Đọc truyện Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 483: Khẩn trương một mặt (1)
Liếc về hướng bóng lưng tung tăng như chim sẻ rời đi, Long Phi Ly từ từ nhắm mắt lại.
Lục Khải thử thăm dò hỏi, “Hoàng Thượng, vậy có bãi giá đi Hoa Dung cung?”
Liên tục trầm mặc Thanh Phong đột nhiên mở miệng nói: “Sư huynh, thân thể thái hậu…”
“Thôi, cứ như vậy đi, thân thể thái hậu không khỏe, trẫm không muốn quấy rầy nàng.”
Long Phi Ly lúc nói chuyện, khóe môi cong lên, Lục Khải khẽ nhíu mày, theo như tính tình hoàng thượng, mặc dù kính yêu mẹ, nhưng như thế nào có thể tùy ý mặc cho người định đoạt? Hay là câu nói của Thanh Phong cải biến chủ ý đầu tiên, thậm chí lộ ra lần đầu tiên vui vẻ trong mấy ngày nay, trừ phi – –
Trừ phi đây là bản ý của trẫm. Thời điểm Long Phi Ly mở ra đôi mắt, liền nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Lục Khải. Ngay cả Lục Khải cũng nghi ngờ chuyện này, hắn như thế nào lại không tự biết.
Lục Khải chạm phải ánh mắt Long Phi Ly, vội vàng cúi đầu xuống, hiểu Hoàng Thượng biết suy nghĩ của mình.
Trong lòng hắn than nhẹ, Hoàng Thượng tâm tư sắc bén, nhưng là, ý cười trên môi Hoàng Thượng, chỉ sợ chính hắn cũng không hiểu.
Hắn cùng với Niên hậu hơn năm chung đụng qua. Khi đó, Niên hậu vẫn còn là Niên Phi.
Từ Hi cùng Niên hậu bất hòa, Niên hậu trong ý nghĩ xem hắn là đồ đệ của Từ Hi, nhưng cũng không có nhằm vào hắn, có vài lần, hắn hầu hạ bên cạnh hai người, Niên hậu thậm chí gọi hắn ngồi xuống cùng nhau dùng bữa.
Hoàng Thượng đối với nữ nhân Niên Tuyền Cơ này mê luyến như thế, cũng có lẽ vì trên người nàng có thứ tại trong cung này tuyệt sẽ không có. Trong cung, thiếu nhất chính là thật tình.
Tại địa vị ban đầu hắn đi lên cho tới bây giờ, dù sao không có một nương nương nào đối với một tên nội thị nói, cùng nhau ăn.
Ánh mắt lướt chuyển, nhẹ rơi vào trong nội thất. Long Phi Ly nặng nề cắn răng.
Niên Tuyền Cơ, nàng còn ngủ ở bên trong, không biết nhân tình thế thái.
Mà hắn nhưng vẫn đang nghĩ về Niên tiểu Thất, ngày đó sau khi rời đi Thái Y Viện. Cũng cũng không có ban cái chết cho mấy tên nội thị, dù khi đó phẫn nộ như sóng lớn. Bởi vì hắn đã đáp ứng nàng… bất kể là tại trong mê loạn hay không.
Đáp ứng với Niên Tuyền Cơ, hắn không thể làm được, là chuyện hắn cả đời này thống khổ nhất.
Hắn không tin, hắn lại đối với Niên tiểu Thất thực động chút ít tâm tư. Nghĩ lại, bất quá là trên người nàng có vài chỗ đặc biệt như Niên Tuyền Cơ, tựa như Uyển Nghi cùng La Cẩm.
Nàng muốn tới, liền tới đi. Mặc kệ tâm tư nàng như thế nào. Hắn cũng không phải là một người thích trốn tránh, để nàng đến gần về sau, hai người tiếp xúc nhiều hơn, hắn nhất định sẽ nhận rõ.
Tuyền Cơ, tiểu Thất, hắn vẫn luôn đợi nàng tỉnh lại. Sẽ không thay đổi.
Liên tục đợi đến khi hắn không thể đợi thêm nữa mới thôi, sống cùng gối, chết nằm cùng lăng huyệt, luôn bầu bạn bên nhau, không chia lìa.
Ý chỉ của mẫu phi sao. Nàng vẫn luôn ở trong nội cung, hắn biết rõ; nàng đã làm gì, vừa nghĩ, không khó rõ ràng.
Duy nhất kỳ lạ chính là Tinh Oánh với Thôi Nghê Thường nhúng tay – – chuyện ở Kim Loan điện, còn có cuối cùng Ngọc Trí nhúng tay vào – – ý chỉ mẫu phi.
