Tái Sinh Chi Từ

Chương 59


Đọc truyện Tái Sinh Chi Từ – Chương 59

Từ Cửu Chiếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kết luận này rất không hợp với lẽ thường, dù như thế nào đi nữa thì mồ mả của người thời Đường sao lại sơ ý như vậy chứ?

Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói rằng: “Khối đất này xác định là cùng trong mộ…khai quật ra sao?” Thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, cho dù biết đây là vật bồi táng bị đào móc ra, nhưng không thể trắng trợn nói ra như vậy.

Ông Lý giả bộ không có nghe được chữ kia, ông khẳng định nói: “Không sai, chính là từ đất đào ra.”

Nghi ngờ trên mặt Từ Cửu Chiếu càng sâu hơn, chẳng lẽ người này thuận tay lấy đại vật gì đó bỏ vào tìm cách lừa gạt tiền?

Từ Cửu Chiếu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ông Lý, ông Lý cũng hơi cảm thấy khối đất kia không có kiểu mẫu giống như những thứ trong rương, bất quá người bán lúc đầu cũng kêu ông rửa sạch một chút rồi hãy bán. Nhưng đối phương lười làm, không lẽ ông lại nguyện ý phí công sao?

Dù sao khối đất đó thoạt nhìn không giống như là thứ gì đáng tiền.

“Ngoại trừ những đồ gốm này ra, hẳn là còn một chút thứ khác của chủ nhân sinh tiền yêu thích, chắc khối đất thuộc loại đó.” Ông Lý hàm hồ giải thích.

Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích này, thấy cậu không còn thắc mắc gì, ông Lý lại cùng Tương Hãn thương lượng tiếp.

Nhờ vào “đôi mắt thần” của Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn ép giá càng ác hơn, khối đất kia lập tức bị hắn lôi ra nói.

Từ Cửu Chiếu như có điều suy nghĩ, nếu như đây là vật chủ nhân sinh tiền yêu thích, hẳn không phải là vật không có giá trị. Từ vật bồi táng, có thể thấy chủ nhân ngôi mộ có chút tài sản.

Không lẽ miếng ngói này có giá trị thật sao?

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Đại khái chủ nhân ngôi mộ cũng là một vị ngoạn chủ, là người yêu thích sưu tầm!

Gạch Tần ngói Hán cũng là một chủng loại sưu tầm, bây giờ còn có chuyện cha chết con cái liền bán đồ sưu tầm của lão tử yêu thích đi, chứ ngày xưa những vật đó sẽ được hạ táng theo chủ nhân cũng không phải chuyện hiếm lạ. Huống chi trong lịch sử bởi vì lòng yêu mến mà đem đồ cổ quý hiếm chôn cùng cũng không ít.

Từ Cửu Chiếu đối chiếu với sách đã đọc trước đó vài ngày, cẩn thận nhớ lại ngói có chữ ‘Kiến’.

Ngói Đồng Tước Đài!

Tim của Từ Cửu Chiếu đập càng lúc càng nhanh, miệng khô lưỡi khô nuốt nuốt nước miếng, trong đầu có chút mê muội.

Đồng Tước Đài là do Tào Tháo xây vào những năm cuối Đông Hán, đài được đặt trong Nghiệp Thành, sau này khi khai quật được thì ngói của đài và ngói của các tòa cung điện phụ cận đều được gọi là ngói Đồng Tước Đài.

Ngói Đồng Tước Đài hơn phân nửa là bị người đời biến thành ngõa nghiễn (nghiên mực làm bằng ngói), bởi vì lúc Tào Tháo xây dựng cung điện, bên trong miếng ngói có trộn một ít đồng, sắt, dùng để mài mực vô cùng tốt.


