Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Chương 2: Phỏng vấn


Đọc truyện Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh – Chương 2: Phỏng vấn

Lục Mạn ngồi cạnh Mục Khiêm Thư gần nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ ban đầu gật đầu nở một nụ cười thân thiện với cô, cô cũng không đào được bất kỳ thông tin liên lạc gì. Cô có chút ảo não, vừa nãy nên nghe lời Đỗ Cận, nhìn mỹ nam xong thì rửa mắt luôn cho rồi.

Lục Mạn vừa định lên tiếng thì trông thấy thư ký với nụ cười nghề nghiệp đi tới: “Mục tiên sinh, thật xấu hổ. Mời đi bên này.”

Mục Khiêm Thư cũng mỉm cười đứng lên, trang phục công sở bình thường cũng bộc lộ ra cảm giác bức người đầy khí phách.

Lục Mạn cảm thấy một cỗ khí lạnh từ trên đầu giáng xuống, không thể không rụt cổ lại, mới vừa rồi còn định mưu đồ lôi kéo làm thân với Mục Khiêm Thư, bây giờ lại muốn tránh xa anh ta một cánh tay.

Mục Khiêm Thư không nói gì, chỉ cất bước dài, để lại một bóng lưng thẳng tắp.

“Này, Đỗ Cận, cậu có cảm thấy người đàn ông này có gì đó là lạ không?” Nhìn thấy bên người Đỗ Cận đã không còn ai, Lục Mạn lại lắc eo như mèo đi qua.

“Ơ, lúc này mới nhớ tới người bạn này rồi à?” Đỗ Cận không nhanh không chậm đá xoáy Lục Mạn một câu, quả thực đã bị Lục Mạn chọc giận rồi.

“Tiểu Cận, Tiểu Cận…” Lục Mạn dùng thanh âm nũng nịu réo lên bên tai Đỗ Cận, lắc lắc cánh tay Đỗ Cận: “Mình thấy người ta có ý tứ với cậu, cho nên…”

Lục Mạn cười hắc hắc hai tiếng vang lên bên tai Đỗ Cận, làm cho Đỗ Cận nổi một trận da gà da vịt: “Được rồi được rồi, ngồi xuống đi.”

Lục Mạn đáp một tiếng rồi ngồi thẳng, nhưng chỉ qua một phút đồng hồ lại nghiêng người tới: “Tiểu Cận, vừa nãy cậu thấy người đàn ông bên cạnh mình không?”

Đỗ Cận như trầm tư một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy người đàn ông đó rất quen sao?”

Lục Mạn cũng dùng sức hồi tưởng: “Quen? Không thể nào, người đàn ông xuất sắc như vậy nếu mình đã từng gặp thì làm sao có thể quên được?”

Đỗ Cận cũng không nói rõ ràng, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi quen quen, chắc chắn cô đã từng gặp người đàn ông này rồi!

“Số 104, Đỗ Cận.” Người phỏng vấn đứng tại cửa kêu to, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Đỗ Cận và Lục Mạn.

Đỗ Cận thoáng khôi phục sự bình tĩnh một chút, chậm rãi đứng lên.


“Tiểu Cận, cố lên!” Lục Mạn ở sau lưng thay cô động viên cô cố gắng, Đỗ Cận thoáng khẽ giật khóe miệng. Cố gắng, cố gắng thì có làm được gì.

Có tất cả là ba người phỏng vấn, cuộc phỏng vấn này chính là nhằm vào năng lực tùy cơ ứng biến, tính ra đây là cửa ải khó khăn nhất.

Lần phỏng vấn trước đó đã để lại một chút kinh nghiệm cho Đỗ Cận, ngược lại lần này trả lời các vấn đề rất thong thả, không nhanh cũng không chậm. Dù sao hai năm kinh nghiệm ngoài xã hội đã làm cho cô thoát khỏi sự non nớt.

Người phỏng vấn hỏi vài vấn đề gây khó dễ, cô đều mỉm cười đáp trả từng câu, những vấn đề này trong cuộc phỏng vấn ở đời trước đã nhớ lại vô số lần, có thể nói là đã tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.

Quả nhiên, trên mặt ba người phỏng vấn đều mang nụ cười nhàn nhạt, giọng nói với Đỗ Cận cũng dễ chịu hơn một chút.

