Đọc truyện Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 38: Hoa trong gương, trăng trong nước (3)
“Bệ hạ mời nói.” Đoạn phu nhân ứa lệ khẩn trương từ trong lòng trượng phu đi đến.
Long Phi Ly hỏi: “Niên phi là con thứ mấy trong nhà?”
Đoạn phu nhân cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cung kính nói: “Hồi bệ hạ, nương nương là con thứ sáu, là nhỏ nhất.”
Lông mày Long Phi Ly khẽ nhíu, “Ngươi chắc chắn không nhớ lầm?”
Đoạn phu nhân lắc đầu, nói: “Bệ hạ, mẫu thân Tinh Oánh và mẫu thân nương nương là bạn thân từ nhỏ, Niên tướng…” Nói tới đây, nàng ý thức được chuyện Niên tướng phản nghịch, nhất thời im lặng.
“Nói tiếp.”
Giọng nói hoàng đế có phần lạnh lẽo.
“Con nối dòng của Niên tướng không nhiều, chỉ có bốn nam hai nữ.” Đoạn phu nhân cả kinh, cúi đầu thưa.
“Trên nàng có huynh tỉ nào chết trẻ không?”
“Không có!”
Mắt phượng híp lại, ánh mắt Long Phi Ly rơi xuống trên khuôn mặt nữ tử đang yên tĩnh ngủ say trong lòng.
Kể từ đêm nàng trở thành nữ nhân của hắn, đã ba năm hắn gọi nàng một tiếng tiểu Thất. Nàng nói đó là nhũ danh của nàng, bởi trong nhà nàng đứng thứ bảy.
Ba năm trước, hắn sắc phong nàng làm phi, lúc nhìn qua thánh chỉ sắc phong hắn cũng chỉ lướt qua. Đây chẳng qua chỉ là hôn nhân chính trị, hắn đâu cần quan tâm nàng là con thứ mấy trong nhà, lúc ấy lười nhác nhìn lướt rồi đưa cho Từ Hi đi tuyên chỉ.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tuyền Cơ lục nữ Niên gia tú chất trung tuệ, phẩm tính hiền thục, được lòng trẫm, sắc phong làm sườn phi Phượng Thứu cung.
Nếu trước khi chết nàng không đặc biệt nhắc đến việc này, đối với thánh chỉ đã chôn vùi sâu trong trí nhớ, hắn sẽ không nhớ tới nội dung chỉ liếc mắt nhìn một cái kia, lại càng sẽ không tìm Đoạn phu nhân hỏi.
Nàng rõ ràng đứng thứ thứ sáu, lại nói mình là con thứ bảy.
Một khắc trước khi chết, nàng vẫn lập lờ, lúc này nhớ tới, dường như nàng muốn nhắc nhở hắn đi tìm hiểu chuyện gì.
Nếu như quả thật Tuyền Cơ là con thứ sáu, vậy người hắn ôm hiện giờ lại ai? Chẳng lẽ lại là một kẻ lừa gạt không thân không phận?
Thay mận đổi đào? Không có thể nào!
Khi Tuyền Cơ còn nhỏ, hai người có gặp mặt qua một lần, hắn trong lúc vô tình nhìn thấy cái bớt trên người nàng. Một nốt ruồi son như chu sa nằm ở phía dưới xương quai xanh của nàng, hắn đã hôn qua trăm ngàn lần.
Ở trong liễn (xe vua), nàng quả thật đã chết.
Nhưng sau khi nuốt vào lãnh hương hoàn, nàng tỉnh lại, sau đó mặc dù đã ngừng thở, nhưng mạch đập trên cổ tay vẫn còn.
Ngón tay còn đặt trên cổ tay nàng, móng tay bất giác đâm vào.
Lãnh hương hoàn vẫn chưa làm trái ý trời, hắn chưa từng sợ quả báo, nếu viên đan dược này có xuất xứ từ Tây hải, vậy thì hắn sẽ mang nàng đến Tiên Nghiên Đài để được cứu sống, cho dù còn lại chỉ là một cái xác đã chết.
Nàng vẫn còn nhiều bí mật giấu hắn, hắn muốn chính miệng nói cho hắn biết, hắn muốn nàng ở bên hắn.
Thắt lưng phấn đào của nữ nhân theo gió khẽ động, ngón tay trắng muốt mơn trớn bụng nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
Cái thai chết lưu này, không thể để lại trong bụng nàng.
“Tiểu Thất, giờ chúng ta sẽ phải đi Tiên Nghiên Đài.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Bụi mù lại chợt tung bay, một kị binh nhanh chóng phi vào pháp trường.
Người nọ nhảy xuống ngựa, xốc áo choàng khăn voan, là một nữ quan, nàng đến bên Long Phi Ly quỳ xuống, gấp giọng nói: “Hoàng Thượng, thái y nói long thai trong bụng Y phi nương nương có nguy hiểm, nương nương thương nhớ Hoàng Thượng, trong hôn mê không ngừng gọi tên người, thỉnh Hoàng Thượng nhanh chóng quay về.”
Y phi, chủ nhân cung Tuyết Tùng.