Văn nhân mặc khách (người có học) từ thời Đường – Tống đã thích dùng ngói Đồng Tước Đài làm nghiên mực. Về sau thì Đồng Tước Đài bị nước sông Chương Hà hủy mất một góc, khi đó chỉ còn lại có một trăm năm mươi bộ, tổn hại rất nghiêm trọng. Vì thế Đồng Tước nghiễn được thế nhân coi là trân bảo, tranh nhau tìm kiếm ngói Đồng Tước Đài làm nghiên mực, bất quá khi đó đa số đều là hàng giả.

Nhưng bây giờ một vật kỳ trân hiếm thế như vậy lại ở trong một khối đất, Từ Cửu Chiếu nghĩ như thế nào cũng thấy mộng ảo, một chút cảm giác chân thật cũng không có.

“Cửu Chiếu?” Tương Hãn rốt cục cũng nói xong với ông Lý, quay đầu lại thấy Từ Cửu Chiếu vẫn ngồi chồm hổm ở nơi đó không nhúc nhích.

“Hả?” Từ Cửu Chiếu vẻ mặt mộng du nhìn hắn.

Tương Hãn lập tức khom lưng, sờ tóc của cậu lo lắng hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

Từ Cửu Chiếu nhanh chóng thu lại biểu tình, tay có chút run rẩy đem khối đất bỏ vào trong rương lớn.

“Không có việc gì.” Từ Cửu Chiếu liếc mắt nhìn ông Lý, vừa lúc bị Tương Hãn ngăn trở tầm nhìn, môi cậu giật giật, nhưng không có nói thật: “Chắc là ngồi chồm hổm nên chân của tôi có chút tê thôi.”

Tương Hãn khẽ cười một cái, trực tiếp đưa tay vòng qua người của Từ Cửu Chiếu, chậm rãi đỡ cậu đứng lên: “Rất tê sao?”

Lỗ tai Từ Cửu Chiếu lập tức nóng lên: “Không có việc gì, tự tôi có thể đứng lên được.” Từ Cửu Chiếu nhẹ nhàng tránh khỏi.

“Vậy tôi đi chuyển khoản nhé.” Tương Hãn quay đầu lại nói.

Từ Cửu Chiếu vội vàng hỏi: “Nói xong rồi sao? Bao nhiêu thế?” Không lẽ bao gồm luôn cả những thứ ở bên trong sao? Chủ yếu nhất là khối đất kia nghìn vạn lần không thể bỏ quên a.

Hiện tại Từ Cửu Chiếu biết không thể trước mặt người bán biểu hiện ra tâm tình vội vã, chỉ có thể hỏi bóng gió.

“Đã quyết định xong rồi, tính ra mỗi một bức tượng trên quầy có giá 2,1 vạn, đồ gốm lớn bé mỗi món xấp xỉ trên dưới 4 vạn.” Tương Hãn chỉ vào đống phế phẩm trong rương nói: “Những thứ này coi như là tính rẻ, chỉ 2000.”

Từ Cửu Chiếu thấy hắn không nói đến khối đất kia. Nhất thời có chút nóng nảy: “Vậy khối đất kia không tính sao?”

Ông Lý lúc này chen vào một câu: “Tính tính tính. Cháu đưa bác thêm 50 đồng là được, bác sẽ cho cháu luôn hai cái rương đó.”

Tương Hãn liếc mắt nhìn ông Lý: “Người có cần keo kiệt như vậy không? Một cuộc làm ăn lớn như vậy, hai cái rương đó người cũng không thể tặng miễn phí được sao?”

Ông Lý cười nói: “Bác thấy hai cái rương đó dù sao đi nữa cũng là gỗ, đừng xem không phải là nguyên liệu quý báu nhưng nhìn phương diện khác cũng không nhỏ đâu.”


Cái rương này chính là dùng gỗ thông thường ghép lại, nhưng mà giá trị đương nhiên không chỉ là 50 đồng.

Tương Hãn lắc đầu đành chịu, lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho ông Lý.

Ông Lý nhận được tin nhắn, hài lòng gật đầu: “Được rồi, có cần bác giúp các cháu sắp xếp lại không?”