“Nếu vậy, xin mời Đỗ tiểu thư trong vòng mười phút hãy thiết kế và chỉnh sửa trang phục cho phù hợp với người mẫu này.” Người phỏng vấn ngồi giữa mỉm cười nói.

Đỗ Cận có chút kinh ngạc, vốn phải là sau khi cô trả lời hết những vấn đề kia thì nhận được thông báo cô có thể ra ngoài, tiếp theo sẽ khéo léo từ chối cô mới đúng. Nhưng sao bây giờ lại xuất hiện thêm một vấn đề?

Chẳng lẽ là lần này biểu hiện rất tốt, cho nên cô mới có cơ hội được ở lại?

Trong lòng Đỗ Cận căng thẳng, khác với sự hồi hộp lúc nãy, lúc tiến vào vì đã lường trước kết quả nên quyết tâm hy sinh, cho nên chỉ hơi khẩn trương. Lúc này lại xuất hiện thêm một vấn đề, chứng minh biểu hiện của bạn thân lúc nãy không tồi, như vậy nếu có thể vượt qua được thử thách này thì có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này trót lọt rồi.

Nói không chừng thật sự còn có thể ở lại Hoa Tư!

Ngón tay Đỗ Cận cầm bút hơi run run, cái này thật sự một chút cũng không giống với trải nghiệm của cô.

Thư ký đem bản vẽ đưa cho Đỗ Cận, sau đó đẩy cánh cửa bên cạnh gọi người mẫu vào.

Người mẫu đại khái khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, hoàn toàn không thích hợp với loại trang phục có màu sắc tối tăm nặng nề. Hơn nữa thân hình của cô ấy mặc dù đẹp, nhưng bộ ngực không mấy nổi bật, nếu để cô ấy mặc bộ đồ trên tay này ra ngoài tuyệt đối không có hiệu quả gây kinh ngạc.

Ngón tay Đỗ Cận bôi bôi xóa xóa trên bản vẽ, đem trang phục thu nhỏ kích thước lưng áo lại, trên ngực vẽ thêm một vòng hoa hồng, sau đó lại cắt bớt lớp vải ở vai, tạo thành kiểu dáng ôm ngực, để toàn bộ bả vai lộ ra. Không những có thể nhìn thấy cần cổ hoàn mỹ của người mẫu mà đóa hồng trước ngực còn giúp cô ấy che đi khuyết điểm.

Cuối cùng Đỗ Cận thêm vào những màu sắc tươi sáng trên bộ trang phục chìm màu kia, bộ quần áo lập tức tươi sáng rõ nét.


Cô đem bản vẽ đã chỉnh sửa tốt đưa cho người phỏng vấn. Chỉ thấy ba người phỏng vấn chau đầu ghé tai một hồi lâu, vị chính giữa kia mới chịu nói với Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, có tin tức chúng tôi sẽ thông báo cho cô sau.”

Nếu như lúc sau không có bổ sung thêm đề nghị kia, Đỗ Cận đã cho rằng bản thân hoàn toàn sẽ bị từ chối khéo léo giống như lần đầu, nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn bất đồng. Những tiếc nuối lần trước đó đã được lần này đền bù.

Cuối cùng có thể thoải mái yên tâm nắm chắc tấm thẻ thiết kế này, bình tĩnh đối mặt với vấn đề này rồi.

Tuy nhiên nếu thắng như vậy cũng có chút không vẻ vang gì, nhưng mà cái này miễn cưỡng xem như là bù đắp tổn thất.

Lúc ra cửa Đỗ Cận vừa vặn đụng phải Lục Mạn, Lục Mạn chép miệng: “Bên ngoài có trai đẹp đấy!”

Đỗ Cận đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Tử Dương, cô có chút đau đầu, sao hắn lại ở chỗ này đợi cô?

“Đỗ Cận.” Lâm Tử Dương trông thấy Đỗ Cận bước ra, liền đứng lên.

“Lâm Tử Dương, đến cùng là anh có chuyện gì?” Đỗ Cận không thích cảm giác như vậy. Rõ ràng cô là người bị hại, tuy hiện tại Lâm Tử Dương chưa làm hại ai, nhưng hai năm sau anh ta lại chính là người đàn ông phụ bạc.

Vừa nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy trong đầu dính thành một đám, không cách nào thuận theo lý lẽ được. Nhưng mà đối với Lâm Tử Dương quả thật cô không thể nào bị mê hoặc nữa rồi.

