cho nên, hắn không có ngăn cản kính sự phòng ghi chép. Đến lúc này, trong nội cung cũng biết, nàng cùng Hoàng Đế phát sinh qua chuyện gì, Long Tử Cẩm cũng bắt đầu tuyệt vọng.

Về sau, nàng biết mình có bầu, nàng rất hoảng loạn, nhưng nàng nhớ tới một đêm kia ở Trữ Tú Điện, sau đó, nàng làm bộ tại Hoa Dung cung té xỉu…

Gạt người khác, trước phải làm cho mình tin phục! Nàng không ngừng tự nói với mình, kia là con của hắn.

Nàng đi đại lao hướng Chu Thất khoe khoang, nàng muốn Chu Thất hối hận ngày đó đối nàng tàn nhẫn, nàng muốn Chu Thất thương tâm.

Thì ra, về hài tử của nàng Tân Truy Truy, bất quá là chê cười trong mắt của hắn.

Nàng không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao lúc trước Long Hạo nhận định Tuyền Cơ bội phản, lúc say chết hết sức vẫn là nhớ tới nữ nhân kia!

Hắn phóng ngân châm vào trên người nàng rất chính xác.

Lâm Thịnh, Long Tu Văn cũng còn chưa có chết, hắn đưa bọn họ chia ra nhốt ở các nơi tại đây.

Kính Hải Thiên, có thể nhìn nhân thế phồn hoa.

Hắn lại thi triển pháp thuật, khi ngươi thấy được đau đớn tức giận, liền chặt đứt kính tượng – –

Hắn không giết nàng, hắn muốn nàng nhìn tận mắt hắn yêu chiều nữ nhân kia cả đời!

Tâm của hắn, ác như vậy!

Đột nhiên một tiếng rú truyền đến, là Long Tu Văn hay là Lâm Thịnh? Chiến Thần kiếp trước hay là kiếp nầy, nàng phân biệt không rõ thanh âm kia.

Bọn họ đã ở Kính Hải Thiên trông thấy cảnh tượng gì sao? Nàng không biết, hết thảy không biết, nàng chỉ biết bọn họ là láng giềng của nàng.

Nàng gắt gao nhìn vân khói lượn lờ lã chã rơi lệ, nếu như lúc trước nàng lựa chọn cùng một chỗ với Long Tử Cẩm, dùng thân phận Như Ý sống sót, như vậy có thể hay không lại là thuận theo thiên địa?


Cũng là… cả đời được yêu chiều.

Long Tử Cẩm yêu nàng, hắn không thương Thôi Nghê Thường, không thương… Thôi Nghê Thường.

Nhưng nàng yêu Long Hạo a.

Long Hạo yêu A Thất.

Nàng hết khóc lại cười, đột nhiên lại có ý nghĩ khi nàng còn bé phụ thân đã nghiêm túc dạy nàng bài thơ Lý Thương Ẩn.

Hằng Nga hối hận trộm linh đan, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.

Trữ Tú Điện.

Thời điểm Thanh Phong đến gần cửa viện, chỉ thấy một đám cấm quân cùng nội thị đều thủ ở ngoài viện. Hắn nhướng mày, hỏi một người trong đám nội thị đó, “Hoàng Thượng có ở trong điện?”

Vài tên nội thị đều là vừa vặn mới đổi tới đây, không biết nội tình, bị hỏi một nội thị cung kính: “Bẩm công tử, Lục tổng quản vừa mới căn dặn, bảo nô tài đừng quấy rầy thanh tĩnh của Hoàng Thượng, hắn nói hắn đến Hoa Dung cung một chuyến, báo cái tin thái hậu nương nương, hoàng thượng xử lý chút ít chính vụ, sẽ qua sau.”

Thanh Phong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, xem ra hắn bỏ lỡ Lục Khải ở trên đường, hắn bắt đầu từ Hoa Dung cung chạy đến. Sắp đến thời gian dùng bữa, đế hậu hai người còn không có qua. Thái hậu có chút nóng nảy, liền thúc giục người đi hỏi, hắn ngại nội thị đi chậm, liền tự mình đi.

Trong lúc này nội thị nói hoàng thượng có chính vụ muốn xem, vậy hắn dứt khoát đi vào chờ thêm một chút, rồi cùng sư huynh đi.


Nội thị cấm quân biết rõ thân phận Thanh Phong, biết hắn thường xuyên xuất nhập thư phòng Hoàng Đế, gấp rút khom người để cho hắn đi qua.

Thanh Phong tại cửa nhỏ giọng gọi một tiếng, không nghe trả lời, cảm giác kỳ quái, đẩy cửa đi thẳng vào tới thư phòng bên trong, phòng trong hình như có tiếng gì đó truyền đến, nghĩ khả năng Long Phi Ly ở phòng trong nghỉ ngơi, không chút suy nghĩ, liền bước nhanh vào.

Mới vén rèm lên – – nói đến tấm rèm này, vì bức rèm cũ đã hỏng, về sau Long Phi Ly vì nàng kia một lần nữa làm, người nọ thích hạt châu long lanh sáng chói.

Tình cảnh trước mắt… hắn chấn động, sững sờ giật mình đứng nguyên tại chỗ, mặt nóng bỏng, nhất thời cũng không biết tiến hay lùi tốt.

Màn trướng phía trên giường mở ra phân nửa, cô gái một đầu tóc đen tán loạn tại giường, áo váy tuột xuống eo, cánh tay, ngực tuyết trắng, nàng nửa nhắm mắt, khóe mắt đuôi mày có vẻ giận, mặt hồng như hoa đào, trên người nàng nam tử chỉ có áo đơn, xiêm y trắng sáng, gương mặt hắn như như ngọc, đôi mắt hẹp dài cũng hơi híp lại, lại không thể che hết nóng bỏng cuồng liệt trong mắt. Cô gái hai tay đan ở trên tóc hắn, cột tóc mũ vàng của hắn sớm đã rơi phía dưới giường – –

Hắn nghe được tiếng động, ánh mắt trầm xuống, kéo đệm chăn đem cô gái nửa xích thân thể đắp kín, ôm vào trong ngực, ngẩng đầu căm tức nhìn hắn, “Thanh Phong, ngươi làm càn!”

“Sư huynh, ta cũng không cố ý, ta không nghĩ tới ngươi cùng nàng tại – -” Thanh Phong cả kinh, cuống quít quỳ xuống, một lòng vẫn còn phốc phốc nhảy loạn, trong đầu nhất thời là thân thể cô gái xinh đẹp, nhất thời là mặt mày cuồng nộ của nam nhân.

Bên tai, thanh âm cô gái cúi đầu truyền đến, giống như có vài phần khóc, “A Ly.”

Hắn lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.