Tương Hãn đồng ý, hắn cùng Từ Cửu Chiếu và ông Lý đem những bức tượng và đồ gốm trên quầy cẩn thận bỏ vào trong rương, để phòng ngừa xuất hiện va chạm, trong rương dùng một ít bọt biển chèn vào giữa các đồ vật.

Từ Cửu Chiếu đẩy phế phẩm qua một bên, đem khối đất bỏ vào trong góc.

“Cửu Chiếu, những thứ đó trở về rồi hãy giải quyết, không gấp đâu.” Tương Hãn đem cậu túm sang bên cạnh, sau đó tự mình cùng ông Lý đem những thứ còn lại sắp xếp vào trong rương.

Mãi đến khi cái rương được niêm phong mang lên xe, Từ Cửu Chiếu mới thở phào một hơi.

Lên xe, Từ Cửu Chiếu rốt cục nhịn không được lộ ra nụ cười hưng phấn, lần đầu tiên cậu cảm nhận được lạc thú khi đào bảo được sửa mái nhà dột (được món hời), té ra lại kích thích thú vị đến như thế. Từ Cửu Chiếu chưa từng trải nghiệm qua cái loại cảm giác hưng phấn khó có thể ức chế này. Trách không được người người đối với đào bảo sửa mái nhà dột lại nghiện như vậy, rất thú vị.

“Làm sao vậy?” Tương Hãn vừa lái xe vừa kỳ quái nhìn cậu, Từ Cửu Chiếu vui vẻ như vậy khiến Tương Hãn không khỏi vui vẻ theo.

“Anh biết không? Lần này chúng ta lại sửa mái nhà dột!” Từ Cửu Chiếu không kịp đợi trở về liền nói với hắn.

“Sao?” Tương Hãn ngạc nhiên nhìn cậu, “Cái nào thế?”

Hai mắt Từ Cửu Chiếu thần thái phi dương nói: “Là khối đất kia a! Bên trong có ngói Đồng Tước Đài!”

Lần này tới phiên Tương Hãn kinh ngạc: “Vật chôn theo người chết vậy mà sẽ có ngói Đồng Tước Đài sao?!”

Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Lúc đầu tôi cũng khó mà tin được, chỉ có điều ông Lý không phải nói là vật yêu thích của chủ nhân ngôi mộ lúc sinh tiền sao? Tôi mới đoán rằng đây là vật quý giá.”

Tương Hãn tinh tế suy tư một chút rồi hỏi: “Cậu nắm chắc mấy phần?”

Chủ yếu là khối đất kia ở chung một chỗ với đống phế phẩm, Tương Hãn cũng lười nhìn.

Từ Cửu Chiếu nói: “Tôi nắm chắc 80%. Miếng ngói kia phẩm chất và trọng lượng tôi đại khái có thể đánh giá một chút, vô cùng phù hợp với đặc thù ngói Đồng Tước Đài. Tôi làm cho lớp đất rớt xuống, cầm trên tay thấy rất nhẹ, kỳ thực chính là ngói. Hơn nữa phía sau còn lộ ra nửa chữ “Kiến”, phía trên chữ “Kiến” còn có một đồ văn hình tròn. Tôi đoán đó là chữ đầu trong dòng chữ ‘Kiến An năm thứ 15’của ngói Đồng Tước Đài.


Ngón tay Tương hãn gõ gõ vào tay lái: “Chất liệu ngói là gì?”

Từ Cửu Chiếu không chút nghĩ ngợi nói: “Là gốm đen.”

Tương Hãn gật đầu ừ một tiếng: “Khả năng đó là ngói Đồng Tước Đài cũng rất lớn.”

Từ Cửu Chiếu cười nói: “Cũng không biết có phải làm thành nghiên mực hay không, bên ngoài đất bám nhiều lắm, lúc đó tôi lại không dám triệt để mở ra.”