“Cô biết tên của tôi?” Lâm Tử Dương thoạt nhìn có chút cao hứng, môi mỏng hơi kéo, lộ ra một hàm răng trắng noãn.

“Tôi không chỉ biết rõ tên anh, tôi còn biết tiếp theo anh muốn nói cái gì nữa, tôi không có hứng thú làm người mẫu cho anh!” Đỗ Cận dứt khoát nói rõ một lần duy nhất.

Chỉ là cô không biết, đàn ông chính là như vậy. Càng không giành được trong tay lại càng hiếu kỳ, nhất là người đàn ông như Lâm Tử Dương.

Lâm Tử Dương thực sự tò mò, người phụ nữ này sẽ không phải đem hắn trở thành tên dê xồm càn rỡ chứ?


“Đỗ tiểu thư, nếu như mang đến phiền phức cho cô thì tôi thật lòng xin lỗi, nhưng tôi vẫn hi vọng cô có thể làm người mẫu cho tôi.” Lâm Tử Dương đứng thẳng lưng trước mặt Đỗ Cận, mắt đối mắt nhìn Đỗ Cận.

Đôi mắt Lâm Tử Dương rất đẹp, Đỗ Cận cũng biết rõ, nhưng cô không nghĩ tới bản thân đáng thất vọng như vậy, dưới đôi mắt xinh đẹp kia một câu cự tuyệt đều không thể nói ra miệng.

“Tiểu Cận, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Đang lúc hai người “thâm tình” nhìn nhau một hồi, Lục Mạn từ bên trong đi ra.

“Mạn Mạn, cậu ra rồi.” Đỗ Cận thở ra nhẹ nhõm, nguy hiểm thật nguy hiểm thật. Thiếu chút nữa đã đáp ứng Lâm Tử Dương rồi.

Lâm Tử Dương nhét một tờ giấy vào tay Đỗ Cận: “Hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ. Đây là số điện thoại của tôi.”

Trong tay Đỗ Cận cầm số điện thoại của Lâm Tử Dương, cái này về sau so với số điện thoại của bản thân cô còn thuộc hơn gấp mười lần.

“Nói chuyện gì vậy?” Lục Mạn tò mò nhìn bóng lưng Lâm Tử Dương rời đi, sau đó nhấc bàn tay Đỗ Cận lên: “Ô… Còn để lại số điện thoại nữa à!”

Đỗ Cận không để ý tới giọng điệu trêu chọc của Lục Mạn, chỉ đem tờ giấy trong tay ném vào thùng rác: “Ai mà thèm.”

Sau lưng, Lục Mạn chầm chậm đuổi theo bước chân Đỗ Cận: “Thật sự không có sao?”

“Không có!”

Ba ngày say Đỗ Cận nhận được thư thông báo trúng tuyển của Hoa Tư, trong lòng cô có chút kích động, quả nhiên là lần này ông trời ưu ái cho cô rồi.

Lục Mạn không được chọn, Đỗ Cận vừa muốn an ủi hai câu chợt nghe Lục Mạn không hề để ý nói: “Vốn là sẽ không ôm hy vọng.”

Đỗ Cận ngậm miệng, chuyên môn của Lục Mạn đúng là không hợp với Hoa Tư, học thiết kế thời trang chỉ là hứng thú, bị nhân tài đông như kiến ở Hoa Tư đẩy ra ngược lại cũng chẳng có gì lạ.

Nhận được thông báo, buổi tối Lục Mạn liền cùng Đỗ Cận đến một quán cơm nhỏ ăn một bữa, xem như chúc mừng Đỗ Cận rốt cuộc đã được như ý nguyện.

Đỗ Cận và Lục Mạn đều thích ăn cay, khẩu vị lại rất nặng. Một bữa cơm cũng làm khuôn mặt cả hai người đỏ bừng bừng, Đỗ Cận cầm khăn lau mặt, chợt nghe Lục Mạn nhỏ giọng hỏi cô: “Trước kia cậu biết người đàn ông đó sao?”

Người Lục Mạn nói là Lâm Tử Dương, ba ngày nay hầu như mỗi buổi sáng hắn đều gọi điện tới ân cần thăm hỏi, lúc đầu thái độ của Đỗ Cận còn ôn hòa, đến buổi sáng hôm nay rốt cuộc không chịu được thiếu chút nữa đã ném vỡ điện thoại di động.