Mẫu phi sẽ không không nghe theo, chỉ là, nếu hắn không đồng ý, ý chỉ thì như thế nào.
Chu Thất vui vẻ ngắn ngủi cũng không có duy trì bao lâu, nàng vốn không sung sướng, về sau lại gặp Nghê Thường.
Thái Y Viện, viện chính thất.
Nghe xong Nghê Thường kể lại, Chu Thất kinh ngạc đến ngây người hồi lâu, mới nâng lên bả vai bạn tốt.
Nghê Thường nhắm mắt lại, nàng bình thường rất ít khóc, cũng không có bao nhiêu người có thể tâm sự cùng. Hòa với mùi thuốc nồng nặc, nàng rốt cục có thể đem đau đớn những năm gần đây chảy ra.
Đương nhiên, nàng nói cho Chu Thất bệnh của nàng, nhưng không có nói rõ ràng, chỉ nói cần liên đan điều trị.
Thời gian của nàng đã không nhiều lắm. Nàng không muốn Chu Thất vì nàng ưu thương. Vị nương nương này chuyện buồn đã nhiều, nàng không muốn để nàng thêm buồn, càng không muốn tổn thương nàng.
Nhân tình thế thái, duyên gặp gỡ nên để vui vẻ khoái hoạt. Cuộc sống quá ngắn.
Cha mẹ của nàng chết sớm, lúc tuổi còn nhỏ, nhờ một thân y thuật sư môn đến tuổi chọn tiến cung. Nàng nghĩ muốn trở về chỗ kia, đi xem một chút, cũng muốn đến dân gian đi xem một chút.
Dùng sở học của nàng ở trong cung, vào những ngày cuối cùng trong cuộc đời giúp một số người. Sắp tới lúc sinh ly tử biệt.
Có lẽ, theo như lời hắn, nàng là nô, không phải là danh hiệu Vương phi, nàng cái gì cũng không phải là, nhưng ở viện chính trước kia, ngoài Vương phi, nàng là một y nữ.
Đúng vậy, nàng là một y nữ, vẫn chỉ là một y nữ.
Nàng nói cho nương nương, nàng muốn đi dân gian làm nghề y một thời gian cho đến khi biến mất. Đang suy nghĩ, nghe được Chu Thất than nhỏ, “Nói như thế nào với Tử Cẩm?”
“Đến lúc đó để thư lại cho hắn, nói ta đi rồi về ngay.” Nàng nhỏ giọng… thật ra sẽ không còn trở về lại nơi này. Không về được nữa.
Chu Thất cũng không biết bệnh tình Nghê Thường, gật đầu nhẹ, “Được, ta tán thành, để cho Long Tử Cẩm tự mình nghĩ rõ ràng, ngươi vừa đi, tiểu tử kia còn không hối hận sốt ruột đến cuống lên, đến lúc đó vợ chồng trở lại hạnh phúc.”
Nghê Thường sững sờ, ngược lại cũng không nhịn cười được, tuy biết chuyện đó cũng không có khả năng, dừng một chút, lại run lên nhè nhẹ nắm lấy tay Chu Thất.
Chu Thất giật mình, biết rõ nàng nhất định có chuyện quan trọng phải nói.
Nghê Thường nhìn nhìn về phía cửa đóng chặt, vẫn là giảm thấp thanh âm xuống, “Nương nương, trước khi rời đi đế đô, ta muốn đi một chỗ.”
Chu Thất đang muốn hỏi nàng chuyện Truy Truy, lúc này giật mình một cái, mơ hồ có cảm giác, nắm lại tay của nàng.
Nghê Thường khẽ cắn răng, “Ta muốn đi đến chỗ Y phi kia một chuyến.”
Chu Thất toàn thân chấn động, lại nghe Nghê Thường nhẹ giọng hỏi, “Nương nương, ngươi có muốn cùng ta đi?”
Chu Thất hiểu dụng ý của Nghê Thường, thậm chí không có cân nhắc liền gật đầu, rất nhanh lại nhăn mi, “Ngươi biết nàng ở nơi nào?”
Nghê Thường cười nhạt một tiếng, “Không biết, nhưng ta nghĩ ta có phương pháp biết rõ.”
Chu Thất vui vẻ, nhớ tới cái gì, thận trọng nói: “Ngươi nghĩ theo dõi Long Tử Cẩm? Không được! Hắn là người luyện võ, võ công tốt lại cảnh giác, tai mắt so với chúng ta bén nhạy hơn rất nhiều, chúng ta theo dõi hắn, hắn sẽ phát giác ra ngay.”
Nghê Thường hít vào một hơi, “Nương nương, chúng ta là theo dõi hắn, nhưng không đi sau lưng hắn.”