Tương Hãn nhìn dáng vẻ cao hứng của cậu, mặt mang nụ cười nói rằng: “Cậu rất vui vẻ sao? Có phải cảm thấy vì người bán sơ suất rồi được mình phát hiện trân bảo nên rất vui vẻ, sau đó rất có cảm giác thành tựu sửa mái nhà dột, đúng không?”

Từ Cửu Chiếu cho là hắn chọc nghẹo cậu, ngượng ngùng nói: “Là do tôi quá kích động rồi, không đủ ổn trọng.”

Tương Hãn lắc đầu nói rằng: “Chuyện này rất bình thường. Tôi lần đầu tiên sửa mái nhà dột cũng rất vui vẻ hưng phấn, loại chuyện này phải là tự mình phát hiện ra, chỉ nghe người khác nói không thể nào tưởng tượng ra được đâu. Đến bây giờ cũng giống như vậy, khi phát hiện ra bảo vật bị người khác xem nhẹ vẫn làm tôi vui vẻ không thôi.”

Từ Cửu Chiếu thấy mặt mày hắn trầm ổn, phảng phất lần đầu tiên phát hiện ra hắn đã trưởng thành chín chắn rồi, trong lòng không khỏi hơi dâng lên rung động.

Trước đây mặc dù nói là bình đẳng tương giao, thế nhưng trên thực tế cậu vẫn vô ý thức cho rằng Tương Hãn nhỏ hơn so với cậu, nhưng tới bây giờ cậu mới phát giác Tương Hãn không chỉ lớn tuổi hơn cậu, mà tâm trí từng trải của hắn càng thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Mà cùng nhau trải qua nhiều việc lại khiến Từ Cửu Chiếu có cảm giác càng thêm thân cận với Tương Hãn, cậu từ trước đây đến nay còn chưa gần gũi với ai giống như Tương Hãn vậy.

Từ Cửu Chiếu có người nhà, có bằng hữu, có đồng liêu, có đồ đệ, sinh hoạt bận rộn mà phong phú, thế nhưng cuộc sống của cậu cũng rất đơn điệu. Nhưng chưa từng có cảm giác qua như người đi đường xa đột nhiên được thưởng thức thức món ăn ngon giống như là như bây giờ.

Cậu hiện tại cũng có một người bạn tri kỉ có thể chia sẻ trong công việc và cuộc sống rồi.

Ngực Từ Cửu Chiếu chậm rãi hiện lên một loại cảm giác mềm mại, cảm tình ấm áp bắt đầu nảy sinh. Khóe miệng Từ Cửu Chiếu lộ ra nụ cười, bọn họ nhất định có thể trở thành bằng hữu rất tốt đi.

Từ Cửu Chiếu vẫn duy trì tâm tình tốt cho đến khi về tới khách sạn, chờ nhân viên vận chuyển giúp đỡ mang đồ đạc lên phòng.

Cậu không kịp chờ đợi liền mở rương ra: “A Hãn, mau tới đây nhìn đi!”

Tương Hãn đi phòng vệ sinh xả nước ra bồn, vừa đi tới phòng ngoài đã nhìn thấy Từ Cửu Chiếu hướng hắn vẫy tay.

Tương Hãn không khỏi nở nụ cười, sau đó hắn phát hiện so với ông cụ non Từ Cửu Chiếu nho nhã lễ độ, ổn trọng thành thục trước kia, hắn lại càng thích một Từ Cửu Chiếu có chút tính trẻ con, tâm tình gì cũng thể hiện ra mặt như bây giờ hơn.

Tương Hãn cũng phát giác Từ Cửu Chiếu khi cùng hắn ở chung lại càng thêm thân cận.

Vui vẻ tiến tới, Tương Hãn tiếp nhận khối đất trong tay cậu: “Tôi đã xả nước trong phòng tắm rồi. Không nên làm ở chỗ này.”

Từ Cửu Chiếu sửng sốt một chút: “A, được.”