“Không biết.” Đỗ Cận đưa một tờ khăn giấy cho Lục Mạn.


“Lừa ai đấy, còn không thấy thái độ của cậu đối với người ta à?” Khuôn mặt Lục Mạn hiển nhiên tràn đầy không tin, cô cùng Đỗ Cận đã quen biết nhiều năm, chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Lục Mạn tự tin thừa nhận là người hiểu rõ Đỗ Cận nhất.

“Thật sự không biết…” Đỗ Cận không có cách, chỉ nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Cảm thấy hắn quá lỗ mãng!”

Đỗ Cận tự nhận là bản thân đã tìm lấy một cái cớ rất tốt, lại bị Lục Mạn cắt ngang: “Hắn lỗ mãng? Mình thấy so với người bạn trai trước đây của cậu tốt hơn nhiều.”

“Được rồi Mạn Mạn, cậu đừng xát muối vào nỗi đau trong lòng mình được không.” Đỗ Cận cầu xin tha thứ nhìn Lục Mạn.

“Được rồi, được rồi. Mình biết là cậu vẫn còn nhớ nhung cái gã cặn bã kia mà.” Lục Mạn vỗ vỗ bả vai Đỗ Cận: “Trả tiền rồi đi thôi.”

Đỗ Cận cầm túi tiền, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo, liền hướng về phía quầy thu ngân chạy đi. Kỳ thật cô muốn nói, cô đã sắp không nhớ ra được người bạn trai trước của cô là ai rồi!

Đỗ Cận bỏ ra một trăm ba mươi tám đồng rốt cuộc có thể tạm ngưng sự truy hỏi của Lục Mạn, gần đây Lục Mạn cũng vì chuyện công việc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Buổi chiều ngày hôm sau, lúc trở lại nhà trọ Đỗ Cận đem phần tin tức thông báo tuyển dụng của một công ty đưa cho Lục Mạn.

Đỗ Cận và Lục Mạn vừa mới tốt nghiệp, trước đó vẫn còn thuê phòng ở gần trường, nơi này cách Hoa Tư rất gần, chỉ nửa giờ đi xe. Đỗ Cận muốn tiếp tục thuê tiếp, chỉ là không biết Lục Mạn có đồng ý ở chỗ này hay không.

“Đây là?” Lục Mạn cầm tin tức nhìn hồi lâu mới kịp phản ứng: “Đây là tin thông báo tuyển dụng của tập đoàn Tần thị! Tiểu Cận, cậu thật lợi hại!”

Đỗ Cận trở lại phòng trọ toàn thân đã không còn khí lực, nằm ở trên giường, đối với hứng phấn quá độ của Lục Mạn nói: “Ngày mai đi phỏng vấn đấy.”

Lục Mạn kích động chạy đến trước mặt Đỗ Cận: “Cậu nói xem mình nên mặt quần áo gì mới tốt đây?”

Nói xong liền chạy đến trước gương bắt đầu chọn lựa quần áo, Đỗ Cận nhìn Lục Mạn vui sướng bận rộn cũng nở nụ cười.

Nếu như nói, Hoa Tư là giấc mơ của Đỗ Cận. Vậy thì Tần thị lại là nguyện vọng của Lục Mạn. Trước khi tốt nghiệp Lục Mạn đã chú ý đến động thái thông báo tuyển dụng của Tần thị, không hiểu sao xí nghiệp này hai năm nay ngoại trừ tuyển thêm một ít công nhân vệ sinh, cũng không có tin tức nào khác.

Lục Mạn đi theo Đỗ Cận đến Hoa Tư phỏng vấn cũng không yên lòng, tin tức này là một đàn anh đã cho Đỗ Cận, tháng trước anh ta đã vào làm việc cho Tần thị, tin tức xác thực đáng tin cậy mới nói cho Đỗ Cận.

Lục Mạn thuận lợi tiến vào Tần thị, Đỗ Cận đã biết kết quả, chỉ là Đỗ Cận phát hiện, ngoại trừ xung quanh cô có một chút khác biệt, còn lại mọi chuyện đều tiến triển theo như trí nhớ của cô. Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy hơi mệt mỏi, Đỗ Cận nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc Lục Mạn ôm gối đầu ngồi cạnh Đỗ Cận nói xong khát vọng lớn lao của chính mình thì Đỗ Cận đã tiến vào mộng đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.