Hai người trực tiếp di chuyển đến trong phòng vệ sinh, trong bồn tắm dọn dẹp hơn nửa canh giờ, mới đem khối ngói kia làm sạch sẽ.

“Là ngõa nghiễn.” Tương Hãn khẳng định nói.

Trên lưng miếng ngói bị khoét thành hình bầu dục để chứa mực, trên mặt ngói còn có rất nhiều chữ viết.

Lại tiếp tục dọn dẹp thêm nửa giờ, vết bẩn ngoan cố bên ngoài ngõa nghiễn mới được làm sạch.

Thế nhưng coi như là như vậy, cũng vẫn còn một ít đốm đen không thể rửa sạch được.

Tương Hãn nói: “Những thứ này làm không hết thì giao cho bên chuyên môn rửa sạch là được, hiện tại chỉ có thể như vậy.”

Từ Cửu Chiếu gật đầu, từ trong tay Tương Hãn nhận lấy ngõa nghiên, quan sát chữ viết trên nghiên mực.

Những văn tự này có nội dung tán thưởng Đồng Tước nghiễn, còn có lai lịch, quá trình chế tạo thành ngõa nghiễn, cuối cùng còn lưu lại kí hiệu của chủ nhân đầu tiên.

“Tiết Tắc…” Từ Cửu Chiếu nhớ lại tên trên nghiên mực.

“Nguyên lai là Tiết Tắc.” Tương Hãn nói: “Tiết Tắc là một trong tứ đại danh gia thư pháp thời Đường, có danh khoản của ông thì giá trị nghiên mực liền tăng gấp bội.”

Từ Cửu Chiếu cảm giác hứng thú hỏi: “Có thể lên đến bao nhiêu tiền?”

Tương Hãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Do được làm bằng gỗ và tạo hình bị hạn chế, ngõa nghiễn thời Đường chỉ có thể ở mức 7 – 8 vạn, có danh khoản thì giá trị khoảng 30 – 40 vạn. Mấy năm gần đây trào lưu sưu tầm chủ yếu vẫn là ngọc khí và đồ sứ, văn phòng tứ bảo thuộc về hạng mục phụ, người sưu tầm chưa tính là rất nhiều, nên giá trị của Đồng Tước nghiễn cũng không cao.” Sau đó hắn sợ Từ Cửu Chiếu thất vọng nên nói thêm: “Bất quá Tiết Tắc là danh gia thư pháp, bên trên có chữ của ông nên có thể được người yêu thích thư pháp đấu giá hơn 40 vạn.”

Nghiên mực khắc chữ Tiết Tắc mặc dù là vết tích đích thực, nhưng dù sao cũng không phải là tác phẩm thư pháp, trước nay trên thị trường cũng không có loại này, nói không chừng sẽ có người ái mộ nào đó coi là trân bảo mà mua về.

Từ Cửu Chiếu trái lại tương đối dễ dàng thỏa mãn: “Dù sao cũng là sửa mái nhà dột mà có được, giá như vậy đã rất tốt rồi.”

50 đồng mua được ngõa nghiên có giá trị 30 vạn, được gấp ngàn tiền lời, cũng đủ kinh người.

Tương Hãn chăm chú nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Nếu là do cậu phát hiện, như vậy nghiên mực liền thuộc về cậu, coi như là tiền hoa hồng lần này đi.”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái này sao có thể được? Quá quý trọng rồi.”

Tương Hãn giảo hoạt nói: “Sao lại quý trọng, đây không phải chỉ là 50 đồng thôi sao? Tôi còn tiết kiệm được một khoản, chiếm được tiện nghi rất lớn đấy.”

Từ Cửu Chiếu cười khúc khích, cậu suy nghĩ một chút, thống khoái gật đầu: “Vậy phải cám ơn anh rồi.”

Từ Cửu Chiếu lần này thẳng thắn tiếp nhận khiến Tương Hãn rất vui vẻ, không có khước từ khách khí, giữa bọn họ lại càng thân thiết hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.